Tài nguyên có hạn cần được sử dụng một cách hợp lí.
Bữa chiều mọi người ăn cùng nhau, ngoại trừ Tang Lộ.
Vì có mục tiêu sống nên tất cả đều trông tương đối vui vẻ.
Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc đang bày giá nướng BBQ bên hồ bơi.
Phía dưới đốt củi, phía trên nấu mì.
Khi Hạ Vị Sương đến thì Mễ Nhạc Nhạc liên tục vẫy tay, gọi cô qua ngồi bên cạnh mình.
“Đồ ăn kèm hôm nay là cánh gà!” Cánh gà loại đóng gói ăn liền ấy.
Hồ bơi đã được Ngụy Vân Lang dọn sạch sẽ.
Giờ cậu ta đang ngồi trên ghế đệm, ăn một bát mì sợi nóng hôi hổi.
Sung sướng! Vừa vặn ngồi quay mặt hướng khung cửa sổ bị đập vỡ, thưởng thức ánh nắng chiều rạng rỡ.
A, tươi đẹp.
A, mênh mông bao la.
A… có thứ vì vụt rớt xuống.
Rầm! Bên dưới vang lên một tiếng động trầm đục.
Thứ đó sao trông giống… một người thế?!
Ngụy Vân Lang vừa định buông bát đũa đến bên cửa sổ ngó xuống thì Hạ Vị Sương đã nói: “Là Tang Lộ đấy.”
Ngụy Vân Lang kinh ngạc: “Bả rảnh quá không có chuyện gì làm nên đi nhảy lầu hay gì?”
Hạ Vị Sương đáp: “Có lẽ là đói bụng, muốn xuống đánh xác sống ăn cơm.”
Ngụy Vân Lang bước đến bên sửa sổ trông xuống.
Quả nhiên, Tang Lộ đang điên cuồng truy đuổi đám xác sống lang thang trên đường.
Hành động bạo lực này, cảnh tượng máu me này, quả thật khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
“Xem ra chị ta đói bụng thật.” Ngụy Vân Lang giơ ngón cái, “Không hổ là bà cô Tang Lộ.
Lúc nào cũng có lối đi riêng!”
Cơm nước xong xuôi, Ngụy Vân Lang nói: “Em lập cho mọi người một kế hoạch rèn luyện thân thể.
Thế nào? Kiên trì được không?”
Hạ Vị Sương hỏi: “Ở trong khách sạn?”
Ngụy Vân Lang nói: “Không cần quá lợi hại, chỉ cần tiến bộ hơn trước là được.”
Hạ Vị Sương bèn đáp: “Chị không có ý kiến.” Nếu không phải trước kia mải lo chạy trốn thì người thể lực kém như cô cũng đã sớm tiến hành kế hoạch rèn luyện thân thể rồi.
Mễ Nhạc Nhạc nói theo: “Em cũng không có ý kiến.”
Ngụy Vân Lang nói: “Đợi cho tiêu bớt đồ ăn cái đã.
Chốc nữa em sẽ dạy cho mọi người động tác khởi động trước.
Giờ sắp tối rồi, có thể tự về phòng luyện thêm chút nữa.”
…
Sáng dậy, chạy từ đầu này sang đầu bên kia khách sạn rồi chạy về.
Tới lui hai vòng, sau đó ăn cơm.
Chờ cơm tiêu và nghỉ ngơi xong lại học cách vật lộn đơn giản, sau đó nghỉ trưa.
Chiều tiếp tục rèn luyện thể năng.
Buổi tối là thời gian hoạt động tự do.
Trong quá trình ấy, phần lớn thời gian thì Tang Lộ sẽ tập cùng Hạ Vị Sương.
Lúc chạy thì cô cũng chạy, lúc vật lộn thì đứng bên cạnh quan sát, thi thoảng sẽ rời đi một lúc.
Có điều so sánh với hai cô nàng một lớn một nhỏ mệt đến thở hổn hển kia thì Tang Lộ thảnh thơi hệt như đang tản bộ.
“Lịch học” không sắp kín.
Suy cho cùng thì bọn họ còn cần làm những chuyện khác nữa.
Cả bọn sửa sang lại tất cả vật tư trong khách sạn, sau đó liệt kê thành bảng, ghi cả hạn sử dụng của đồ ăn vào.
Những loại để lâu được như dầu, hạt, bột thì xếp trong một bảng khác.
Sau đó, cả bọn sẽ bắt đầu ăn từ những món có hạn sử dụng ngắn nhất, cố gắng không để lãng phí.
Nhưng nói gì thì nói, ăn nhiều thực phẩm chế biến sẵn cũng sẽ ngán.
Hạ Vị Sương cho rằng bọn họ có thể trồng rau trong khách sạn, tự cấp tự túc.
Nước ở bể bơi vẫn còn rất nhiều, trời mưa cũng có thể hứng nước trữ lại, không sợ lãng phí.
Tương đối đau đầu chính là nhiên liệu.
Nhánh cây trong vườn cũng không phải dùng mãi không hết.
Nhưng vấn đề này chẳng bấy lâu đã được tạm thời giải quyết nhờ năng lực của Ngụy Vân Lang.
Cả bọn tìm được phòng nồi hơi của khách sạn, tiêu diệt một xác sống quắt queo bị nhốt bên trong là thu được một số nhiên liệu, như than đá, và hung khí, tỉ như xẻng các thứ.
Dù mùa hè không cần sưởi ấm nhưng khách sạn một năm bốn mùa đều cung cấp nước nóng để tắm rửa.
Ngụy Vân Lang nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì có vẻ chúng ta có thể sống an toàn ở đây trong một khoảng thời gian rất dài.”
Hạ Vị Sương nói: “Em cũng bảo là nếu rồi.
Tiếp theo, chúng ta cần tìm hạt giống rau dưa.”
Mễ Nhạc Nhạc hỏi: “Là đến cửa hàng bán hạt giống tìm sao?”
Hạ Vị Sương ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Đúng vậy, nhưng còn chưa biết ở chỗ nào.”
Đây không phải chuyện có thể dùng dị năng là suy đoán ra được.
Ngụy Vân Lang chỉ có thể phán đoán phương hướng đại khái, còn có khả năng sai lầm.
Cửa hàng bán hạt giống bình thường đều mở dưới quê.
Người thành phố không trồng trọt, cửa hàng kinh doanh không nổi.
Vị trí hiện tại của họ là khu ngoại ô thành phố A.
Ngoại ô thì đúng là có đồng ruộng thật, chỉ không biết có cửa hàng bán hạt giống nào gần đây hay không.
Mễ Nhạc Nhạc bèn nói: “Vậy có thể đi tìm ở chỗ khác không chị?”
“Chị chỉ từng trồng hoa thôi, chưa trồng rau bao giờ, không rõ lắm.” Hạ Vị Sương nói, “Cơ mà chắc là có thể tìm được khoai tây mọc mầm ở siêu thị.
Chị biết cái đó trồng được.”
Ngụy Vân Lang nói: “Đậu phộng còn vỏ, đậu xanh, đậu nành cũng trồng lên cây được.
Còn có thể tìm thêm chút hành tây và tỏi nữa.”
Cuối cùng, cả bọn quyết định bói xem cửa hàng bán hạt giống đại khái nằm ở hướng nào rồi theo đó mà đi tìm.
Nếu trong vòng một ngày mà vẫn không thấy thì sẽ quành về.
Trên đường đi cũng sẽ tìm thêm những vật tư khác, lấy thực vật có thể trồng được và thuốc men là chính yếu.
Tuy nhiên, chuyện ngoài dự đoán cứ hay bất thình lình xảy ra.
Còn chưa đi được bao xa thì một vị khách không tưởng đã xuất hiện.
Lúc ấy, cả bọn Hạ Vị Sương đã rời khỏi khách sạn, tạm tách khỏi Tang Lộ trong một cửa hàng bán đặc sản vì Tang Lộ đi sang cửa hàng hoa kế bên.
Hầu hết hoa tươi đều đã héo khô, tàn úa.
Số ít thực vật chịu hạn được hoặc ở cạnh cửa có thể hứng tới nước mưa thì vẫn sống.
Tang Lộ lựa cây, định ôm mấy chậu đẹp đẹp về trang trí phòng.
Trong phòng Hạ Vị Sương đã bày đầy các thứ đồ do cô đưa, đảo mắt nhìn qua thấy cả phòng vô cùng sinh động.
Tang Lộ đã từng tặng Hạ Vị Sương một bó hoa mới hái nhưng chẳng được bao lâu đã khô héo.
Lần này cô quyết định tặng luôn cả chậu.
“Meo!”
Tiếng mèo kêu đầy kinh ngạc cứ thế mà vang lên phía sau lưng Tang Lộ.
Cái mùi này… Tang Lộ nheo nheo mắt, thong thả xoay người, nhìn thấy một con mèo đen đang xù lông cả người, từ từ phình ra.
“Meo… Ngao…” Mèo đen Cục Than phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
“Cục Than!”
Cách đó không xa, Bạch Thiến đang đứng bên đường, trông sang với ánh mắt vừa căm hận vừa giận dữ.
Thật không ngờ ngày gặp lại quái vật Tang Lộ này lại đến nhanh như thế.
Chỉ có thể nói ý trời đã định.
“Cục Than, quay lại!” Bạch Thiến lo lắng gọi Cục Than.
Dù cô muốn báo thù cho Hạ Vị Sương nhưng cũng không phải hiện tại.
Cục Than vẫn chưa thể đánh lại Tang Lộ.
Bây giờ mà chạm trán thì ắt phải chết sạch, khi đó còn ai báo thù cho Tiểu Sương nữa?
Bạch Thiến cho rằng mình và Cục Than cần phải tháo chạy ngay, miễn cho quái vật này nhớ ra chuyện muốn giết mình.
Cục Than không cam lòng khẽ gầm gừ, nhưng rồi vẫn nghe lời mà từ từ thối lui.
Nó nhìn chằm chằm Tang Lộ đang đứng giữa vô số hoa héo, cảnh giác lùi về sau.
A, là cái người này, người với mèo đã từng độc chiếm Sương Sương suốt một khoảng thời gian rất dài, là loại hết sức thân thiết… Muốn giết thật đấy, hoàn toàn loại bỏ khỏi thế giới.
Mắt Tang Lộ ngập tràn ý muốn giết chóc thôi thúc.
Nhưng đột nhiên, cô liếm môi dưới, bình tĩnh lại một chút, nói: “Không được.
Không được đi.”
Trong lòng Bạch Thiến đánh thịch một tiếng, cho rằng quái vật này muốn xử lí mình và Cục Than.
Cục Than kích động hà hơi, vung đuôi quấn lấy Bạch Thiến toan xoay người chạy trốn.
Nhưng Tang Lộ còn nhanh hơn cả nó.
Những cái xúc tu ồ ạt túa ra quấn quanh người Cục Than, lôi tuột chú mèo to lớn đang định phi thân xuống.
Bẹp một tiếng, Cục Than rớt xuống đất: QAQ!
Tang Lộ thong thả bước ra, xoay Cục Than và Bạch Thiến một góc, để cả hai quay mặt thẳng hướng cửa hàng bán đặc sản kế bên.
Tang Lộ nói: “Vì Sương Sương thích.”
Dứt lời, cô nở một nụ cười rạng rỡ với Hạ Vị Sương vừa chạy ra khỏi cửa hàng vì nghe được tiếng động lạ.
Bạch Thiến tựa trên người Cục Than, mắt chữ O mồm chữ A: “Tiểu Sương Sương! Em không chết?!”
“Chị Thiến!” Hạ Vị Sương cũng rất kích động, “Không ngờ lại gặp được chị.
Em còn tưởng chị đã không còn ở gần đây nữa chứ.”
Bạch Thiến đầy đầu hỏi chấm, giơ tay vỗ trán rồi quay đầu nhìn Tang Lộ, lại nhìn sang Hạ Vị Sương, đầy mờ mịt: “Không phải, từ từ.
Thế này là sao? Em và cái người Tang Lộ này…”
Hạ Vị Sương hít sâu một hơi, bước lên kéo Bạch Thiến dậy.
Tang Lộ thu hết xúc tu, hớn hở vênh mặt đứng bên cạnh, không chút chột dạ hay áy náy.
Cục Than còn chưa thu nhỏ, vừa được thả ra đã lập tức dùng đuôi quấn lấy hai cô gái, tiếp tục nhe răng với Tang Lộ.
Hạ Vị Sương vỗ vỗ đầu Cục Than, nói: “Chuyện này chỉ chốc lát là không giải thích rõ ràng được.
Chị Thiến, mình có thể tìm một chỗ an toàn rồi em từ từ kể cho chị nghe.”
“Với cả, sao chị lại ở đây? Có việc gì sao?”
Bạch Thiến đáp: “Đúng là chị có chút việc cần làm.
Nếu em đã xác định là an toàn thì…” Cô cau mày, nói, “Sau này chị lại đến tìm em.”
“Chuyện gì? Có nguy hiểm không? Nói không chừng tụi em giúp được.
Đây là bạn em, tên Ngụy Vân Lang.
Tuy nghe không mấy gì đáng tin nhưng cậu ấy biết coi bói.”
“Chào chị, chào chị.
Rất vui được biết chị.” Ngụy Vân Lang chủ động chìa ra bắt tay với Bạch Thiến, chứng minh mình đáng tin.
“Chào em, chị tên Bạch Thiến.”
“Còn em nữa.
Chị ơi chào chị, em tên Mễ Nhạc Nhạc.”
“Chào em, Nhạc Nhạc.
Rất vui được biết em.”
Chào hỏi xong, Bạch Thiến cười khổ, nói: “Cái này thì không cần các em hỗ trợ, chị có tụi mèo rồi.
Thật ra chuyện chị phải làm không có nguy hiểm gì, chỉ là giúp một con mèo mẹ tìm con thôi.”
Hạ Vị Sương: “… Tìm mèo con?”
Bạch Thiến: “Đúng vậy, mèo con.
Còn chưa cai sữa nữa, chẳng biết làm sao mà lại lạc mất.”
Hạ Vị Sương: “Mèo con màu vàng?”
Bạch Thiến: “Đúng vậy, mèo con màu vàng.
Chị có xem thử rồi, cả lứa đó đều là mèo vàng.
Thật kì quái, rõ ràng ổ mèo rất cao, tự mèo con là không thể nào leo lên được.
Mà nếu là người đi kiếm ăn thì cũng chẳng lí nào chỉ bắt mỗi một con nha… Từ đã!”
Bạch Thiến đột nhiên phản ứng lại: “Sao em biết là mèo con màu vàng?”
Hạ Vị Sương ho nhẹ một tiếng, nói: “Cái này… em cũng có thể giải thích với chị…”
Cuối cùng, Bạch Thiến theo cả bọn về khách sạn Chấn Hoa.
Đương nhiên suốt đường về là không thể nào thiếu được tiếng hà hơi của Cục Than, chỉ là Tang Lộ chẳng màng để ý.
Ngồi trên ghế khách sạn, nhìn chú mèo con màu vàng đang ngủ khò trong ngăn kéo, Bạch Thiến nghe Hạ Vị Sương kể chuyện.
Rất lì kì, rất… khó tưởng tượng.
Nếu không phải nhân vật chính trong câu chuyện đang ngồi ngay trước mắt thì kiều gì Bạch Thiến cũng không dám tin.
Cô im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Có thể tin được sao?”
Hạ Vị Sương châm chước nói: “Em đề nghị mọi người giữ khoảng cách với em.”
Bạch Thiến lại cười nói: “Nhưng chị cảm thấy phòng tổng thống này ở rất sướng, chị cũng muốn ở lại đây.
Cái người nào đó ấy, phải trông chừng cho cẩn thận mới được.
Nói không chừng ngày nào đó mở mắt ra đã không thấy tăm hơi.”
Hạ Vị Sương chỉ có thể cười cười, khảy khảy phần tóc mái trên trán, nói chị Thiến, có đôi khi chị thật sự rất cố chấp.
Bạch Thiến nói: “Như nhau, như nhau thôi.”
Bạch Thiến dọn vào căn phòng bên cạnh phòng Hạ Vị Sương, để Cục Than tự đi công viên hộ tống quân đoàn meo meo cùng gia đình màu vàng vừa gia nhập đến đây.
Mèo con thì vẫn phải có một nơi an toàn mới được.
Mèo mẹ đến, Hạ Vị Sương quyết định trả Xíu Xiu lại, dù gì đó cũng là con ruột của người ta.
Nhưng nào ngờ, mèo mẹ vạn dặm tìm con sau khi cẩn thận ngửi mùi trên người Xíu Xiu thì lại bất ngờ nhảy dựng ra sau ba thước, xù lông kêu méo méo.
Đứa nhỏ này, không giữ được!
Không còn cách nào khác, Xíu Xiu đành phải tiếp tục giao cho con người nuôi nấng.
Dù rằng đó là trách nhiệm do quái vật bắt cóc mang về..