Bạn Gái Quái Vật


Một đêm cuối hạ, tại khách sạn Chấn Hoa của thành phố A.

Trong một căn phòng ở lầu bốn, Ngụy Vân Lang mặc chiếc áo choàng vải bố màu trắng, lén lút mở cửa.

Vừa mới thò đầu ra thì cậu ta đã đụng ngay ánh mắt của hai người mặc áo bào trắng ngoài cửa.

Ngụy Vân Lang nở một nụ cười thật tươi: “Sáng nay ăn gì đấy?”
“Không biết.”
“Được rồi, được rồi.”
Trong ánh mắt âm trầm của đối phương, Ngụy Vân Lang rụt trở vào phòng, đóng cửa lại.

Mễ Nhạc Nhạc cũng mặc áo bào trắng, chỉ là kích cỡ bé hơn nhiều, ngồi trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng, nói: “Hết hy vọng đi.

Tụi mình vừa mới đến, bọn họ sẽ không lơ là cảnh giác đâu.”
Ngụy Vân Lang bực bội nói: “Mẹ bà, cùng lắm thì mình leo cửa sổ chuồn.”
Mễ Nhạc Nhạc thở dài như bà cụ non, nói: “Nhưng đồ đạc của mình bị lục soát lấy đi hết rồi, bây giờ chẳng còn gì, chuồn thế nào đây?”
Chuyện này phải kể từ lúc hai người bị quái vật ba đầu sáu tay đuổi giết, sau đó gặp được một đám người mặc áo bào trắng kì quái hôm ấy.

Sau khi được gã áo trắng ôm hoa ca hát “cứu”, Ngụy Vân Lang vốn định nhân cơ hội giết con quái vật ba đầu sáu tay, nhưng gã áo trắng kia lại cản.

Ngụy Vân Lang hết sức buồn bực, có điều thân là người được cứu, cậu ta cũng không cứng đầu khăng khăng.

Mà thấy Ngụy Vân Lang bị thương, mấy người áo trắng cũng hết sức nhiệt tình, muốn dẫn cậu ta về nghỉ ngơi dưỡng thương.

Nhìn đến Mễ Nhạc Nhạc rồi thì thái độ họ lại càng thêm phần thân thiết.

Tuy cảm thấy đám người này từ trên xuống dưới chỗ nào cũng quái, nhưng thứ nhất là trạng thái hiện tại của Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc quả thật rất kém, cần gấp một chỗ an toàn để hồi phục, thứ hai là đám người này mặt ngoài thì khách khí nhưng thật ra lại mang theo phần nào ép buộc.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hai người một bị thương, một còn nhỏ bèn theo chân bọn họ về căn cứ là khách sạn Chấn Hoa.

Đến đây rồi, đám người áo trắng cũng hết sức nhiệt tình mà cho hai người thay quần áo mới, cung cấp đồ ăn, nước uống và thuốc, để bọn họ nghỉ ngơi một đêm.

Kết quả sáng hôm sau, chúng đã lộ ngay bộ mặt thật.

Gã áo trắng cầm đầu tên Từ Khang Kiện.

Hắn ta cười tủm tỉm giảng giáo lí cho hai người họ, đồng thời cũng có ý định kéo hai người nhập giáo.

Cái Quang Minh Thần Giáo nghe có vẻ trẻ trâu này là một đoàn thể tôn giáo mới tự phát thành lập sau khi tận thế ập xuống, do Từ Khang Kiện làm chủ.

Bọn họ tôn kính cái gọi là thần Quang Minh, cũng xem đóa hoa màu trắng tỏa sáng kia là hóa thân của thần Quang Minh.

Đồng thời, đám người này cũng cho rằng virus xác sống là do uy lực của thần minh đưa đến.

Thần muốn khiển trách người có tội, khiến bọn họ hóa thành xác sống, răn đe người khác.

Thần khen thưởng người có đức, để bọn họ có được sức mạnh, bảo vệ hòa bình.

Từ Khang Kiện tin chắc chỉ cần mình đủ thành kính thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đạt được sức mạnh mà thần minh ban ơn.

Ngụy Vân Lang nghe đến đấy là cảm thấy có gì đó sai sai.

Cậu ta hỏi chẳng lẽ tiếng ca có tác dụng thôi miên kia không phải dị năng của anh à?
Từ Khang Kiện vội lắc đầu, nói đó là sự sủng ái của thần dành cho tín đồ.

Thần chúc phúc, phù hộ những người tin tưởng mình.

Chỉ cần cậu gia nhập Quang Minh Thần Giáo của chúng tôi thì sẽ được nhận sự phù hộ của thần.

Ngụy Vân Lang ngoài mặt cười tủm tỉm, trong lòng cái lùm mía, vội từ chối nói mình có đạo rồi, tạm thời không thể đổi đức tin.

Mễ Nhạc Nhạc tất nhiên giả vờ như mình chỉ là một đứa con nít, không biết gì hết, giao hết cho Ngụy Vân Lang nói chuyện với bọn chúng.

Thấy hai người bất hợp tác, Từ Khang Kiện cũng không miễn cưỡng, vẫn cười tủm tỉm, nói để bọn họ từ từ suy nghĩ.

Nhưng quay đầu lại tịch thu hết đồ đạc của hai người, không chỉ quần áo mà cả giày cũng lấy.

Đây là giam lỏng trắng trợn.

Từ Khang Kiện vừa đấm vừa xoa, chuẩn bị chế phục hai người.

Đám người này thật sự quái dị hết sức.

Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc tính toán vượt ngục.

Thấy Ngụy Vân Lang còn choáng váng, vết thương trên người cũng chưa lành hẳn, Mễ Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng tiết lộ dị năng của mình cho Ngụy Vân Lang, cũng dùng nước mắt giúp cậu ta chữa trị vết thương.

Có điều thân thể Ngụy Vân Lang dù khoẻ lên cũng vô dụng, suy cho cùng thì đối phương người đông thế mạnh.

Tuy nói đầu trọc không sợ bị nắm tóc nhưng thế cũng không có nghĩa chỉ cần cạo đầu là sẽ đánh bại được kẻ địch…
Trở lại với hiện tại, Ngụy Vân Lang cân nhắc một lúc rồi vỗ tay cái đét, nói: “Nếu thật sự bí quá thì tụi mình giả bộ nhập giáo, sau đó tìm cơ hội trốn đi.”
Mễ Nhạc Nhạc ngẩng mặt, hỏi: “Thế có được không?”
Ngụy Vân Lang thở dài: “Ngoài cách đó ra thì không còn cách gì tốt hơn nữa.” Có trách thì trách cậu ta thân phàm xác tục, không thể lấy một địch trăm như Tôn Ngộ Không.

Mễ Nhạc Nhạc lại hỏi: “Nhưng không phải anh tin Đạo giáo à?”
Ngụy Vân Lang đáp: “À, đúng.”
Mễ Nhạc Nhạc liền nói: “Có thể giả bộ vô đạo khác sao?”
Ngụy Vân Lang cười ha hả, nói: “Không sao.

Anh không chỉ tin Đạo giáo mà còn tin đạo Phật, đạo Cơ Đốc nữa.”
Mễ Nhạc Nhạc khiếp sợ: “Tại sao?”
Ngụy Vân Lang nói: “Mẹ anh là tín đồ đạo Cơ Đốc.

Ba anh là Phật tử.”
Mễ Nhạc Nhạc: “?”
Ngụy Vân Lang: “Một hôm nọ, bọn họ gặp nhau tại quán bar.

Sau đó, ba anh hoàn tục có anh.

Ông lựa chọn tự tu tại gia.”
Mễ Nhạc Nhạc: “… Vậy còn Đạo giáo thì sao?”
Ngụy Vân Lang: “Đó là của sư phụ anh.

Lúc nhỏ, ba đưa anh lên Thiếu Lâm Tự học võ.

Anh chê mệt, nửa đêm ôm đồ chạy trốn.

Đêm hôm khuya khoắt lạc đường trên núi, được sư phụ nhặt về.”
Mễ Nhạc Nhạc hôn mê, không hiểu một sư phụ Đạo giáo thì lên Thiếu Lâm Tự làm gì.

Nhìn ra nghi vấn của Mễ Nhạc Nhạc, Ngụy Vân Lang mỉm cười nói: “Lúc đó sư phụ anh và một đệ tử Thiếu Lâm tranh giành tình cảm vì một ni cô.

Hai người hẹn nhau nửa đêm đánh lộn.

Ổng thua, thấy anh chạy từ Thiếu Tâm Tự ra nên muốn gỡ lại một vố, thế là hỏi anh có chịu đổi qua gia nhập môn hạ của ổng không.

Anh nghĩ trong lòng đạo sĩ có mệt đi nữa thì cũng chỉ múa may làm phép thôi chứ mệt tới đâu, vẫn tốt hơn ở Thiếu Lâm Tự, bèn nhận lời.

Haiz… sau này mới phát hiện bị lừa, tiếc là quá muộn rồi, chạy không thoát được.”
Mễ Nhạc Nhạc không kiềm được phải vỗ tay vì thời thơ ấu xuất sắc của cậu ta, cũng nói: “Em còn tưởng là anh vì Tôn Ngộ Không mới tin Đạo.”
Ngụy Vân Lang lập tức phản bác: “Cái đó khác.

Đó là thần tượng!”
Nói tóm lại, cuối cùng hai người nhất trí thực hiện kế hoãn binh.

Ít nhất cũng phải tìm được đôi giày mang vào rồi mới tính đường chạy trốn.


Cùng đêm, tại căn cứ tạm thời ở thành phố B.

Trước mắt, căn cứ tạm thời này mới chỉ có hình thức ban đầu, khiến người ta nhìn qua không khỏi hoài nghi rốt cuộc nó có thể tiếp nhận được bao nhiêu người.

Đoàn xe dài chậm rãi chạy vào khu cách ly.

Dưới sự chỉ huy của các binh lính, những người được giải cứu xuống xe từng tốp một, sau đó được sắp xếp đi nghỉ ngơi.

Hạ Tình Tuyết xuống xe rồi lại không lập tức đến khu phòng được phân phối để nghỉ như mọi người trong nhà mà vẫn lóng ngóng đứng bên cạnh đoàn xe, nôn nóng nhìn gì đó.

Hạ Vũ kéo tay cô, nói: “Tiểu Tuyết, người ta đã nói sẽ giúp chị rồi, cũng đừng lo lắng nữa.

Giờ ai cũng bận, người ta chưa hẳn đã có thời gian gặp chị.”
Hạ Tình Tuyết nói: “Chị chỉ đi hỏi một chút thôi, em giúp bà nội dọn hành lí trước đi.”
Hạ Vũ thở dài một tiếng, lắc đầu tránh ra.

Mãi đến khi một người quân nhân trung niên xuất hiện gần đó, mắt Hạ Tình Tuyết mới sáng lên.

Cô vội tiến lên vẫy tay gọi: “Đoàn trưởng Trương!”
Đoàn trưởng Trương quay đầu nhìn lại, ho nhẹ một tiếng, nói: “Cô là… À, cô Hạ, có chuyện gì thế?”
Hạ Tình Tuyết có phần căng thẳng nói: “Là chuyện lần trước tôi nói với Đoàn trưởng, Đoàn trưởng còn nhớ không?”
Đoàn trưởng Trương vỡ lẽ, nói: “À, đương nhiên là tôi nhớ chứ.

Cô yên tâm, tôi đã chuyển tin cho đội cứu viện rồi, nhất định sẽ dốc hết sức cứu chị em cô về.”
Hạ Tình Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vội khom lưng nói: “Cảm ơn Đoàn trưởng, thật sự rất cảm ơn ngài!”
Đoàn trưởng Trương phất phất tay, nói: “Muộn thế rồi, cô mau nghỉ ngơi đi.

Tôi còn có việc, không tán gẫu nữa nhé.”
“Vâng, vâng.

Ngài cứ làm đi, tôi không quấy rầy.”
Chờ Hạ Tình Tuyết đi rồi, trợ thủ bên cạnh Đoàn trưởng Trương mới nói: “Ngài không nói thật với cô ấy sao?”
Đoàn trưởng Trương cười cười, đáp: “Nói sao đây? Tiểu Lưu à, đôi khi cậu phải học cách nghĩ cho tâm trạng của người dân nữa.”
Lúc trước, cô bé này bối rối đến tìm ông ta, nói có bí mật rất quan trọng.

Kết quả nghe xong, cô nàng thế mà lại nói có hai dị nhân ở thành phố A, một người là chị cô nàng, người kia là em gái.

Hơn nữa, chị cô còn đang bị một quái vật vô cùng đáng sợ đuổi giết.

Hy vọng Chính phủ có thể cứu viện.

Đoàn trưởng Trương vừa nghe đã biết cô nàng nói dối.

Dị nhân chứ đâu phải cải trắng ven đường mà cả chị lẫn em đều là dị nhân? Đến lúc hỏi xem hai dị nhân kia có dị năng gì thì cô bé này lại lúng túng, ấp úng, bịa càng lúc càng lố, đi nói hai người này một có dị năng không gian, một có dị năng tinh lọc xác sống, bên cạnh cô em còn có một cậu trai trẻ tuổi, biết chút võ.

Đoàn trưởng Trương thông cảm cho sự lo lắng người nhà của cô nàng, không thẳng thắn vạch trần mà chỉ nói sẽ chú ý.

Nhưng bọn họ là những người tuân lệnh trên, phải bảo vệ đoàn xe, tuyệt đối không thể rút người trở về thành phố A.

Điều duy nhất họ có thể làm chính là truyền tin tức về cho tiểu đội cứu viện còn ở thành phố A.

Đoàn trưởng Trương đúng là đã báo với đội cứu viện ở thành phố A, nhờ bọn họ chú ý xem có người nào phù hợp với những đặc điểm mà Hạ Tình Tuyết miêu tả hay không, nếu có thì cố gắng hỗ trợ.

Nhưng ông ta cũng không chuyển những lời bịa đặt quá mức kia, ngộ nhỡ bể ra thì không hay cho cả nhà cô bé.

Có điều, quái vật nữ có năng lực biến hình đáng sợ mà cô nàng nói thì có thể là thật sự.

Đoàn trưởng Trương không nói chuyện dị năng, song lại đặc biệt nhấn mạnh vấn đề này.

Trợ thủ Tiểu Lưu nói: “Ngài thật là tốt bụng quá.”
Đoàn trưởng Trương cười tủm tỉm nói câu “Vì nhân dân phục vụ”.


Trở lại thành phố A, trong căn hộ tại một tiểu khu an tĩnh nào đó.

Hạ Vị Sương đỡ Bạch Thiến đã bất tỉnh lên giường trong phòng ngủ, soi đèn pin tìm được nguyên nhân phát sốt của đối phương.

Là do vết thương trên vai phía sau của chị, vốn là bởi Tang Lộ tấn công xe, sau lại vì hai người một đường đào vong, trước sau vẫn không xử lí đàng hoàng.

Vận động với cường độ cao, lại thêm nóng bức do mặc đồ bảo hộ, cuối cùng vết thương bị nhiễm trùng.

Cả mảng chỗ đó sưng đỏ, nhiệt độ lại cao đến giật mình.

Chị dịu giọng khuyên cô, nói bị nhiễm trùng sẽ khổ là bởi vì ngay lúc đó, chị đang phải chịu đựng chính nỗi khổ ấy.

Hạ Vị Sương dùng cồn lau vết thương cho Bạch Thiến.

Bạch Thiến đang hôn mê đau đến phải cau mày.

Hạ Vị Sương đành đổi sang Povidone ít kích thích hơn một chút, xử lí sạch sẽ mảng vết thương ấy.

Trong hòm y tế có thuốc, nhưng rất ít, chỉ có sáu viên thuốc hạ sốt.

Một lần uống hai viên, chỉ đủ cho Bạch Thiến uống ba lần.

Bạch Thiến hôn mê gọi cũng không tỉnh, Hạ Vị Sương bèn xuống bếp tìm cái muỗng, cà nhuyễn thuốc ra rồi hòa vào ít nước cho chị uống.

Gas ở đây đã bị cắt từ lâu.

Trong mớ đồ đạc hai người mang theo cũng không có nước khoáng.

Không còn cách nào khác, Hạ Vị Sương đành phải đốt sách trong nồi sắt, sau đó dùng thau inox đun ít nước sôi đút cho Bạch Thiến.

Trong bồn năng lượng mặt trời có nước ấm, nhưng nước ấy cực chẳng đã lắm mới phải uống.

Hạ Vị Sương múc nước giúp Bạch Thiến lau người, thấy đôi mày chị hơi giãn ra thì trái tim treo ngược của cô mới buông lỏng.

Hạ Vị Sương ấn ấn huyệt Thái Dương, ôm Cục Than ban nãy chủ động đi theo vào phòng nhưng lại vì mệt quá mà nằm bẹp dưới đất lên giường, để nó ở cùng Bạch Thiến.

Cục Than nhỏ giọng kêu meo, Hạ Vị Sương bèn đút nó một ít tinh thạch và nước, lại vạch lớp lông đen tuyền giúp nó sát trùng vết thương trên người.

“Không được liếm, biết chưa?”
Cục Than ỉu xìu ư một tiếng.

Sau đó, Hạ Vị Sương đóng cửa phòng ngủ, tự mình mò mẫm trong bóng tối trở lại ngồi xuống sô pha.

Cô cúi gập người, khuỷu tay chống trên đầu gối, bưng kín mặt.

Tang Lộ ảo giác tựa như ánh trăng, xuất hiện bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Sương Sương, vết thương của em còn chưa được xử lí xong.”
Hạ Vị Sương mệt mỏi: “Em không muốn nhúc nhích.”
Tang Lộ bèn nói: “Thuốc hạ sốt chỉ còn có bốn viên.”
Hạ Vị Sương im lặng một lúc, cuối cùng vẫn lê bước chân nặng trĩu đi vào phòng tắm.

Cô mang theo thau và khăn lông, lại lục lấy thêm hai món quần áo của nữ chủ nhà.

Hạ Vị Sương mở vòi sen, cởi móc áo lót, đứng dưới dòng nước ấm áp mà ngẩng mặt tắm gội.

Cô đứng lặng thật lâu, rồi chợt cất tiếng: “Lúc chị ấy ngã xuống, em đã rất sợ.

Em cho rằng chị ấy nhiễm virus xác sống, vậy tương đương với tử hình.”
Tang Lộ ảo giác đứng ngay bên cạnh, nhìn chăm chú vào cô bằng ánh mắt luôn nhẹ nhàng, luôn kiên nhẫn.

Hạ Vị Sương nói: “Em thật sự rất sợ, rất rất sợ.

Cục Than thiếu chút nữa đã chết vì em.

Bạch Thiến thiếu chút nữa đã chết vì em.

Tiểu Tuyết cũng thiếu chút nữa đã chết vì em.

Còn Kha Tiếu Tiếu… Chỉ cần vừa nghĩ đến khả năng ấy thôi, em đã cảm thấy trái tim như vỡ nát.”
Người yêu dịu dàng của cô ôm lấy cô.

Hạ Vị Sương xối sạch dịch nhầy trên người rồi tắt vòi hoa sen, đỡ tường, chậm rãi ngồi xuống mặt sàn.

“Sao lại như vậy? Tang Lộ, vì sao lại trở nên như vậy?”
Cô cầu khẩn nhìn về phía ảo giác của người yêu, mong tìm được một đáp án.

Chị vẫn hiền hòa như thế, lại mang theo vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng, kiên định.

Tang Lộ uốn gối ngồi xuống trước mặt Hạ Vị Sương, thương hại nhìn cô: “Bởi vì em.”
“Đúng vậy, bởi vì em.” Hạ Vị Sương che miệng, nghẹn ngào nức nở, “Tang Lộ, lúc ở dưới biển, chị đã đau đớn đến mức nào?”
Ảo giác xinh đẹp kia nói: “Chị không biết.

Chị chỉ là ảo giác của em, chỉ biết những chuyện em biết.

Sương Sương, em hiểu rất rõ điều đó mà.

Chị không thể diễn tả cho em chị đã đau đớn thế nào, nhưng em biết rõ cảm giác khi người ta chết đuối.

Em đã từng thử rất nhiều lần, thử trải qua cảm giác lúc sắp chết của chị.

Em muốn dùng nó để chuộc tội, khẩn cầu sự thứ tha từ linh hồn người ấy.”
“Nhưng mà.”
“Em cũng biết rất rõ, tử vong là chuyện mà con người vĩnh viễn không cách nào thay đổi.

Chết là chết.

Chết là tan biến, là mất đi toàn bộ ý nghĩa, là không còn cảm thụ, là không hề dao động nữa.”
“Người sống có làm gì cũng không thể ảnh hưởng đến người chết.

Tất cả vui, buồn, mừng, giận đều không được nhắn gửi.

Bất luận thế nào, đối với người chết đều là vô nghĩa.

Tất cả những gì chúng ta làm chỉ có thể ảnh hưởng đến bản thân những người còn sống.”
“Mà em thì không tin linh hồn, không tin quỷ thần.

Em biết rất rõ không hề có loại chuyện cổ tích như linh hồn người chết lặng lẽ làm bạn bên cạnh.

Tất cả chỉ là những điều hư cấu mà người sống tự an ủi thôi.

Dù em có cố gắng tin vào thiên đường, linh hồn, chuyển thế, công đức,… mà tôn giáo miêu tả thế nào đi chăng nữa, em vẫn liên tục thất bại.

Bởi vì sâu trong em hiểu rõ, đó là giả.”
Phòng tắm tối tăm, yên tĩnh như không người.

Lát sau, Hạ Vị Sương mới khàn giọng nói: “Chị ta thế mà lại… phủ định sự tồn tại của chị.

Chị ta thế mà lại… muốn xóa sạch chị.

Thế mà lại… muốn vấy bẩn chị.”
Không thể tiếp tục mặc kệ Tang Lộ, để chị ta dùng hình tượng khủng khiếp thay thế hình ảnh trước kia nữa, cũng tuyệt đối không thể để chị ta làm hại đến càng nhiều người.

Chỉ cần chị ta còn tồn tại thì những người cô quan tâm sẽ không bao giờ được an toàn.

Tang Lộ dịu dàng như ánh trăng, nhẹ nhàng vòng cánh tay, vờ ôm lấy Hạ Vị Sương.

“Suy nghĩ của em thay đổi vì sự trở về của cô ta.

Nhưng hiện tại, em hẳn nên nhận ra, đó là sai lầm.”
Hạ Vị Sương lại đứng dậy một lần nữa, dùng khăn lông lau khô bọt nước trên người.

Cô mở nắp chai cồn, trút từ bả vai xuống.

Cồn chảy qua mảng vết thương lớn sau lưng.

Cơn đau chói lói khiến cô run rẩy cả người.

Một tay Hạ Vị Sương sát trùng vết thương, một tay che kín đôi mắt.

Chợt, cô phát ra những tiếng cười như khóc.

Cô nói: “Đây là sai lầm, sai lầm do em mà ra.

Nên để em chấm dứt.”
Chai nhựa trong tay rơi xuống đất, khẽ vang.

Hạ Vị Sương buông bàn tay che mắt.

Trong ánh mắt tối tăm là nỗi tuyệt vọng nồng đậm đến mức không cách nào hòa tan được.

Cả căn phòng ẩm ướt, nồng nặc mùi cồn bệnh viện, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những dụng cụ trắng lóa, lạnh băng cùng nỗi đau khổ sống chết.

Cô khẽ cúi đầu.

Mái tóc dài sũng nước dính trên cơ thể đầy thương tích, phác họa ra một bóng xám thon gầy giữa đêm tối.

Cô nói: “Em muốn giết chị ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui