Trong màn sương xám trắng dày đặc như sữa, loáng thoáng có thể thấy được một gốc đại thụ cành lá trơ trọi.
Dưới tán cây là một người đàn ông ngồi xe lăn, đối diện ông ta còn có một cô gái ngồi xếp bằng.
Cả hai người này đều đang nhắm mắt, thoạt trông thần thần bí bí, thật sự quỷ dị vô cùng.
Không biết bao lâu đã trôi qua, cô gái ngồi xếp bằng chợt run người.
Phần đầu gục xuống chậm rãi ngẩng lên như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mê.
Người này đương nhiên chính là Hạ Vị Sương.
Người đàn ông ngồi xe lăn đối diện cô là Lục tiên sinh.
Hạ Vị Sương mở to mắt, trong con ngươi có thêm mấy phần sáng rọi.
Cô không nhịn được mà giơ tay sờ sờ đầu.
Tất cả cảnh tượng vừa rồi thật sự quá mức huyền diệu.
Nhờ sự chữa trị của Lục tiên sinh, cô cảm thấy khối đá nặng nề tồn đọng trong đầu óc chợt trở thành hư không, nỗi đau ngấm ngầm do bệnh lâu không khỏi được xoa dịu, tinh thần cả người cũng nhẹ nhàng, tươi sáng hơn hẳn.
Hạ Vị Sương đứng dậy, không kiềm được mà nhảy mấy cái.
Giờ cô tinh thần phấn chấn, nguyên khí dồi dào hệt như một cô gái trẻ tuổi vừa ngủ no giấc, tâm trạng hứng khởi, rất muốn làm chút gì đó.
Trái ngược với vẻ sinh động, hưng phấn của Hạ Vị Sương, tinh thần Lục tiên sinh lại ủ dột hơn rất nhiều.
Ông ta cũng choàng mở mắt, sau đó nghiêng đầu tựa vào xe lăn, trông uể oải, rũ rượi.
"Lục tiên sinh, chú có khỏe không?"
Lục tiên sinh héo như quả cà tím phơi sương: "Bình thường."
Hạ Vị Sương bước ra sau lưng ông ta, vịn lên chiếc xe lăn, nói: "Giờ chú có cần nghỉ ngơi không?"
Lục tiên sinh cười tự giễu: "Không, sau này có rất nhiều thời gian để mà nghỉ ngơi."
Hạ Vị Sương không khống chế được bản thân, cất tiếng: "Chú cảm thấy Châu Châu chết thì chú cũng sẽ chết à? Lục tiên sinh, có thể nào nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của Châu Châu được không? Chú lợi hại đến thế cơ mà.
Cố lên, tin tưởng vào bản thân.
Sau cơn mưa trời lại sáng, nhất định chú sẽ có cách!"
Lục tiên sinh: "..."
Hạ Vị Sương xấu hổ ho khan một tiếng, nói: "Tôi bị sao thế này? Hình như không đúng lắm."
Lục tiên sinh trợn mắt nói: "Di chứng sau phẫu thuật, một thời gian thì hết.
Cô có thể xả bớt tinh lực của bản thân, thế thì sẽ hết nhanh hơn.
Cơ mà tạm thời đừng dùng dị năng."
Hạ Vị Sương yên tâm, mà yên tâm rồi thì lại nói lan man càng nhiều.
Cô không ngừng cổ vũ Lục tiên sinh phải tích cực một chút, tươi sáng một chút, thử tìm cách thoát khỏi Châu Châu.
Lục tiên sinh không nhịn nổi nữa: "Cô tưởng tôi chưa thử chắc? Đủ rồi! Tôi không muốn nhắc tới chuyện này.
Chết cũng tốt, vốn tôi sống cũng chẳng vui vẻ gì!"
Hạ Vị Sương bị nạt giật mình, im lặng mất ba giây: "Thật ra trước kia tôi cũng từng muốn tìm đến cái chết.
Lúc đó, vì Tang Lộ mà tôi bị trầm cảm.
À chú còn chưa biết quá khứ của tôi và Tang Lộ đúng không? Là thế này, bọn tôi là đàn chị khóa trên và đàn em khóa dưới..."
Lục tiên sinh chậm rãi giơ tay bịt kín lỗ tai.
Đáng tiếc, dù có làm thế, ông ta vẫn không thể hoàn toàn chặn được giọng Hạ Vị Sương, đành phải bị ép nghe một câu chuyện tình yêu hồn nhiên thời sinh viên cùng với biến cố bất ngờ xảy ra sau đó.
Thoạt tiên, Lục tiên sinh rất bực bội, cũng không hề hứng thú.
Dần dà, ông ta lại như bị xúc động mà thả tay xuống.
Hôm nay Hạ Vị Sương có thể tươi cười kể lại những chuyện cũ trong quá khứ, vậy phải chăng nỗi lòng khi đó thật sự có thể phai nhạt đi?
Hạ Vị Sương còn đang hớn hở kể lại câu chuyện của mình.
Chuyện đã phát triển đến đoạn Hạ Vị Sương bị áp lực tinh thần, gần như suy sụp đã làm sao để tự cứu lấy bản thân.
Ngón tay Lục tiên sinh hơi nhích một chút, ông ta nhấp miệng nói: "Không giống.
Tôi đã từng nghiêm túc suy nghĩ, sống sót đối với tôi mà nói không có sức hấp dẫn gì quá đặc biệt, mà chết đi cũng không có gì đáng sợ.
Cô không cần khuyên tôi."
Hạ Vị Sương nhìn xuống hai chân của ông ta: "Sống sót có thể đứng dậy một lần nữa, như thế cũng không hấp dẫn chú sao?"
Lục tiên sinh hờ hững nói: "Cũng không phải chưa đứng dậy bao giờ.
Điều cô nói tôi cũng từng nghĩ đến, đáp án vẫn vậy.
Không phải tôi thất vọng với ai nên mới thế.
Tôi biết trên đời này có người xấu, cũng có người tốt.
Nguyên nhân nằm ở chính bản thân tôi, làm biếng nói với cô.
Không thân!"
Hạ Vị Sương: "..."
Lục tiên sinh tranh thủ đế thêm, nhấn mạnh rằng: "Đừng nói mấy chuyện vô nghĩa này nữa.
Dù sao cũng đã ra nông nỗi này rồi.
Chết thì chết, không sao hết."
Hạ Vị Sương im lặng một lúc rồi nói: "Vừa rồi còn chưa kể chú nghe Tang Lộ trở về thế nào đúng không? Thật ra tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà chị ấy thật sự đã trở lại..."
Lục tiên sinh: "..."
Ông ta hiểu rồi, cô nàng này cứ muốn khoe khoang tình cảm thôi!
Lục tiên sinh hung tợn nguyền rủa: "Càng khoe thì xù càng sớm.
Cô không phát hiện Tang Lộ đã biến mất rồi hả?"
Hạ Vị Sương nhẹ giọng cười xán lạn: "Tôi phát hiện mà.
Chắc là Tang Lộ bị Châu Châu điều đi chỗ khác rồi.
Không phải chú nói Châu Châu vẫn luôn theo dõi chúng tôi sao? Cô ta có thể chừa cho hai ta một khoảng thời gian để trị liệu nghĩa là cô ta đã cố ý rồi.
Vậy cũng tốt, cả hai bên đều đạt được mục đích.
Cái này gọi là song thắng!"
Lục tiên sinh thật sự không còn gì để nói: "Cô không lo cho sống chết của bạn gái tí nào hết hả? Có thể nào đau buồn một chút, lo lắng một chút, im lặng một chút được không!?"
Hạ Vị Sương cũng hơi phiền não: "Không được nha.
Tôi buồn không có nổi! Với cả, so với Tang Lộ thì thật ra tôi lo cho Châu Châu hơn! Dù sao Châu Châu biến thành thế này cũng có liên quan đến tôi.
Tôi thật sự hy vọng kết cục của cô ta đừng thê thảm quá.
A, còn có Tiểu Tuyết của tôi nữa, Trời ạ, hy vọng Tiểu Tuyết đừng đụng mặt Châu Châu.
Nếu Châu Châu chết trước mặt em ấy, nhất định em ấy sẽ rất đau khổ! Ầy, không nghĩ chuyện này nữa, tôi tin Tiểu Tuyết có thể xử lí tốt."
Lục tiên sinh bắt đầu khom lưng, tìm xem trên mặt đất có cục đá nào thích hợp hay không.
Hạ Vị Sương thấy thế thì đẩy ông ta tiến lên phía trước.
Vốn cô đã không khống chế được bản thân rồi, dừng chân mãi cũng khó chịu, giờ vừa vặn xả bớt.
Hạ Vị Sương khuyên nhủ: "Lục tiên sinh, chú cũng đừng lo cho Tang Lộ quá.
Chú phải có niềm tin, tin tưởng bạn bè của chú.
Chỉ cần chúng ta tin tưởng nhau thì không gì có thể đánh bại chúng ta được!"
Lục tiên sinh nhặt một cục đá to bằng bàn tay, quay nửa người trên lại, nhắm ngay đầu Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương phấn chấn nói: "Lục tiên sinh, chú có thấy nơi này của chúng ta im ắng quá không? Ấy, chú muốn làm gì? Không, chú không thể như vậy!"
Lục tiên sinh đờ mặt giơ tay, cầm cục đá nhằm ngay đầu mình toan đập xuống.
Góc độ của ông ta không đập tới Hạ Vị Sương, vậy tự đập mình đi.
Hạ Vị Sương ghìm tay Lục tiên sinh lại, cưỡng chế ông ta buông cục đá ra: "Sinh mệnh vô cùng trân quý.
Lục tiên sinh, chú không còn bao nhiêu ngày để sống, hãy nhìn ngắm thế giới tươi đẹp này thêm đi."
Lục tiên sinh: "..."
Lục tiên sinh sắp điên tới nơi.
Nhưng trước khi ông ta điên, cuối cùng cũng có thứ gì đó xuất hiện ngắt ngang Hạ Vị Sương.
Màn sương mù dày đặc cuộn trào một phen, dường như lại có một con rối sắp lao ra tập kích.
Sương mù kia quá đậm, cái gì cũng không nhìn rõ.
Cả hai người đều không phải dị nhân hệ chiến đấu, một người còn ngồi xe lăn, mang thân phận thật sự là con rối bị khống chế một nửa, thế cục hết sức bất lợi.
Lục tiên sinh châm chọc nói: "Xem ra đúng là không cần lo lắng cho cô bạn gái ma quỷ của cô, bởi vì chắc là cô sẽ chết trước."
Hạ Vị Sương lại không có vẻ gì là nao núng hay hốt hoảng.
Cô thậm chí còn hứng khởi che trước mặt Lục tiên sinh: "Lục tiên sinh đừng sợ.
Chú là bạn, là ân nhân của tôi.
Tôi nhất định sẽ bảo hộ chú!"
Lục tiên sinh thật sự cạn lời, tự đẩy xe lăn né qua một bên: "Cô bị ngu hả? Tôi cũng là con rối, tôi với nó mới là một phe.
Nó chỉ biết đánh cô thôi có được không?! Đừng tới gần tôi quá, tôi sợ bị cô liên lụy!"
Hạ Vị Sương kinh ngạc trong thoáng chốc rồi chợt vỡ lẽ: "Cũng phải ha.
Thế thì chốc nữa nếu tôi có chết, phiền chú nhặt xác giúp tôi.
Nhớ sửa sang lại dung nhan một chút, đừng để tôi trông ghê quá, bằng không Tang Lộ sẽ rất đau khổ, đến lúc đó chú lại xuống chôn cùng."
Lục tiên sinh không hiểu, vì sao mở miệng đâm chọt người khác là mình mà cuối cùng bị thương cũng là mình.
Ông ta vô cùng đau đớn, mày cau chặt, đưa một bàn tay lên che mặt.
Ầy, thật mẹ nó cạn lời!
Hạ Vị Sương bên cạnh lúc này vẫn còn phấn chấn tinh thần, nắm chặt chiếc gậy chống.
Màn sương mù trước mắt dần hiện ra một bóng người.
Bóng người ấy không cao, càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng rõ ràng.
Hạ Vị Sương lưu loát móc khẩu súng lục ra từ chiếc túi nhỏ mang theo bên người, kéo chốt an toàn, lên đạn, nhắm chuẩn, nổ súng.
Bằng một tốc độ mà người bình thường căn bản không thể nào thấy rõ, viên đạn vạch ra một đường dài trong màn sương mù, bắn trúng bóng người kia.
Hạ Vị Sương vô cùng hưng phấn, cô kích động nhảy cẫng lên.
Không ngờ thành quả huấn luyện lúc trước vẫn chưa bị cô mai một.
Nhưng chỉ nháy mắt sau đó, Hạ Vị Sương đã phát hiện có bắn trúng người này cũng vô dụng.
Đằnh trước vang lên tiếng viên đạn rơi xuống đất, bóng người vẫn tiếp tục vững bước tiến lên như chưa có gì xảy ra.
Tuy nhiên, Hạ Vị Sương cũng không thấy ảo não.
Hiện tại, tư duy và cảm xúc của cô sinh động mà sáng sủa.
Nếu đạn không có tác dụng với kẻ này thì đổi một cách khác.
Hạ Vị Sương nắm chặt cái gậy chống, giơ lên cao, phần chân gậy nhằm ngay bóng người trong màn sương đã bước đến gần mà đâm thẳng.
Bóng người giơ tay, trực tiếp bắt lấy chân gậy.
Sức cô ta rất mạnh, Hạ Vị Sương căn bản không cách nào chống lại.
Cùng lúc đó, trong màn sương mù trắng xám dày đặc này, Hạ Vị Sương cuối cùng cũng thấy được hình dạng thật sự của người nọ.
Đó là một cô gái xinh đẹp, yếu ớt, vô cùng tương tự với Kha Tiếu Tiếu trong kí ức.
Chỉ là khí chất chung quanh cô ta lại hết sức quỷ dị.
"Châu Châu..." Hạ Vị Sương khẽ khàng gọi ra cái tên ấy.
"Em không phải Châu Châu.
Em là Tiếu Tiếu."
Châu Châu nắm chặt đằng chân chiếc gậy chống, cười với Hạ Vị Sương.
Cô ta tiến lên một bước, Hạ Vị Sương lại buộc phải lui lại một bước.
Chiếc gậy ngăn giữa hai người chính là vạch đỏ mà các cô không thể nào vượt qua.
"Quả nhiên cô đã xuất hiện." Hạ Vị Sương nheo mắt, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, "Cô điều Tang Lộ đi là muốn xuống tay với tôi?"
"Chị Vị Sương, chị như thế này, em rất không vui." Châu Châu tạm dừng.
Cô ta chỉ hơi chau mày đã khiến người ta thương tiếc, "Em chỉ muốn trở thành người nhà của chị, chỉ muốn để chị thoát khỏi quái vật kia thôi.
Vậy không tốt sao?"
Hạ Vị Sương cảm thấy hơi châm chọc: "Quái vật kia? Vậy còn cô là cái gì?"
"Em khác!" Châu Châu kích động vung một tay, tay kia vẫn bắt lấy chân cái gậy chống của Hạ Vị Sương, cao giọng nói, "Cô ta chỉ biết giết giết giết, trong lòng em lại có tình yêu, em tốt hơn cô ta nhiều! Chị Vị Sương, nếu chị đã có thể chấp nhận cô ta, yêu thương cô ta thì chắc chắn sẽ càng yêu em nhiều hơn nữa!"
Hạ Vị Sương chau mày thật chặt.
Cô biết rõ, Châu Châu thật ra không thể nào nghe lọt lời nói, chỉ là hiện tại, cô cần phải kéo dài thời gian.
"Châu Châu, rất tiếc vì giờ cô biến thành như vậy, nhưng tôi không thể nào yêu thương cô như cô yêu cầu được.
Chuyện này tôi đã nói với cô từ lâu rồi.
Nhưng nếu cô có thể bình tĩnh một chút, kiềm chế bản thân, đừng làm hại người khác nữa, tôi nguyện ý đối xử với cô như em gái."
Châu Châu thoáng kinh ngạc.
Cô ta khó hiểu hỏi: "Làm hại người khác? Em đâu có làm hại người khác.
Em đang yêu quý mọi người.
Em chỉ để mọi người sinh sống hạnh phúc bên nhau thôi."
Hạ Vị Sương kiên nhẫn nói: "Giết người chính là làm hại người khác.
Châu Châu, dừng lại đi."
Châu Châu vui sướng nói: "Được nha, vậy em đây không giết người.
Sau này mọi người đều làm người thân của em hết vậy!"
Trong mắt Châu Châu thì cắn nuốt một người, biến họ thành con rối để thao túng cũng không phải người thân, mà là một chuyện cực kì tốt đẹp, hạnh phúc.
Hạ Vị Sương cong khóe môi, cười nói: "Nhưng mà Châu Châu, tôi không muốn làm con rối.
Tôi muốn giữ lại suy nghĩ của mình."
Đột nhiên, Châu Châu lại trở nên u buồn.
Cô ta gục đầu, song đôi mắt lại nhướng lên, khiến tổng thể cô ta trông vô cùng âm u, độc ác: "Đó không phải con rối, mà là người nhà của em.
Chị Vị Sương, bây giờ chị không hiểu cũng không sao, rồi chị sẽ hiểu.
Chị yên tâm, nếu chị muốn giữ lại suy nghĩ, em đây hứa với chị.
Chỉ cần chị yêu em là được!"
Nói đoạn, cô ta giật lấy chiếc gậy chống của Hạ Vị Sương, dùng lực vẽ vòng tròn.
Sương mù ngập tràn như mộng ảo, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay là thế.
Chỉ tiếc, một trong hai nhân vật chính lại thật sự không cách nào cảm nhận được sự hạnh phúc của người còn lại.
"Đến yêu em đi! Chị Vị Sương, nếu chị đã đón nhận Tang Lộ thì nhất định cũng có thể đón nhận em.
Em biết, chắc chắn chị là người hiền dịu nhất trên đời."
Châu Châu cười mê đắm.
Hạ Vị Sương lại không thể nào hùa theo cô ta.
Cho dù muốn câu giờ thì có những lời cô vẫn không tài nào thốt ra được, đành phải im lặng.
Châu Châu mở to mắt nhìn Hạ Vị Sương, hiểu ý cười ngượng ngùng, nói: "Có phải chị còn để tâm chuyện lúc trước hại chết em không? Chị yên tâm, em không ngại! Ngược lại em còn phải cảm ơn vì chuyện đó, nếu không thì sao em có thể trở nên lợi hại như bây giờ, sao em có được thứ mình muốn chứ? Đây là lời chúc phúc của Thần, là lời khen ngợi dành cho em! Chị Vị Sương, đừng lo lắng, em sẽ tốt với chị còn hơn cả Tang Lộ.
Vậy nên đừng quan tâm đến cô ta nữa, cứ một lòng nhìn vào em đi!"
Hạ Vị Sương hỏi lại: "Cô muốn tôi một lòng yêu thương cô, vậy còn cô? Vì sao cô còn muốn tìm nhiều người nhà như thế làm gì? Tại sao cô không một lòng yêu thương tôi?"
Châu Châu chậm rãi ngừng lại.
Cơ mặt cô ta giật giật mấy cái vì căng thẳng, biểu cảm mê loạn mà khó hiểu.
"Em...!Em đương nhiên sẽ yêu chị Vị Sương nhất."
"Thế còn Tiểu Tuyết thì sao?" Hạ Vị Sương cố ý hỏi.
Châu Châu đột nhiên lắc lắc đầu, giơ tay đấm vào đầu mình.
Biểu cảm trên mặt cô ta biến hóa nhanh chóng, cuối cùng dừng lại ở vẻ oán hận.
"Chị không yêu tôi!"
Châu Châu quát, sau đó túm lấy cái gậy chống của Hạ Vị Sương vung mạnh.
Hạ Vị Sương mất trọng tâm phải lảo đảo.
Châu Châu vẫn còn la hét: "Người yêu tôi sẽ không ép tôi.
Chị không yêu tôi chị không yêu tôi! Tôi có rất nhiều người nhà.
Không sao, rồi chị cũng sẽ như vậy.
Tất cả các người rồi sẽ quan tâm tôi, bảo vệ tôi.
Tôi biết, tôi biết...!A!"
Cô ta túm chặt mái tóc, thoạt trông như sắp hóa điên.
Lúc thì muốn tấn công Hạ Vị Sương, lúc lại không nỡ nên gắng gượng kiềm lại.
"Chị không yêu em..." Châu Châu chốc thì phẫn nộ, chốc lại bi thương, nước mắt giàn giụa, "Tại sao trên đời này ai cũng có người yêu thương mà em lại không có? Tại sao Tang Lộ đã thành như vậy rồi mà chị vẫn yêu cô ta? Tại sao chị có thể làm nhiều đến thế? Tại sao không phải là em...!Tại sao...!Chị Vị Sương, chị nói cho em biết đi.
Dựa vào đâu mà cô ta lại may mắn như vậy..."
Có lẽ vì Châu Châu lúc này trông quá đáng thương nên Hạ Vị Sương nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại, sau đó nghiêm túc trả lời: "Bởi vì Tang Lộ đáng giá.
Trước khi tôi yêu chị ấy, chị ấy đã cho tôi khả năng yêu một người.
Đã bao giờ cô nghĩ, có lẽ trên đời này vốn vẫn có người quan tâm cô, yêu quý cô chưa?"
Châu Châu hỏi: "Ai?"
Hạ Vị Sương đáp: "Tiểu Tuyết."
Bờ môi Châu Châu run rẩy.
Cổ họng cô ta phát ra âm thanh nghẹn ngào đau khổ, cuối cùng bùng nổ thành một tiếng gào thét: "Không đủ.
Không đủ không đủ không đủ!"
Hạ Vị Sương cũng ném cái gậy chống đi, để Châu Châu nhìn thẳng vào mình: "Nếu không đủ, vậy thì để tôi và Tiểu Tuyết cùng làm, để chúng tôi gặp nhau!"
Châu Châu nghi hoặc hỏi: "Có thật không?"
Ánh nhìn của Hạ Vị Sương dịch chuyển một chút.
Đối với Kha Tiếu Tiếu, trước sau cô vẫn mang đôi phần áy náy: "Cô mang em ấy đến đây thì tôi mới nghĩ được."
Mắt Châu Châu đảo vòng, sau đó nhỏ giọng nói một tiếng 'được', thoạt trông còn khá mong chờ.
Nhưng mới vừa dứt lời, cô ta đã bất ngờ quay đầu nhìn sang phải.
Những biểu cảm nào là yếu đuối, mong chờ, hạnh phúc, đáng thương trên gương mặt đồng loạt lặn mất tăm.
Cả người cô ta ngập tràn sự cảnh giác và căm ghét, lạnh lẽo, thâm độc.
Một cảm giác khiến người ta sởn gai ốc truyền đến từ nơi xa.
Tròng mắt Châu Châu run run, chợt lộ ra một chút sợ hãi.
Cô ta thấp thỏm nói thầm một tiếng.
Tiếp sau đó, vô số những ô vuông đỏ đen bất quy tắc đột nhiên rải rác hiện ra trong tròng mắt Châu Châu.
Cô ta sắp dịch chuyển không gian.
Hạ Vị Sương bình thản nhìn Châu Châu, nói: "Muộn rồi."
Không biết từ lúc nào, Lục tiên sinh đã đẩy xe lăn đè lên đường ranh giới giữa hai vùng không gian dịch chuyển..