Mễ Nhạc Nhạc bị Tang Lộ treo trước mặt.
Cái bướu thịt bên dưới của Tang Lộ nứt ra một đường khổng lồ, sâu hoắm.
Mễ Nhạc Nhạc sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Mà Ngụy Vân Lang vì bị hất qua một bên, không thể nhìn đến chân tướng, thế nên khi ấy, cậu ta đương nhiên sẽ cho rằng Tang Lộ định nuốt luôn Mễ Nhạc Nhạc.
Ngụy Vân Lang vội xoay người, chuẩn bị nhào lên cứu cô nhóc ra.
Cơ mà cậu ta còn chưa kịp hành động thì Tang Lộ đã cau mày, treo Mễ Nhạc Nhạc lắc qua lắc lại.
Không định ăn cô bé à? Hay là thích ăn con mồi còn giãy giụa, nhảy nhót?
Trái tim bé bỏng của Ngụy Vân Lang nhảy nhổm.
Tròng mắt không ngừng đảo theo cái gót chân lúc ẩn lúc hiện của Mễ Nhạc Nhạc.
Cậu ta khẽ cắn môi, từ từ mò qua bên kia: “Con nít sợ quá xỉu thôi.
Làm vậy là không gọi tỉnh được đâu.
Chị phải chờ cô nhóc nghỉ ngơi tí đã.”
Tang Lộ liếc Ngụy Vân Lang, lại vươn tay đè lên cơ thể hình túi.
Đường nứt kia dần dần khép lại.
Cô quẳng Mễ Nhạc Nhạc qua cho Ngụy Vân Lang.
Ngụy Vân Lang vội dang hai cánh tay đón lấy.
Tang Lộ thoạt trông có vẻ mệt mỏi.
Nhưng cô chỉ mới vừa nhắm mắt thì những giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo còn lại bị kinh động bởi tiếng kính vỡ đã ồ ạt nhào đến.
Thấy tình cảnh tại hồ bơi, bọn chúng gần như phát điên.
Có một người chỉa thẳng họng súng vào Tang Lộ, hét lớn một tiếng “ác ma” rồi lập tức xông lên chịu chết.
Rầm một tiếng vang dội, cái ghế nghỉ mát đằng sau Tang Lộ đã nát nhừ.
Cô bật nhảy ra sau để né tránh, động tác cực kì nhanh nhẹn.
Ánh mắt Tang Lộ thoáng biến đổi, bởi vì vừa rồi người nọ nhắm ngay phần bướu thịt dễ bị bắn trúng nhất của cô.
Tang Lộ không thích nói nhảm với những người không liên quan.
Vì thế, cô tiến hành một cuộc tàn sát đơn phương.
Người nổ súng không có cơ hội bắn ra phát đạn thứ hai đã bị Tang Lộ quấn lấy mảnh vụn của cái ghế nằm quăng vỡ đầu.
Mấy thứ đỏ đỏ trắng trắng văng tung tóe, bắn lên chiếc áo bào trắng mà hắn đang khoác, bắn cả lên mặt những người bên cạnh.
Những người đó trố mắt nhìn hoảng hốt, lại giơ tay định lau đi thứ dơ bẩn trên mặt theo bản năng.
Tang Lộ tốt bụng lập tức bước đến gần, tiễn bọn họ xuống địa ngục, để họ khỏi phải mất công vệ sinh đến trọn đời.
Tuy nhiên, vẫn có một số kẻ không chịu nhận ý tốt ấy mà đẩy đồng bọn ra sau để đồng bọn quy tiên trước một bước, còn mình thừa cơ tháo chạy.
Tang Lộ đứng lặng ngay cửa hồ bơi, tự cấp tại chỗ, quấn lấy giáo đồ bị đẩy đến, làm hắn và mấy người chạy trốn được tiếp xúc thân mật.
Công dân nhiệt tình là Tang Lộ quyết định tiễn bọn họ đi cùng nhau cho có bạn.
Cuối cùng, mấy người này xuống dưới đó hết sức đông vui, lại có những giáo đồ Quang Minh Thần Giáo khác nghe thấy động tĩnh chạy đến, cũng được Tang Lộ nhiệt tình tiễn đi.
Như thế thif mọi người có thể thành lập chi nhánh của Quang Minh Thần Giáo dưới địa ngục.
Nhưng không phải giáo đồ nào cũng chủ động dâng mình nộp mạng.
Ai khôn khéo dứt khoát không lên mà trực tiếp chạy trốn ngay dưới lầu.
Như thế, Tang Lộ căn bản sẽ không quản.
Một con ruồi nhặng có chạy hay không quan trọng lắm sao? Chỉ cần không đến làm phiền mình là được rồi.
Nếu dám đến thì đập chết hết.
Lát sau, thấy không còn ai cần mình tiễn một đoạn đường, Tang Lộ mới thong thả quay đầu, nhìn về phía Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc.
Ngụy Vân Lang ôm Mễ Nhạc Nhạc, thấp thỏm nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Không thì… bà chị cũng nghỉ ngơi chút đỉnh?”
Cậu ta đưa ra kiến nghị này thật ra là xuất phát từ trạng thái của Tang Lộ.
Vừa rồi lúc xử lí đám tép riu, Tang Lộ thoạt trông rất nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, Ngụy Vân Lang vẫn nhìn ra đối phương có phần mất kiên nhẫn, gấp rút, cùng mệt mỏi.
Cái bướu thịt vẫn không ngừng rỉ ra máu màu đỏ đen.
Không nhiều, nhưng liên tục.
Khiến cho mỗi nơi Tang Lộ đi qua đều be bét đầy vết máu khủng khiếp kia, hệt như hiện trường vụ án giết người.
Người ngoài nghề hóng chuyện, người trong nghề biết chuyện.
Ngụy Vân Lang tuy không phải kiểu dị nhân có thân thể biến dị nhưng kinh nghiệm tập võ lâu năm giúp cậu ta quan sát càng tỉ mỉ.
Thật ra phần lớn những cảm xúc tiêu cực của Tang Lộ đều bởi vì cái bướu thịt bên dưới.
Chị ta đang bảo vệ nó.
Không phải bảo vệ kiểu che chắn một chỗ bị thương mà càng giống như nơi đó có cất giấu bảo bối gì mà chị ta rất mực quý trọng.
Tang Lộ cần Mễ Nhạc Nhạc tỉnh táo, mà nước mắt của Nhạc Nhạc lại có tác dụng chữa lành (để đẩm bảo an toàn thì Mễ Nhạc Nhạc chỉ nói với Ngụy Vân Lang rằng nước mắt của mình có tác dụng chữa trị).
Đồng thời, trong cái bướu thịt kia khả năng cao là còn thứ gì khác nữa.
Ngụy Vân Lang chợt nảy ra một suy đoán cực kì đáng sợ, cực kì ê răng.
Dù sao giờ Mễ Nhạc Nhạc cũng ngất rồi, chờ cô nàng tỉnh lại còn không biết tới bao giờ.
Thôi thì mọi người cùng nhau nghỉ ngơi vậy.
Tốt nhất là tách nhau ra, bằng không bị Tang Lộ nhìn chằm chằm thì áp lực quá lớn.
Ngụy Vân Lang rén, mắc cũng không dám vào nhà vệ sinh, chỉ sợ lơ là một chút thì Tang Lộ sẽ thẳng tay quất tỉnh bé củ cải.
Đề nghị này được Tang Lộ chấp nhận.
Nguyện vọng tách ra thì được thỏa mãn một nửa.
Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc được Tang Lộ dùng mắt “mời” sang một căn phòng tổng thống sạch sẽ, xa hoa.
Cửa bị hung tàn đập hư, vào phòng rôi lại dùng ghế dựa chặn lại.
Tang Lộ vào phòng ngủ chính, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, khép mắt, thở nhẹ.
Nếu không phải nửa người trên vẫn phập phồng, nửa người dưới thi thoảng lại run rẩy thì trông hệt như chết rồi.
Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc thì ở lại phòng khách, cách một cánh cửa khép hờ, có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Tang Lộ trong phòng ngủ.
Cậu ta không định chạy trốn.
Sự nhạy bén và tốc độ của Tang Lộ rất lợi hại.
Cậu ta không dám chắc có thể mang theo Mễ Nhạc Nhạc đang ngất xỉu chuồn được… Đương nhiên, tỉnh lại chắc cũng không thể.
Ngụy Vân Lang đặt Mễ Nhạc Nhạc xuống chiếc sô pha mềm mại, tìm cái khăn lông giúp cô nhóc lau tóc.
Không biết đứa nhỏ xui xẻo này lúc ngâm trong nước đã gặp chuyện gì.
Chờ cô nhóc tỉnh lại phải hỏi rõ ràng mới được.
Lau rồi lại lau, Ngụy Vân Lang đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Vì thế, cậu ta buông khăn lông xuống, vội vạch mái tóc của Mễ Nhạc Nhạc ra.
Bên ngoài còn đang mưa mịt mù, không hề có dấu hiệu sẽ ngớt, tối thui không thấy được gì.
Ngụy Vân Lang đứng dậy mò mẫm, tìm được một cái bật lửa.
Bật lên, đưa đến gần nhìn thử.
Sắc mặt cậu ta lập tức biến đổi.
Cái bông màu trắng xui xẻo được xưng là hóa thân của Thần Quang Minh kia sao lại mọc trên đầu Nhạc Nhạc thế này?
Nó thu nhỏ, héo úa nằm bẹp trên tóc Mễ Nhạc Nhạc.
Bộ rễ thì lại cắm sâu vào da đầu.
Ngụy Vân Lang lập tức cảm thấy không ổn, bèn đưa tay rút nó ra.
Mễ Nhạc Nhạc đang bất tỉnh, vốn không nên có phản ứng gì, lúc này đột nhiên giãy giụa kêu một tiếng như vô cùng đau đớn.
Không được, không giật ra được.
Thứ này đã hoàn toàn chui vào máu thịt của cô nhóc rồi.
Bật lửa đã nóng tay, Ngụy Vân Lang tắt đi.
Đoạn, cậu ta vươn tay véo véo cánh hoa.
Mễ Nhạc Nhạc cũng đau đến cau mày.
Thôi rồi.
Đóa hoa này bị thương thì Nhạc Nhạc cũng sẽ đau.
Vậy không thể tùy tiện dùng dị năng tinh lọc được.
Ai biết sẽ gây ra hậu quả gì.
Nửa đêm, bụng Ngụy Vân réo òn ọt.
Ra ngoài tìm đồ ăn là không thể nào rồi, may đồ đạc trong căn phòng tổng thống này cũng rất đầy đủ, không chỉ có quầy đồ ăn vặt mà còn có một quầy bar nhỏ.
Ngụy Vân Lang ăn ít chocolate và bánh quy lót bụng.
Bánh mì vì hạn sử dụng ngắn, lại thêm trời quá nóng nên đã lên mốc rồi, không ăn được.
Phía phòng ngủ chính bên kia cũng vang lên những tiếng động khiến người ta ê cả răng.
Rồm rộp, rồm rộp.
Như thể chị ta đang gặm cái gì cứng.
Ngụy Vân Lang lặng lẽ ngó vào trong.
Cửa lập tức “rầm” một tiếng, đóng sầm lại.
Ha! Cũng chú ý riêng tư quá chứ!
Ngụy Vân Lang canh Mễ Nhạc Nhạc một đêm.
Đến khi trời gần sáng, mưa sắp tạnh, cậu ta ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận được Nhạc Nhạc đang gối lên đùi mình khẽ cử động.
Ngụy Vân Lang choàng mở mắt, vội giữ đầu Mễ Nhạc Nhạc lại, viết lên tay cô nhóc: Đừng nhúc nhích.
Mễ Nhạc Nhạc hơi động ngón tay, vẫn còn khá mê mang.
Ngụy Vân Lang vốn định nói cho cô nhóc nghe tình huống hiện tại, nhưng thế thì quá phức tạp, cuối cùng đành viết: Tạm lược bớt!
Mễ Nhạc Nhạc: “…”
Ngụy Vân Lang tiếp tục viết: Em gặp chuyện gì?
Mễ Nhạc Nhạc hất văng tay Ngụy Vân Lang ra, nhẹ nhàng ngồi dậy, buồn rầu cau mày ý bảo viết thì không thể nào viết ra hết được.
Ngụy Vân Lang bèn đứng dậy, vươn vai, vừa vờ nói câu “aiz, mắc gần chết, may mà chỗ này có toilet”, vừa túm lấy Mễ Nhạc Nhạc lần mò đến phòng ngủ phụ đối diện.
Rón ra rón rén, tốc độ như rùa, khẽ khàng như mèo.
Thắng lợi đã ở ngay trước mặt thì cái xúc tu chẳng biết đã chìa ra từ bao giờ chợt túm được chân Mễ Nhạc Nhạc, kéo cô nhóc về phía sau.
Mễ Nhạc Nhạc té trên tấm thảm lông dài dưới đất.
Đau thì không quá đau, lúc này hoảng hốt nhiều hơn.
Em sợ hãi kêu lên một tiếng: “Thật sự không phải nằm mơ!”
Ngụy Vân Lang vội quay người đuổi theo: “Từ từ, tôi không đi xả nữa, cho tôi theo với.”
Đáng tiếc, cậu ta chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mễ Nhạc Nhạc bị kéo vào phòng ngủ chính, còn mình bị sập cửa vào mặt.
Ngụy Vân Lang tức giận đập cửa: “Nhớ chừa toàn thây!”
Trong phòng, Mễ Nhạc Nhạc trở lại bên cạnh Tang Lộ một lần nữa.
Em khẽ run rẩy nhìn Tang Lộ, hỏi: “Chị của em, vì sao chị của em lại thành ra như vậy?”
Nhưng Tang Lộ không trả lời em.
Khăn trải giường trắng tinh dưới thân cô giờ đã bị máu nhuộm thành màu đỏ đen.
Cả người cô toát ra vẻ thối rữa mà suy sụp.
Cái khe nứt khổng lồ tựa miệng ác ma kia lại mở ra một lần nữa, để lộ Hạ Vị Sương đang cuộn tròn yên lặng ngủ say bên trong.
Mễ Nhạc Nhạc không dám tin, bèn rướn người đến gần, muốn nhìn cho rõ hơn một chút.
Nhưng em không cần phải chủ động thì Tang Lộ cũng đã ghì đầu em kéo đến phía trên khe nứt.
“Khóc.” Tang Lộ mở to mắt, lạnh lùng nhìn Mễ Nhạc Nhạc.
Móng tay một bên biến thành lưỡi dao sắc bén, kề sát chiếc cổ mảnh mai của em, uy hiếp: “Không là giết.”
Mễ Nhạc Nhạc ấm ức, sợ hãi, vừa tức vừa hận, run rẩy cả người.
Một chuỗi những giọt nước mắt rơi xuống, muốn ngăn cũng không được.
Em mím chặt môi, nhưng cổ họng vẫn phát ra một vài tiếng.
Cuối cùng, em không nhịn được nữa, xả giọng khóc lên.
Chị Sương Sương của em sao lại thành ra thế này?!
Chi chít những cái ống nối vào người chị, đồng thời cũng quấn quanh, bao lấy hơn nửa người.
Cắp mắt lộ ra ngoài đang nhắm chặt.
Tóc ngắn hơn.
Ngâm mình trong chất dịch nhầy nhụa.
Thi thoảng mấy cái ống mấp máy, để lộ một ít da thịt sau lưng và trên đùi, Mễ Nhạc Nhạc thấy bên dưới không có quần áo gì hết, chỉ trần trụi, thảm thương.
Mễ Nhạc Nhạc không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại thế nào.
Em chỉ muốn buông lòng khóc ra hết một lần.
Ngụy Vân Lang đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng khóc của cô nhóc lại yên tâm.
Cậu ta gãi gãi đầu, ngồi xuống.
Trong tiếng khóc của Mễ Nhạc Nhạc, mặt trời dần lên cao.
Ánh nắng tươi đẹp chiếu rõ đôi mắt sưng đỏ của cô bé.
Tuyến lệ đã cạn khô, Mễ Nhạc Nhạc khàn giọng, ấm ức nói: “Khóc hết nổi rồi.”
Vì thế, em bị quẳng ra cửa, thê thảm, tội nghiệp cùng Ngụy Vân Lang ôm nhau sưởi ấm.
“Toàn chuyện gì không thế chứ?! Uống nước nào.
Thấy em khóc đến khản giọng luôn rồi.” Ngụy Vân Lang chăm sóc cho cô nhóc, rồi thấp giọng hỏi: “Em thấy những gì? Mau, nói anh nghe.”
Mễ Nhạc Nhạc im lặng một lúc rồi đáp: “Là chị của em.
Chị em giờ đang ở trong người Tang Lộ.
Thoạt trông rất tệ… Em sợ chị sẽ không tỉnh lại nữa.”
Ngụy Vân Lang sửng sốt, lòng thầm nói câu thảo nào.
Ngay lập tức, cậu ta đã chải vuốt rõ ràng mọi chuyện.
Cũng không biết Hạ Vị Sương và Tang Lộ giờ như thế này là do một bên chủ động hay cả hai đều bất khả kháng.
“Aiz, vốn định sẵn tiện tiêu diệt tai tinh luôn.
Xem ra giờ vẫn chưa hành động được.”
Mễ Nhạc Nhạc cạn lời nhìn Ngụy Vân Lang.
Anh này, ai diệt ai còn chưa chắc đâu nha.
“Anh ơi, đừng mạo hiểm.”
Biết tâm tư Mễ Nhạc Nhạc, Ngụy Vân Lang cười lộ lúm đồng tiền, nói: “Con người sống ở đời, kiểu gì cũng có vài chuyện biết rõ không thể nhưng mà vẫn làm.”.