Ngụy Vân Lang dừng xe trên đường, quay đầu nhìn sang bên kia, nhất thời quên phải chạy trốn.
Cơ mà cậu ta cũng không cần chạy nữa.
Sau khi mất đầu thì cổ của con quái vật ba đầu sáu tay trước đó từng đuổi giết cậu ta đã ồ ạt phun máu như suối, phun được một lúc thì đột nhiên im bặt.
Thân thể khổng lồ, nặng nề ngã rầm, đè cho chỗ đó thê thảm không nỡ nhìn.
Mưa còn đang rơi tí tách.
Ngụy Vân Lang như nhìn thấy nước trên mặt đường phía sau có lẫn một chút màu đỏ.
Hẳn vì cơn mưa vẫn dai dẳng kéo dài này đã chặn mùi, hoặc cũng có thể vì kích thước mục tiêu là cậu ta quá nhỏ nên Tang Lộ không chú ý đến bên này.
Ngụy Vân Lang không hành động thiếu suy nghĩ mà vẫn nhìn chằm chằm Tang Lộ, bởi vì vị trí của Hạ Vị Sương hẳn sẽ không cách quá xa, mà Tang Lộ lại ở ngay đây.
Có lẽ, thật ra hai người này ở cùng một chỗ.
Kì quái, Hạ Vị Sương sinh cơ mỏng manh, thế hẳn là sẽ không được tốt lắm mới đúng.
Chẳng lẽ là bị Tang Lộ cầm tù?
Tất cả những điều đó còn phải chờ Ngụy Vân Lang tìm được Hạ Vị Sương thì mới biết.
Ngụy Vân Lang thấy Tang Lộ đứng trên mái nhà, ôm ba cái đầu trong lòng, thẳng tay cắm vuốt vào, móc từ mỗi cái đầu ra một viên tinh thạch to cỡ nắm tay trẻ sơ sinh.
Cô ta định nuốt thẳng một viên, nhưng lại dừng một chút, sau đó giơ tinh thạch lên giữa không trung để nước mưa gột sạch não và máu trên đó.
Lấy tinh thạch xong, cái đầu kia lập tức bị Tang Lộ tiện tay vứt trên mặt đất.
Vì khoảng cách khá xa, lại có chướng ngại vật chắn giữa, Ngụy Vân Lang không nhìn rõ tử trạng thảm thiết của quái vật ba đầu sáu tay, nhưng cậu ta lại phát hiện những xác sống khi nãy vẫn còn đuổi theo sau xe ô tô hình như tự nhiên không còn hứng thú với cậu ta nữa.
Tất cả ồ ạt đổ về phía kia.
Dường như nơi đó có thứ gì còn thu hút xác sống hơn cả người sống sờ sờ là Ngụy Vân Lang đây.
Rửa sạch tinh thạch xong, Tang Lộ lại nhìn dáo dác chung quanh.
Cô vừa quay đầu, Ngụy Vân Lang đã rụt cổ theo phản xạ.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại nhận ra cách xa như thế, lại còn trốn trong xe, Tang Lộ hẳn là không chú ý đến mình.
Cơ mà cậu ta như thế không phải chỉ là nghe theo tiếng lòng thôi sao… Ngụy Vân Lang nghe theo tiếng lòng kéo cổ áo lên cao cao, bảo vệ cái cổ lạnh căm căm của mình.
Hình như Tang Lộ đang quan sát địa hình.
Chỉ lát sau, cô đã lựa chọn một chỗ, sau đó di chuyển.
Tang Lộ vừa di chuyển, nửa người dưới bị che khuất rốt cuộc cũng lộ ra trước mặt Ngụy Vân Lang, khiến cậu ta bật thốt một câu ôi thần linh ơi đó là cái thứ gì thế.
Cái bướu thịt hình trứng khổng lồ căng phồng, phía trên nổi cộm đầy gân mạch tím xanh dữ tợn, đồng thời mọc ra hơn mười cái xúc tu linh hoạt để hỗ trợ di chuyển, cứ thế mà nối tiếp dưới phần eo của Tang Lộ.
Thứ xấu xí, quái dị lại ghê tởm như thế, bất luận nhìn kiểu gì cũng thấy không xứng với nửa người trên xinh đẹp kia.
Cơ mà cũng có thể đó mới là bản chất thật sự của quái vật.
Bất luận vẻ ngoài có xinh đẹp đến đâu cũng không thay đổi được cái đáng sợ bên trong.
Khi nhìn đến thân thể của Tang Lộ thì suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Ngụy Vân Lang chính là kiến chúa, kiến chúa được đàn kiến tất bật nuôi dưỡng.
Sau đó, cậu ta lại nổ máy xe, đuổi theo hướng mà Tang Lộ đã đi.
Đi rồi lại đi, Ngụy Vân Lang kinh ngạc phát hiện hướng đi của Tang Lộ hoàn toàn trùng khớp với hướng mà cậu ta đã suy tính về vị trí của Hạ Vị Sương.
Điều đó lại càng củng cố cho suy nghĩ Hạ Vị Sương đang bị Tang Lộ giam giữ.
Bà chị tội nghiệp, không biết đã bị tra tấn đến thế nào… Xùy, không được nghĩ nữa, phải mau mau cứu bà chị ra.
Nhạc Nhạc còn đang chờ kia kìa!
Tuy nhìn như đang kéo theo một cái bướu thịt nặng nề nhưng thật ra Tang Lộ lại hết sức linh hoạt.
Chỉ có lúc leo lên thì vô cùng hoang dã, khủng khiếp hệt như những gì nói về quỷ nước.
Hơn nữa, tốc độ của cô ta cũng rất nhanh.
Trong hoàn cảnh nội thành phức tạp, Ngụy Vân Lang chỉ đuổi theo một lúc đã bị bỏ xa.
Nhưng may mà cậu ta còn nhớ hướng, thế là lại lái xe theo suốt một đường.
…
Trong khách sạn Chấn Hoa, Mễ Nhạc Nhạc bị đám người Từ Khang Kiện bắt leo lên lầu.
Vóc người em nhỏ nhắn, sức lại yếu, liều mạng giãy giụa cũng không thoát được, cuối cùng dứt khoát bỏ cuộc.
Phải giữ sức thì mới có thể tìm được thời cơ chạy trốn!
Nói không sợ là nói dối, nhưng sợ cũng vô dụng.
Hơn nữa, em tin ông anh nhất định sẽ trở về cứu mình.
Mễ Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ rồi ra mòi dè dặt hỏi Từ Khang Kiện: “Chú, mấy chú muốn đưa cháu đi đâu thế?”
Từ Khang Kiện vô cùng hung hăng với Ngụy Vân Lang, song thái độ của hắn với Mễ Nhạc Nhạc vẫn cứ hiền hòa như thế.
Hắn cười sang sảng, nói: “Đừng sợ, chú sẽ không làm hại cháu đâu.
Tới ngay đây.
Tới đó rồi cháu sẽ biết.”
Vẻ mặt này rõ ràng là xem em như con nít ba tuổi mà lừa bịp.
Mễ Nhạc Nhạc cắn môi, không hỏi nữa.
Vì không có điện nên đành phải leo thang bộ.
Hộc hộc hộc, bọn họ bò lên tới lầu bảy.
Chỗ lầu bảy này không giống với những tầng khác.
Nơi này có một cái bể bơi trong nhà rất lớn.
Khi bị mang đến đây thì đôi mắt to đen láy của Mễ Nhạc Nhạc cứ liên tục đảo vòng.
Em nhanh chóng quét qua một lượt toàn bộ hoàn cảnh nơi này.
Em nhớ chị Sương Sương đã từng nói sức chiến đấu của mình quá yếu, nhưng vẫn có thể nhờ trí thông minh mà tự cứu bản thân.
Ai da, vốn dĩ em định đi cứu chị Sương Sương, kết quả cuối cùng ngay cả mình cũng phải trông nhờ anh lớn kia cứu.
Mễ Nhạc Nhạc áy náy không thôi, nghĩ thầm nếu mình đừng bốc đồng mà theo tới đây thì hay quá rồi.
Đi theo chỉ gây trở ngại chứ chẳng giúp được gì.
Bể bơi trong nhà đúng là rất rộng.
Cúp nước, cúp điện rồi mà vẫn còn đầy là vì giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo đã dựng một cái ống hứng nước mưa trên mái nhà dẫn xuống.
Hiện tại, xung quanh cái bể ấy là một vòng những tín đồ khoác áo bào trắng đang quỳ dưới đất cầu nguyện với vẻ mặt thành kính.
Nhưng vì số lượng hơi ít nên thoạt trông có phần thưa thớt, khó coi.
Cơ mà “ít” đó chỉ là tương đối thôi, muốn hạ nốc ao hai anh em vẫn còn dư sức.
Đằng trước nơi các tín đồ bái lạy, cũng chính là trong bể bơi, có một đóa hoa màu trắng tỏa ánh sáng nhu hòa.
Mễ Nhạc Nhạc từng thấy đóa hoa ấy rồi.
Lúc đầu, chính là Từ Khang Kiện ôm theo nó mang hai anh em về từ tay quái vật.
Mà giờ đây, đóa hoa này bị rút khỏi chậu, cứ thế mà thả xuống nước.
Cả bộ rễ và nửa thân hoa ngâm trong nước.
Đóa hoa và nửa thân còn lại lộ trên mặt.
Bên dưới rõ ràng không hề có thứ gì nâng đỡ nhưng nó vẫn cứ lơ lửng như thế.
Đến gần nhìn kĩ là có thể thấy những cái rễ mảnh màu trắng kia cứ kéo dài mãi xuống dưới.
Rất rất dài, lại còn khẽ lung lay, chẳng rõ là nương theo sóng gợn hay là chính bản thân nó đang cử động.
Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy khung cảnh này có hơi đáng sợ.
Em lùi về sau một bước theo bản năng, nhưng lại bị Từ Khang Kiện đè vai đẩy ra trước.
Vẻ mặt Từ Khang Kiện vẫn hiền hòa, song động tác lại vô cùng cứng rắn: “Đừng sợ.
Đây là ý chỉ của Thần, là vinh quang của cháu.”
Mễ Nhạc Nhạc bị hắn đẩy đến bên rìa bể bơi, vội vươn tay túm lấy quần áo Từ Khang Kiện, sợ hãi hỏi: “Chú, chú muốn làm cái gì?”
Từ Khang Kiện cười sang sảng, nói: “Không phải chú muốn làm cái gì.
Mà là cháu.”
“Nghĩa là sao? Chú, cháu không biết bơi, lạnh quá sẽ bị cảm.” Mễ Nhạc Nhạc vờ tội nghiệp, hy vọng người này có thể rủ lòng tốt mà buông tha cho mình.
Tình hình thế này, em nghĩ mãi cũng không biết nên làm sao mới tự cứu được!
Từ Khang Kiện cùng mấy người bên cạnh hắn cũng quỳ xuống hướng đóa hoa nghe đồn là hóa thân của Thần Quang Minh kia.
Mắt Từ Khang Kiện lập tức toát lên vẻ thành kính cuồng nhiệt.
Bàn tay hắn vẫn túm chặt Mễ Nhạc Nhạc không buông, vừa nhìn đóa hoa kia vừa nói:
“Đừng sợ.
Chỉ là Thần lựa chọn cháu thôi, hy vọng cháu trở thành Thánh Nữ của giáo phái, vì nó gieo rắc quang minh.
Chóng thôi, chóng thôi cháu sẽ biết nên làm thế nào.”
Nói đoạn, hắn lại liếc nhìn Mễ Nhạc Nhạc.
Trong mắt hắn thế mà lại xuất hiện vẻ ghen tị.
Mễ Nhạc Nhạc thầm trào phúng trong lòng.
Đồ đầu đất ngu xuẩn, già đầu thế rồi mà vẫn còn ngu xuẩn.
Đàn ông đúng là không đáng tin chút nào!
Giây phút này, em hoàn toàn quên mất anh lớn của em cũng là đàn ông…
Từ Khang Kiện vẫn túm chặt Mễ Nhạc Nhạc.
Hắn nhìn về phía hóa thân của Thần Quang Minh, rồi chợt nhắm mắt, há miệng, bắt đầu hát.
Không có ca từ, chỉ có giai điện đơn giản, nhu hòa, bình tĩnh khởi đầu từ hắn.
Những giáo chúng bên cạnh cũng bắt đầu hát theo.
Tiếng hát vang vọng giữa hồ bơi trống trải.
Bên ngoài khách sạn mưa to rả rích, đập ầm ầm vào cửa sổ, như trở thành nhạc đệm cho tiếng ca nhu hòa, trang trọng của họ.
Chỉ lát sau, Mễ Nhạc Nhạc đã thấy lòng mình bình tĩnh lại.
Cùng với tiếng ca ngân nga, em dần quên đi sợ hãi, quên đi phản kháng, chỉ cảm thấy trong lòng bất chợt dạt dào cảm giác hạnh phúc, an hòa.
Em ngơ ngác xoay người, đỡ lấy chiếc thang bể bơi, từ từ đi xuống nước.
Khi làn nước lạnh lẽo chạm đến mũi chân, Mễ Nhạc Nhạc mới giật mình thoát khỏi trạng thái kì quái kia.
Em bị bản thân mình dọa sợ phát khiếp, tim đánh thình thịch.
Quá kì quái, vừa rồi hệt như bị tẩy não vậy.
Không không không, giờ cũng thế.
Trong lòng có một ý niệm đang liều mạng kéo em về trạng thái vừa rồi.
Không được mà!
Chịu không nổi!
Mễ Nhạc Nhạc dứt lòng đặt mông ngồi xuống mặt sàn ướt nhẹp, lạnh căm, sau đó đưa cổ, đập đầu vào tay vịn cầu thang cái bốp.
Em nhắm mắt, ngoẹo đầu, nằm trên mặt đất.
Không đụng đến bất tỉnh nhưng em lựa chọn giả bộ bất tỉnh.
Từ Khang Kiện: “…”
Các tín đồ: “…”
Tiếng ca đột nhiên im bặt.
Từ Khang Kiện vội đứng dậy đi xem đầu của Mễ Nhạc Nhạc, thấy cô bé chỉ ngất xỉu thì mới yên tâm.
“Giáo Hoàng, làm sao bây giờ? Còn tiếp tục nữa không?”
Từ Khang Kiện cau mày: “Mang nó về, trông cho kĩ.
Làm sao bây giờ? Chút chuyện vậy cũng làm không xong, tiếp tục ca tụng thần minh cầu được khoan thứ đi! Lát nữa mình ta sẽ xin chỉ thị của Thần, tới đó lại nói tiếp.”
Không còn cách nào.
Thánh Nữ ngất xỉu rồi, thế hình như không phù hợp với yêu cầu của Thần.
Thần thích thiếu nữ tỉnh táo.
Có điều, khi Từ Khang Kiện vừa định ôm Mễ Nhạc Nhạc rời khỏi bể bơi thì trong nước tự dưng lại mọc ra mấy sợi mảnh màu trắng, nhẹ nhàng quấn lấy cẳng chân Mễ Nhạc Nhạc và tay Từ Khang Kiện.
Từ Khang Kiện run rẩy cả người, ánh mắt lập tức trở nên đục ngầu, như chìm vào trạng thái kì quái nào đó.
Tròng mắt hắn vô thức đảo vòng, ánh mắt rã rời, hệt một cương thi.
Mọi người không dám nói lời nào, cũng không dám quấy rầy hắn.
Bởi vì bọn họ biết, những sợi mảnh màu trắng kia chính là sợi rễ của hóa thân của Thần.
Thần đang nói chuyện với Giáo Hoàng!
Lát sau, những sợi mảnh ấy mới rút khỏi tay Từ Khang Kiện, song vẫn còn quấn trên đùi Mễ Nhạc Nhạc.
Mễ Nhạc Nhạc đang giả bộ bất tỉnh cảm thấy cẳng chân tự nhiên vừa tê, vừa mỏi, vừa lạnh.
Giống như có thứ gì đó dang chui vào, làm em ghê tởm muốn chết.
Không được, phải chạy!
Trực giác với nguy hiểm của trẻ con vô cùng nhạy bén.
Mễ Nhạc Nhạc đang vờ ngất xỉu bất chợt mở mắt, lồm cồm bò dậy toan chạy hướng cửa ra.
Nhưng Từ Khang Kiện lại túm lấy cổ áo của em, giật trở lại, ghen ghét cười nói: “Thánh Nữ, chạy cái gì? Thần rất thích cháu.
Rất thích, rất thích cháu đấy!”
Sau đó, hắn hung hăn, mạnh tay đẩy Mễ Nhạc Nhạc xuống bể bơi.
Nước văng tung tóe..