Sương mù tan đi, bình minh trải khắp, thế giới chung quanh khôi phục lại bình thường chỉ trong nháy mắt.
Chuyện dịch chuyển ngẫu nhiên trong không gian kì bí dường như cũng không gây ra thay đổi gì quá lớn cho căn cứ.
Ngoài những kiến trúc bị hư hao trong quá trình chiến đấu thì phần còn lại đều được hồi phục nguyên trạng, không bị biến thành hình dạng ghép nối ngẫu nhiên.
Người trong mê cung tìm được lối ra, tất cả từ hỗn loạn khôi phục thành trật tự, từ tăm tối trở nên trong sáng.
Những người ở lại căn cứ chiến đấu dần tụ họp, lấy Hạ Tình Tuyết làm trung tâm.
Hành động vĩ đại là ra đòn kết liễu tai tinh của một dị nhân hệ không gian nhanh chóng lan truyền.
Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy xúc động.
Bọn họ khen Hạ Tình Tuyết, thảo luận tiếp theo nên làm gì, lại âm thầm tò mò không biết giữa Hạ Tình Tuyết và tai tinh có quan hệ bí mật gì hay không.
Cơ mà những người ở nơi này đều biết đúng mực, sẽ không hỏi thẳng những câu đại loại thế ngay tại đây.
Hạ Tình Tuyết thoạt trông thật sự quá bi thương.
Gương mặt cô nàng không còn rơi lệ nhưng vẫn vô cùng đau đớn.
Cô đỡ thi thể Kha Tiếu Tiếu, nhất thời có hơi đờ đẫn, không biết nên xử lí thế nào.
Bởi vì đây không phải kẻ thù và bạn bè của riêng mình cô.
Đây là mục tiêu của tất cả mọi người, là tai tinh chết đi dưới sự chứng kiến của đông đảo dân chúng.
Vì thế, cô đặt Kha Tiếu Tiếu nằm xuống đất, im lặng chờ Thượng tá Dương đến.
“Hạ Tình Tuyết.” Chợt có một cô gái gọi cô.
Hạ Tình Tuyết lập tức quay đầu nhìn người nọ mà chẳng nghi ngờ gì.
Cô gái kia là một dị nhân, cộng sự của cô.
Hai người đã từng hợp tác với nhau, quan hệ xem như hài hòa.
“Cảm ơn cô đã giết cô ta.” Cô gái nở một nụ cười đau đớn với Hạ Tình Tuyết, sau đó tiến lên một bước, cái roi trong tay quất mạnh vào xác Kha Tiếu Tiếu.
“Cô làm gì thế? Cô ta đã chết rồi!” Hạ Tình Tuyết kinh hãi lùi về sau một bước, vội chặn trước mặt đối phương.
Cô gái kia muốn giữ bình tĩnh, nhưng lại không kiềm được vẻ mặt đau khổ.
Cô ta trỏ roi vào Kha Tiếu Tiếu, nói với sự căm thù tận xương tủy: “Cô còn nhớ Thái Dương không? Anh ấy là bạn trai của tôi.
Sau khi ảnh chết, tôi đau đớn cỡ nào cũng gắng dằn xuống, bởi vì tôi biết ở đây, ai rồi cũng phải đối mặt với nguy hiểm!”
Cô gái nghẹn ngào từng tiếng: “Anh ấy hy sinh cho căn cứ, tôi cảm thấy tự hào.
Tôi cho rằng anh ấy chỉ hơi bất hạnh, nên tôi muốn sống thật tốt, sống cho cả anh ấy nữa.
Nhưng thực tế thì sao? Anh ấy là do Cố Mẫn Chi hại chết, bị tai tinh này hại chết! Hại chết chưa đủ, chúng còn khống chế A Dương trở thành kẻ thù của chúng ta...!A Dương giết chết anh trai của tôi, ngay trước mắt tôi...”
Đám đông đang reo hò, nhảy múa vì tai tinh đã chết chung quanh dần trở nên im lặng.
Về cơ bản thì tất cả mọi người tại đây đều đã ở căn cứ rất lâu, cho dù trong số những con rối bị Kha Tiếu Tiếu khống chế không có người thân, bạn bè của họ thì người từng bị con rối làm hại cũng có bạn bè hoặc là chính bản thân họ.
Khi cơn xúc động nhất thời vì tiêu diệt được tai tinh lắng xuống thì đến lượt nỗi đau đớn nặng nề, dai dẳng lên ngôi.
Cô gái kia nói một chút đã nghẹn ngào không thốt nên lời: “Tôi hận cô ta...!A Dương đã chết mà còn phải bị tra tấn, tra tấn ảnh, cũng tra tấn chúng tôi.
Dựa vào đâu mà cô ta chết dễ dàng như thế? Dựa vào đâu?!”
“Đúng vậy, dựa vào đâu?!”
Vì đồng cảm, vì cùng là người bị hại, vì vốn không nên có màn sương mù đau đớn, chết chóc này, hết người này đến người khác lên tiếng phụ họa, hỏi rốt cuộc dựa vào đâu.
Hạ Tình Tuyết nhìn chung quanh, không đưa ra được đáp án.
Mọi người bi thương như thế, đau đớn như thế, lại phẫn nộ như thế.
Mà tất cả những điều đó đều có liên quan đến Kha Tiếu Tiếu.
Trái tim Hạ Tình Tuyết nặng trĩu như treo một cục sắt.
Cô nói bằng giọng khàn khàn: “Nhưng cô ta chết rồi, dù có làm gì, cô ta cũng không cảm nhận được.”
“A!” Cô gái phẫn nộ hét lên, lại vung roi vụt về phía xác Kha Tiếu Tiếu.
Hạ Tình Tuyết vẫn đứng im trước mặt cô ta, chỉ hơi nghiêng mặt đi chứ không né tránh.
Chát! Roi quất xuống bên chân Hạ Tình Tuyết.
Cô gái kia nói: “Hạ Tình Tuyết, tôi không biết rốt cuộc vì sao mà cô phải che chở thi thể của cô ta, không biết giữa các cô có quan hệ gì, tất cả đều không quan trọng.
Cô là anh hùng của chúng tôi, cô đã làm ra lựa chọn chính xác, cô không sai, thế đã đủ.
Vậy nên tôi sẽ không bao giờ chửi bới cô, cũng không đối địch với cô.”
Cô ta dụi mắt, cánh tay run rẩy buông lơi, nói: “Cho nên tôi cầu xin cô, làm ơn tránh ra có được không? Tôi hận cô ta! Chỉ cần tôi còn sống thì sự tra tấn của cô ta đối với tôi sẽ không dừng lại dù chỉ một khoảnh khắc.
Nhưng tôi chỉ có một lúc ngắn ngủi này để trả thù...”
Cô gái lảo đảo lùi về sau, được bạn đỡ lấy.
Cô ta khóc không thành tiếng, nhưng vẫn có những người khác hận cái xác kia đến tận xương.
Trong mắt bọn họ lập loè ánh lửa.
Nếu không phải Hạ Tình Tuyết vẫn còn đứng trước cái xác thì e là họ đã xông lên phanh thây nó thành trăm ngàn mảnh.
Trong lòng Hạ Tình Tuyết biết rõ, nếu Châu Châu không phải Kha Tiếu Tiếu thì cô hôm nay cũng sẽ hận chết cái xác này.
Cô cũng không ngại nhổ lên đó một bãi nước bọt.
Nhưng Châu Châu là Kha Tiếu Tiếu.
Từ tận đáy lòng, cô cảm nhận được một sự đau khổ cứ không ngừng chìm xuống, mãi vẫn chưa chạm đến đáy.
Một bàn tay lành lạnh đặt lên vai Hạ Tình Tuyết.
Giọng nói quen thuộc nghe bình tĩnh mà ôn hòa: “Thi thể này không thể bị phá hoại được.
Cô ta là loài sinh vật mạnh đến đáng sợ, cực kì hiếm thấy mà chúng ta còn chưa biết rõ.
Giờ khó khăn lắm mới giết được cô ta, cũng giữ được thi thể tương đối hoàn chỉnh, tôi nghĩ mọi người cũng hiểu giá trị của nó, vậy nên không thể phá hoại.
Còn về việc rốt cuộc cô ta sẽ đem lại lợi ích gì, tiếp theo sẽ giao cho Thượng tá Dương phán đoán.”
Hạ Tình Tuyết ngẩng đầu, tầm mắt nhòe đi: “Chị.”
Hạ Vị Sương lấy khăn giấy, giúp Hạ Tình Tuyết lau những hạt nước mắt loang lổ trên mặt.
Trời lạnh như thế, cô nàng lại khóc không ngừng, gió mới thổi một lúc mà tóc mai đã lấm tấm vụn băng.
“Đừng lo, Thượng tá Dương sẽ xử lí tốt.”
Thấy mọi người vẫn không cam lòng, Hạ Vị Sương bèn nói: “Còn một việc nữa, đó chính là dị thú và xác sống hiện tại đều tiến hóa nhờ cắn nuốt đồng loại.
Chúng nó yêu thích thi thể của quái vật mạnh hơn mình.
Bây giờ mọi người hẳn là nên nhanh chóng rửa sạch những vết máu mà tai tinh để lại, đồng thời tuyệt đối đừng khiến thi thể cô ta bị phá hoại thêm, bay mùi càng nồng, tránh đưa đến những phiền toái không đáng có.”
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, cảm xúc căng thẳng rất dễ bật ngược trở lại.
Tìm chút chuyện để làm có thể giúp mọi người phân tán lực chú ý, điều hòa cảm xúc.
Thấy thế, một vị tiểu đội trưởng cũng dặn dò cấp dưới của mình: “Có rất nhiều những đồng đội của chúng ta bị biến thành con rối, và cả những người bị thương, người đã hy sinh ở đây đang nằm rải rác khắp nơi.
Bọn họ đều là người nhà của ta, tuyệt đối không thể bỏ mặc.
Tai tinh đã chết rồi, có tụ ở đây cũng vô dụng.
Mọi người đi đưa người nhà của chúng ta về thôi! Lão Trần, anh dẫn A Lương đi hướng bắc, vừa rồi hình như tôi nghe thấy bên đó có tiếng ô tô.
Đi, triệu tập tất cả mọi người lại...”
Quả nhiên, sau khi nhận được mệnh lệnh, có việc cần phải làm, mọi người đã lập tức tản ra, không rảnh trút giận lên Kha Tiếu Tiếu nữa.
Cô ta đã trả giá đắt, tiếp theo, thời gian dần trôi, mối hận thù này có lẽ sẽ từ từ phai nhạt, cũng có lẽ sẽ không.
Nhưng cái chết, suy cho cùng vẫn là cánh cửa khó hiểu nhất.
Giữa sống và chết mãi mãi tồn tại một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Chỉ người còn sống là còn tiếp tục kéo dài sự đau khổ.
Sau khi đám đông tản đi, Hạ Tình Tuyết nhìn về phía Hạ Vị Sương, hỏi như cầu cứu: “Em phải làm gì đây?”
Hạ Vị Sương đỡ lấy bả vai cô nàng, hơi siết nhẹ, nói: “Tiểu Tuyết, em muốn làm thế nào?”
Hạ Tình Tuyết do dự lắc đầu: “Em không biết.
Em không biết làm sao mới đúng.
Lí trí nói cho em biết hẳn là nên giao Tiếu Tiếu cho Thượng tá Dương, nhưng tình cảm lại bảo rằng em không muốn làm thế.
Cậu ấy đã chết, đã trả giá đắt.
Em mệt mỏi quá.
Chị, em chỉ muốn tất cả mau chóng chấm dứt, cứ để Tiếu Tiếu chết như vậy đi.”
Người chết vĩnh viễn không thể đáp lại người sống.
Người sống cũng chỉ có thể một mình dò dẫm tiến lên trong thế giới này.
Vì sao cuối cùng Kha Tiếu Tiếu lại làm vậy, Hạ Vị Sương có thể đoán được một chút.
Đó cũng là lí do vì sao cô giữ Tang Lộ lại, mạo hiểm để một mình Tiểu Tuyết đối mặt với Châu Châu.
Nhìn quần áo sạch sẽ mà em gái mặc.
Vết bẩn lớn nhất trên đó là do máu bắn ra khi Kha Tiếu Tiếu ngã xuống đất.
Cho dù Tiểu Tuyết khóc đến giàn giụa nước mắt, thoạt trông vô cùng chật vật thì tóc của em vẫn ngay ngắn, quần áo của em vẫn không hề hư hao một chút nào.
“Tiểu Tuyết, em có gặp phải con rối không?”
Hạ Tình Tuyết lắc đầu thương cảm: “Không có.
Chung quanh đều là sương mù, dù chạy hướng nào cũng chỉ có mỗi mình em.
Em không tìm thấy mọi người, cũng không gặp phải con rối nào cả.
Giống như bất luận đi thế nào cũng chỉ giậm chân tại chỗ.
Nếu em tìm ra sớm một chút thì hay quá.
Nếu sớm một chút...!Aiz...”
Cô ngẫm nghĩ, cho dù mình tìm ra sớm một chút thì có thể thay đổi được gì?
Hình như cô chẳng thay đổi được gì cả.
Hạ Vị Sương bèn nói: “Tiểu Tuyết, em nghĩ như thế là bình thường, đừng cảm thấy có lỗi với người khác.
Em đã làm rất tốt.
Nếu không có em thì chắc mọi người ở đây đã chết cả.”
Hạ Tình Tuyết thoáng kinh ngạc.
Hạ Vị Sương lại nói: “Vậy nên em không có sai lầm hay đuối lí gì hết.
Là em giết cô ta, bảo vệ mọi người.
Đáng lí ra em nên có quyền sở hữu thi thể này.”
Vốn Hạ Vị Sương định giao Châu Châu cho Thượng tá Dương xử lí.
Sau khi biết cô ta có năng lực biến ra khói độc, nếu phía Thượng tá Dương tụ họp lại để gom góp ý kiến thì nói không chừng sẽ có biện pháp khắc chế.
Nhưng trên thực tế, đó chỉ là một kiểu suy đoán lí tưởng hóa.
Có câu nói rất đúng, người tính không bằng trời tính.
Huống hồ có rất nhiều chuyện, lúc nghĩ thì hết sức thuận lợi, nhưng thực tế tiến hành sẽ như thế nào, không ai dám đảm bảo.
Sau khi tiếp nhận Châu Châu, Thượng tá Dương rốt cuộc có khắc chế được cô ta hay không, đó là một biến số.
Khi ấy, Hạ Vị Sương đã sử dụng dị năng hai lần liên tục, không thể cưỡng chế sử dụng thêm một lần nữa.
Trên thực tế, xác suất Kha Tiếu Tiếu dùng năng lực đó để uy hiếp Thượng tá Dương, nhân cơ hội thoát thân lớn hơn xác suất cô ta bị bắt giữ và xử tử.
Hạ Vị Sương chỉ vờ bình tĩnh hù dọa Châu Châu một chút, thực tế trong lòng cô cũng thấp thỏm.
Xác suất thắng lợi rất thấp.
Mà bất luận là Châu Châu bị bắt xong kéo mọi người chết theo hay là đào tẩu rồi lại trở về báo thù thì đều là một đợt tai họa khiến sinh linh lầm than nữa.
Nhưng may thay, may thay còn có Tiểu Tuyết.
Cô nàng xuất hiện khiến nhân tính của Tiếu Tiếu áp chế hung tính của quái vật.
Hạ Tình Tuyết chính là một đường sinh cơ mà Ngụy Vân Lang từng tính đến.
Đương nhiên, Kha Tiếu Tiếu gánh trên lưng tội nghiệt không đếm xuể, trong mắt rất nhiều người thì chỉ chết thôi căn bản không thể chuộc tội.
Nhưng chết là chết, cuối cùng vẫn không thể thay đổi được gì.
Vốn Hạ Vị Sương muốn để phe Thượng tá Dương xử trí Kha Tiếu Tiếu.
Thân là nạn nhân, họ là người có tư cách phán xét Kha Tiếu Tiếu nhất.
Nhưng giờ đã khác, bởi vì thật ra rất nhiều chuyện không đơn giản như thế, hơn nữa cũng không thể chỉ sử dụng mỗi phép cộng trừ căn bản để mà giải toán.
Kha Tiếu Tiếu có lỗi với họ, Hạ Tình Tuyết lại cứu bọn họ.
Rốt cuộc ai thiếu ai nhiều hơn? Ai có tư cách hơn? Không phải chuyện gì cũng phân định rạch ròi trắng đen, sao có thể tính đơn giản như thế?
Huống hồ, Hạ Tình Tuyết là em gái của Hạ Vị Sương.
Về tình về lí, cô thiên vị Hạ Tình Tuyết cũng là hết sức bình thường.
Vì thế, Hạ Vị Sương nói với Hạ Tình Tuyết: “Nếu em muốn kết thúc tại đây thì chị sẽ giúp em.
Đến lúc đó, chị phụ trách đàm phán với Thượng tá Dương, để ông ấy giao thi thể Tiếu Tiếu cho em xử lí.”
Hạ Tình Tuyết không biết nói gì hơn, đành ôm eo Hạ Vị Sương, dụi đầu vào vai cô lặng lẽ khóc.
Lát sau, khi mọi người tụ họp lại lần nữa, cô nàng thấy xấu hổ, bấy giờ mới buông tay.
Lúc này, bả vai Hạ Vị Sương đã bị cô nàng khóc đến nhầy nhụa.
“Đúng rồi, chị, sao tự dưng mắt chị lại nhìn thấy được rồi?” Mãi đến lúc này, Hạ Tình Tuyết mới nhớ ra mà hỏi đến chuyện mắt.
“Là Lục tiên sinh chữa cho chị.” Hạ Vị Sương thở dài.
“Lục tiên sinh? Ông ấy còn chưa chết? Ông ấy...”
Không cần hỏi nhiều, Hạ Tình Tuyết vừa kích động giương mắt nhìn chung quanh mấy vòng đã phát hiện thi thể ngồi lặng im dưới tán cây của Lục tiên sinh.
Mèo mập Đại Vương đã trốn về hốc cây, mọi người hỗn loạn quá nó sợ.
Thế nên chút ấm áp cuối cùng trên người Lục tiên sinh cũng tan đi mất.
Biểu cảm kích động trên gương mặt Hạ Tình Tuyết dần thối lui.
Cô im lặng.
Không biết mùa đông rét lạnh này đến bao giờ mới qua.
...
Chiến trường còn chưa được thu dọn xong, Thượng tá Dương đã dẫn theo một đám người chạy đến.
Ông ta thấy được xác Kha Tiếu Tiếu, xác nhận đó chính là tai tinh.
Mọi người chung quanh gọi Hạ Tình Tuyết là anh hùng khiến ông ta có phần kinh ngạc.
Một dị nhân còn chẳng phải thuộc hệ chiến đấu mà lại có thể giết được tai tinh thần quỷ khó lường, quả là kì tích.
Vừa rồi cảm xúc quá kém, Hạ Tình Tuyết căn bản không có tâm trạng đi phản bác, nhưng giờ cô đã bình tĩnh hơn một chút, sao có thể mặt dày mà vơ hết công lao vào mình? Dựa theo lời nhắc nhở của Hạ Vị Sương, cô không nói phát súng cuối cùng kia là Kha Tiếu Tiếu chủ động muốn chết, chỉ báo lại đúng sự thật rằng Tang Lộ đã đánh tai tinh hấp hối trước, sau đó mình chạy đến kết liễu.
“Thượng tá Dương, tôi có lời muốn nói với ông.
Nói riêng.”
Thượng tá Dương liếc mắt nhìn Tang Lộ lúc này vẫn im lặng, lại nhìn sang Hạ Vị Sương: “Mắt cô khỏi rồi à? Thật đáng mừng.
Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi nói: “Là thế này, về thi thể của tai tinh, tôi có vài suy nghĩ.”
Bất luận là tìm ra hay diệt trừ tai tinh, tất cả đều là người của Hạ Vị Sương cô.
Vậy nên người có quyền xử trí tai tinh nhất hẳn cũng chính là các cô.
Đã xem như là người quen với Thượng tá Dương, Hạ Vị Sương không vòng vo mà trực tiếp đưa ra yêu cầu, đó chính là giao thi thể cho cô xử lí.
Đương nhiên, cô không nói cho thượng tá Dương nghe ân oán đã qua giữa các cô và tai tinh.
Thượng tá Dương có phần khó xử: “Nói vậy nghe hình như rất hợp lí, nhưng mà...”
Hạ Vị Sương nói: “Tôi biết ông suy nghĩ cái gì, nghĩ thi thể của loại quái vật này có lẽ sẽ hữu dụng đúng không? Bỏ cuộc đi.
Lấy trình độ nghiên cứu khoa học của căn cứ hiện tại thì căn bản không thể nghiên cứu ra cái gì được đâu.
Dù giữ tiêu bản lại đi nữa thì cũng có ý nghĩa gì? Huống hồ, lúc trước chúng ta đã giao kèo rồi, hành động lần này phải lấy ý kiến của tôi làm chủ.”
Dưới sự khuyên bảo bằng lời lẽ tình cảm của Hạ Vị Sương và bằng hành động bạo lực của Tang Lộ, Thượng tá Dương lại thỏa hiệp lần nữa.
Nhưng Thượng tá Dương cũng có điều khó xử: “Nếu cứ thế mà giao cho cô thì tôi không biết ăn nói sao với mọi người.”
Hạ Vị Sương nói: “Tai tinh giống một thứ vũ khí nguy hiểm hơn.
Phần lớn thiệt hại ban đầu là do nhà họ Cố lợi dụng cô ta tạo ra, đám người nhà họ Cố hẳn đã đủ để ăn nói rồi.
Còn tai tinh, ông có thể nói là muốn lấy thi thể của cô ta đi nghiên cứu, tạo phúc cho mọi người.
Sau này cứ tìm đại cái cớ nào đó nói thi thể thối rữa hay gì gì, đã xử lí nó, coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Thượng tá Dương nhìn Hạ Vị Sương bằng ánh mắt ba chấm: “Còn nhỏ mà sao tính toán dữ thế? Nói dối còn chẳng ngại ngùng chút nào?”
Hạ Vị Sương mặt không biến sắc, bình thản trấn định: “Đều do có tấm gương tốt như ngài.”
Bất luận thế nào, cuối cùng cũng đã nói xong.
Thượng tá Dương không muốn gây phiền toái với Tang Lộ.
Ông ta ít nhiều đã đoán ra được Tang Lộ và tai tinh là hai sinh vật cực kì tương tự nhau.
Nếu thế, trăm cay ngàn đắng mới diệt trừ được tai tinh, tuyệt đối không thể dây vào một tai họa khác nữa.
Ông ta cho rằng Tang Lộ muốn thi thể của tai tinh để cắn nuốt tinh thạch hay gì đó, giống như những quái vật khác tàn sát, cắn nuốt lẫn nhau để tiến hóa nhanh hơn.
Cướp mồi từ miệng quái vật, quá đáng sợ, thôi đi! Hòa bình khó lắm mới đạt được, giờ Thượng tá Dương chỉ muốn nghiên cứu ra hạt giống để mọi người được ăn no mặc ấm.
Vì thế, xác của Kha Tiếu Tiếu có thể giữ lại.
Thượng tá Dương liệm trước mặt mọi người, sau đó lại lén chuyển giao cho Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương lại giao cho Hạ Tình Tuyết.
Đây là chuyện về sau, tạm thời không nhắc đến.
Trở lại thời điểm này, Thượng tác Dương chỉnh đốn lại đội ngũ xong là lập tức hạ lệnh, để một bộ phận người ở lại đây thu dọn chiến trường, phần khác thì lái xe ra khỏi căn cứ, đi đón dân chúng bên ngoài về.
Sương mù tan biến, tai tinh chết đi, những con rối kia cũng mất sức sống, không còn nguy hiểm.
Chỉ là chúng phân bố quá rải rác, tất cả những nơi từng bị sương mù che khuất trong căn cứ đều có khả năng có con rối, thế nên đi tìm cũng rất tốn công.
Bên kia tất bật, bận rộn, Hạ Vị Sương và Tang Lộ không nằm trong biên chế lại rất nhàn nhã.
Vốn Hạ Vị Sương định tìm chiếc xe về thẳng chỗ ở, bởi vì bộ dáng của Tang Lộ hiện tại quá thê thảm.
Quần áo rách tung tóe, trên mặt, trên người đều dính máu.
Chị nói những đốm đen đó không phải máu của mình, nhưng trông cũng quá khủng khiếp.
Hạ Vị Sương muốn về chăm sóc Tang Lộ, nhưng Tang Lộ, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng lại đột nhiên nói rằng chị còn muốn đi tản bộ với cô.
“Sao tự dưng lại thích tản bộ?” Hạ Vị Sương không nhớ Tang Lộ có sở thích này nha.
Chẳng phải chị ưa tốc độ nhất à?
Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi chậm rãi trả lời: “Bởi vì khi tản bộ lần trước, có một cảm giác yên bình.
Sương Sương, đó là hạnh phúc sao? Chị cũng muốn...!cảm thụ thêm lần nữa.”
Vì thế, Hạ Vị Sương và Tang Lộ tay nắm tay, bước bộ trở về trong không khí se lạnh sáng sớm và ánh mặt trời mù sương.
Hôm nay là một ngày đau thương, nhưng Tang Lộ rất tốt, rất tốt.
Hạ Vị Sương tạm thời gác đau thương qua một bên, cô muốn để Tang Lộ vui vẻ.
Dường như không quá giống đêm khuya trước đó, Tang Lộ tản bộ không biết nghĩ cái gì mà cứ mải thẩn thờ, hơi im lặng quá mức.
Trên đường về, các cô bắt gặp Ngụy Vân Lang đang quỳ trên mặt đất siêu độ cho một thi thể.
Ngụy Vân Lang quay đầu nhìn lại, không khỏi giật mình: “Mắt chị khỏi rồi hả?”
Hạ Vị Sương gật gật đầu.
Nhắc đến hai mắt, cô cảm thấy vui sướng và kích động.
Nhưng nghĩ tới Lục tiên sinh, cô lại không ngăn được nỗi hoài niệm và bi thương: “Là Lục tiên sinh chữa cho chị.
Tiếc là chú ấy bất hạnh hy sinh.”
Cái mặt cợt nhả thường ngày của Ngụy Vân Lang cũng không trưng ra được nữa.
Mang một vẻ trách trời thương dân người ta nhìn không thấu, Ngụy Vân Lang nói: “Nhân thế vô thường, đại để là vậy.
Hai người định đi về à?”
“Đúng vậy, còn em? Có bị thương không?”
“Không có.
Em không mệt lắm, tạm thời chưa về.” Ngụy Vân Lang nói, “Ở đây có rất nhiều người vô tội đã chết, em muốn siêu độ cho bọn họ.”
“Vậy cũng tốt, vất vả cho em.
Thượng tá Dương bọn họ đã đi đón người bên ngoài.
Nếu em gặp mấy người chị Thiến thì giúp chị chuyển lời một tiếng, nói mắt chị đã khỏi.
Bằng không còn phải gõ biết bao nhiêu chữ, quá mệt.”
Ngụy Vân Lang nói: “Em biết rồi, hai người mau về nghỉ ngơi đi.”
Không cần hỏi nhiều cậu ta cũng đoán ra được là ai đã thu phục tai tinh, ngẫm lại thôi đã biết lao lực cỡ nào.
Tuy rằng Tang Lộ rất mạnh, rất đáng sợ, nhưng chị ta suy cho cùng cũng không phải thần tiên.
Tạm biệt Ngụy Vân Lang, Hạ Vị Sương tiếp tục tản bộ trên con đường hoang tàn, vắng vẻ, trơ trọi cùng Tang Lộ.
Thi thoảng trên đường sẽ xuất hiện vài vết máu.
Những chỗ xa hoặc chỗ ngoặt sẽ bất thình lình lộ ra một khúc tay chân gãy, vũ khí kì quái hoặc là thi thể đã khô quắt.
Những cái cây ven đường xơ xác, nhánh cây cũng gãy gập dưới sự tàn phá của gió lạnh.
Các tòa nhà im ắng không một chút tiếng người, từng mảng tường xi măng xám ngắt, đâu đâu cũng lộ ra vẻ lạnh lẽo, hoang vắng.
Cảnh tượng như thế thật sự không có gì để thưởng thức.
Song Hạ Vị Sương lại rất thỏa mãn mà nắm lấy tay Tang Lộ.
Cô nghĩ, lúc này Tang Lộ có cảm thấy tĩnh lặng không? Có cảm nhận được chút hạnh phúc nào chưa?
Hạ Vị Sương nghiêng đầu nhìn Tang Lộ, lại vươn tay cởi chiếc khăn choàng của mình quấn lên cổ chị.
Chiếc khăn choàng còn vương lại nhiệt độ cơ thể con người mang đến cho quái vật một chút ấm áp của nhân thế.
Quái vật híp mắt, mái tóc bết máu, gương mặt lấm lem, nhưng trông lại rất vui vẻ.
“Sương Sương nhìn kìa!”
Bỗng nhiên, Tang Lộ trỏ vào một mặt gương bẩn bị lá cây che khuất, chỉ lộ ra non nửa.
“Nhìn cái gì?”
“Chúng ta giống nhau.” Hai người đưa đầu kề sát mặt gương.
Tang Lộ nói: “Đều dơ dơ.”
Chứ còn gì nữa.
Cả hai gương mặt chen chúc trong gương đều lấm lem đầy bụi đất và máu me.
Nghĩ đến chuyện mang bản mặt như thế đi dạo trên đường cái, Hạ Vị Sương đã không nhịn được muốn cười.
May mà hiện tại không có ai trên đường, bằng không đã bị chỉ trỏ.
Nhưng mà vừa rồi lúc nhìn Tang Lộ sao mình lại không thấy buồn cười như thế nhỉ? Chỉ cảm thấy Tang Lộ bẩn thật đáng yêu, đẹp thật sắc sảo, kết hợp với vết máu trông càng ma mị.
Hạ Vị Sương thoáng ngượng ngùng, không tự ngẫm nữa mà hỏi Tang Lộ: “Vừa rồi chị nghĩ gì vậy?”
Tang Lộ vẫn đang tay trong tay với Hạ Vị Sương.
Các cô tiếp tục tiến lên phía trước.
Giọng nói khàn khàn vốn dĩ đã trưởng thành, quyến rũ kia giờ lại xen lẫn một chút ngây ngô: “Nghĩ...! Sương Sương thật đáng yêu.
Bẩn mà còn đáng yêu như vậy.
Muốn để Sương Sương lấm lem, nhưng cũng thích trắng trẻo.”
Hạ Vị Sương nhấp môi nhịn cười, hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”
Tang Lộ lại nói: “Nghĩ Sương Sương...!sẽ cảm thấy như vậy hạnh phúc sao?”
Hạ Vị Sương còn chưa trả lời, Tang Lộ đã siết chặt hơn bàn tay của Hạ Vị Sương, nhẹ giọng nói: “Hình như chị...!cảm nhận được.
Rất kì quái.
Khiến chị không muốn làm gì cả...!chỉ muốn tiếp tục như thế mãi.
Ở bên cạnh Sương Sương...!rất thỏa mãn.
Tuy rằng muốn càng nhiều...!nhưng lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Mâu thuẫn quá.
Chị không hiểu...!rồi lại như hiểu được chút chút.
Quá kì quái...”
Một tay nắm Hạ Vị Sương, một tay cô bắt lấy chiếc khăn choàng quấn quanh cổ, kéo ra ngửi ngửi.
Nụ cười cứng đờ, khoa trương trên mặt Tang Lộ đã phai nhạt đi nhiều, lúc này trông hết sức tự nhiên: “Muốn tản bộ với Sương Sương mãi.
Chỉ có chúng ta, không có ai khác.”
Yêu cầu này có gì là quá mức đâu chứ?
Hạ Vị Sương muốn đồng ý với Tang Lộ.
Cô cười, dứt khoát mà lưu loát nói một tiếng “Được”.
Nhưng chưa đợi cô kịp nói thêm gì thì Tang Lộ đã khép đôi mắt sâu thẳm, quyến rũ lại, nặng nề ngã ra trước..