Trở lại thành phố A.
Bạch Thiến dọn vào khách sạn Chấn Hoa, còn mang theo một đám mèo.
Bầy mèo không ở tầng trên.
Những chú mèo bình thường vừa thấy Tang Lộ đã sợ hãi, lông dựng bay đầy, căn bản không được.
Vì thế, quân đoàn meo meo chiếm lĩnh tầng một rộng rãi nhưng không có phòng ở, vừa vặn làm gác cửa kiểu mới cho mọi người.
Để tiện cho quân đoàn meo meo ra vào, con người còn cố ý đục mấy cái lỗ tại góc khuất ở mặt tường phía sau.
Cục Than lớn gan một chút, hơn nữa còn lập chí bảo vệ Bạch Thiến, đương nhiên là đi theo bên cạnh.
Thiên tính của loài mèo vốn ưa thích tự do, cho dù có biến dị cũng không biến được một trái tim hướng đến tự do.
Nhưng bởi sự tồn tại của Tang Lộ mà Cục Than mãi vẫn không thể yên lòng, bắt đầu theo sát bên cạnh Bạch Thiến, một tấc không rời.
Sắp xếp cho quân đoàn meo meo xong, cả bọn lại một lần nữa bắt đầu kế hoạch tìm kiếm hạt giống.
Lái hai chiếc xe đi ra ngoài.
Xe là có sẵn trong khách sạn nhưng xăng thì không còn nhiều.
Thế nên lần này ra ngoài còn phải tìm thêm ít xăng đem về.
Hạ Vị Sương và Tang Lộ một chiếc.
Ngụy Vân Lang, Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc một chiếc.
Sau này khi cần chia ra hành động thì cũng sẽ phân đội y như thế.
Bởi vì nếu Hạ Vị Sương gặp nguy hiểm thì Tang Lộ chắc chắn sẽ bảo vệ, nhưng có thuận tay cứu Mễ Nhạc Nhạc luôn hay không thì còn chưa chắc.
Nếu gặp phải tình huống cần rút lui khẩn cấp, Hạ Vị Sương sợ mình còn chưa kịp nắm lấy tay Mễ Nhạc Nhạc thì đã bị Tang Lộ túm bay lên mất rồi.
Ngụy Vân Lang tính ra phương hướng đại khái rồi chạy trước dẫn đường.
Hạ Vị Sương lái xe theo sau.
Trong xe chỉ có hai người Hạ Vị Sương và Tang Lộ, không hề chuyện trò, chỉ có thể nghe được tiếng động cơ ô tô.
Xác sống giờ đây có da thịt ngày càng rắn chắc, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Để tránh làm hỏng xe, cả bọn áp dụng phương thức điều khiển với tốc độ cao, né tránh là chủ yếu.
Nếu thật sự cắt đuôi không được thì lại để Cục Than và Tang Lộ ra tay.
Xe chạy rồi lại chạy, chiếc xe phía trước bỗng nhiên bắt đầu chớp đèn.
Nhận được tín hiệu, Hạ Vị Sương đạp nhẹ phanh, xe bắt đầu giảm tốc.
Khi Hạ Vị Sương dừng lại bên cạnh chiếc xe trước thì không cần hỏi cô cũng đã đoán ra nguyên nhân tạm dừng.
Sau khi thành thị bị một số lượng khổng lồ những xác sống chiếm lĩnh thì nơi này chắc chắn đã không còn dính dáng gì đến hai chữ “sạch sẽ” nữa.
Nhưng vẫn rất hiếm có chỗ nào dơ bẩn, thê thảm được như góc phố trước mắt.
Mặt đất che kín những hố nông và vết nứt, lấm lem đầy màu đỏ đen của vết máu sau khi đã khô lại.
Tuy có nước mưa cọ rửa nhưng vẫn không cách nào gột trôi được cái màu ấy.
Ngoài ra, trên mặt đất vương vãi đầy những khúc xương khổng lồ, còn có ba cái đầu lâu dị dạng đáng sợ.
Một trong số đó thoạt trông khá giống con người, hai cái còn lại không biết là đầu lâu của con gì mà tròn vo.
Đám xương ấy to lớn đến mức xe không thể tiếp tục chạy về phía trước.
Hơn nữa, cửa hàng, phòng ốc hai bên đường đều trông như vừa bị thứ gì đó rất nặng va chạm, đổ sụp, tan hoang, nghiêng lệch, khiến người ta phải hoài nghi không biết đứng dưới mái hiên thì có tự nhiên xui xẻo mà bị đè chết hay không.
Tang Lộ đang im lặng bất chợt cất tiếng nói: “Chị từng tới chỗ này rồi.”
Hạ Vị Sương ngước mắt nhìn Tang Lộ.
Vì ở những chỗ khác, chị chưa bao giờ phát biểu ý kiến, thế nên cô không thể không nghĩ nhiều: “Chỗ này thì làm sao? Có gì đặc biệt à?”
Tang Lộ ngẫm nghĩ rồi lặp lại lần nữa: “Chị từng tới chỗ này rồi.”
Hạ Vị Sương: “…”
“Em nhìn có thấy quen quen không?” Bạch Thiến hạ cửa kính xe xuống, cười nói với Hạ Vị Sương, “Hình như là người quen đó.
Có điều lần trước gặp nó thì không phải ở đây.
Đầu hình như cũng không lớn tới vậy.”
Nào ngờ Ngụy Vân Lang lại cho rằng đó là đang nói với mình, bèn đáp lời theo bản năng: “Em gặp nó hai lần rồi.
Con quái vật khổng lồ như thế, bự lên vèo vèo.
Lần thứ hai gặp thì cái đầu nó chắc chắn là lớn cỡ này.
Hơn nữa, nó cũng chết ngay tại đây.”
Bạch Thiến quay đầu lại: “Hở? Em cũng gặp rồi à? Lúc đó chị bị rượt thảm lắm.”
Ngụy Vân Lang: “Hở? Chị cũng gặp rồi à? Lúc đó em bị rượt cũng thảm lắm.”
Mễ Nhạc Nhạc: “Thật ra em cũng từng bị nó rượt, chung với anh Tiểu Lang.”
Hạ Vị Sương: “Trùng hợp vậy à?”
Tang Lộ: “Chị giết.”
Này không phải trùng hợp sao?
Mọi người chào tạm biệt quái vật ba đầu sáu tay giờ đã hóa thành một đống xương trắng, chuẩn bị đổi đường khác đi tiếp.
Nào ngờ đúng lúc này, ba cái đầu lâu trên mặt đất đột nhiên lăn lông lốc!
“Cái đù má, đã thành xương khô rồi mà vẫn còn muốn cắn người hả?!” Ngụy Vân Lang hoảng sợ, vội bẻ lái quay xe.
Cái đầu lâu kia lăn vù vù.
Hạ Vị Sương tinh mắt, thoáng cái đã nhìn ra là do thứ trốn bên trong đầu lâu.
“Chít! Chít chít!”
Đầu lâu dị dạng lăn tới gần, cả bọn mới phát hiện trong mỗi cái đầu thế mà lại có một con chuột đen to bự! Ba con chuột này chui vào đầu lâu khi còn nhỏ, ăn óc trong đó, ăn thành béo phì, cuối cùng mắc kẹt không ra được.
Điều đáng sợ chính là cái đầu lâu nhỏ nhất trong ba cái kia nằm cũng đã cao bằng chiếc ô tô.
Con chuột bên trong tuy bị kẹt không thể ra nhưng điều đó cũng không cản trở chúng nó vươn cái mỏ dài, móng vuốt và đuôi mà ngược lại còn như mặc thêm cho chúng nó một lớp áo giáp cứng rắn.
Tốc độ lăn thậm chí còn vượt xa tốc độ chạy bình thường, nháy mắt đã ùa về phía xe.
Lông mày Ngụy Vân Lang dựng ngược.
Cậu ta có một bí mật nho nhỏ không thể cho ai biết.
Cậu ta sợ chuột!
“Tại sao cả ba con đều nhằm vào tụi mình thế? Xe sắp bị ép thành bánh tráng rồi!”
Mễ Nhạc Nhạc rầu rĩ nói: “Bởi vì trực giác của động vật là nhanh nhạy nhất, biết phải nhằm vào kẻ yếu mà đánh.”
Cái mỏ chuột khổng lồ, nhọn hoắt vươn ra trước, định kề đến gần cửa sổ xe.
Mặt Ngụy Vân Lang trắng bệch, vội bẻ lái.
Ai muốn hun mày chứ!
Đúng lúc này, Cục Than bỗng nhiên đứng dậy từ đùi Bạch Thiến, sau đó nhảy ra ngoài qua cửa sổ xe.
Có chuột? Không sao! Meo meo Cục Than bảo vệ bạn!
Khi tiếng mèo kêu vang lên, banh chuột đầu lâu đồng loạt đứng sựng, sau đó bắt đầu lăn lông lốc sang hướng ngược lại!
“Chít chít chít chít chít!” Các anh em, trúng ổ kiến lửa rồi, mau rút lui!
Cục Than lần đầu tiên gặp con chuột to như thế, tính hung hăng bị kích thích triệt để, đầu óc nhất thời bị đám chuột yêu quý chiếm giữ, hoàn toàn không nghĩ được gì khác, chỉ lo tung bốn chân tha hồ chạy như điên.
Bạch Thiến cam chịu nói: “Tụi mình vòng qua đường khác trước đi.
Lái chậm một chút, chờ Cục Than.”
Cục Than rượt theo đám chuột chạy vào con đường chất đầy xương trắng ban nãy rồi.
Xe bọn họ không chạy vào được, chỉ có thể đi đường vòng.
Mà Cục Than, quả nhiên chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã đuổi theo bên cạnh.
Đương nhiên, nếu sau mông nó không có ba trái banh chuột, sau banh chuột không có thêm một hàng dài những xác sống khổng lồ nữa thì càng tốt.
“Nhiều người mắc bệnh khổng lồ vậy á?” Bạch Thiến không nhịn được nói, “Vậy không khoa học lắm nhỉ?”
“Là ăn quái vật ba đầu mà ra!” Ngụy Vân Lang nhớ đến cảnh tượng lúc trước, sau khi Tang Lộ giết chết quái vật ba đầu sáu tay, thân thể khổng lồ của nó ngã xuống thì đám xác sống đang rượt theo cậu ta cũng bất chợt quay đầu đi hướng chỗ xác quái vật.
Đám xác sống khổng lồ này nhìn đông không đếm xuể, tính sơ sơ cũng có hơn trăm.
Lùn thì hai mét trở lên, cao thì hơn cả bốn mét.
Khi tất cả đồng loạt chạy đến thì cả con phố cũng rung rung, có thể nói là vô cùng hoành tráng.
Điều duy nhất có vẻ may mắn chính là tốc độ của chúng nó không nhanh lắm, tạm thời rượt không kịp.
“Chị có xem anime tên Attack on Titan chưa? Hình như em hơi hiểu cảm giác trong đó rồi.”
Bạch Thiến đáp: “Chưa.
Chị không thích xem phim hoạt hình.”
Ngụy Vân Lang: “Aiz, không ai hiểu mình hết trơn!”
Bạch Thiến không có tâm tình đi dỗ cậu nhóc đã thành niên này.
Cô hơi hạ cửa xe, nói với Hạ Vị Sương bên kia: “Tiểu Sương, lần này có nguy hiểm không?”
Hạ Vị Sương bình tĩnh đáp: “Không có.”
Từ trước khi xuất phát thì Hạ Vị Sương đã sử dụng dị năng, biết thời điểm nguy hiểm nhất là trong cửa hàng hạt giống, mà chuyện trên đường thì lại không thấy gì.
Điều đó có nghĩa trên đường đi dù có gặp nguy hiểm thì cũng có thể an toàn vượt qua.
Dù rằng tình huống hiện tại… thật sự không giống như có thể an toàn vượt qua.
Hạ Vị Sương nhìn kính chiếu hậu, tiếp tục lái xe về phía trước.
Bất chợt, phía sau vang lên tiếng gió, lại là một xác sống to lớn túm lấy xác sống nhỏ hơn chạy trước mặt mình, giơ lên quăng về phía xe.
Thể trạng này, trọng lượng này, đập trúng xe thì còn sống được sao?
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Tang Lộ vươn xúc tu, bắt được xác sống, móc lấy tinh thạch của nó rồi quẳng xác qua một con phố khác.
Xác sống khổng lồ thấy thế thì lập tức nổi điên.
Đây đúng là coi thường tụi này mà!
Vì thế, nó lại ném qua xác sống thứ hai, ném qua xác sống thứ ba, tiếp tục ném qua xác sống… Tang Lộ cùng xác sống khổng lồ kia tiến hành cuộc gặp thân thiện một bên, ngồi trong xe vừa hóng gió vừa bóc “quà” mà đối phương đưa tặng.
Cuối cùng, bầy xác sống khổng lồ nhanh chóng thu hẹp quy mô, chỉ có thể ôm hận hít khói xe ô tô, cuối cùng không thể không xoay người rời đi sau khi đã bị bỏ xa.
Banh chuột lặng lẽ ngừng lăn.
Cục Than thu nhỏ, nhảy trở vào xe, phơi bụng làm nũng lăn lộn trên đùi Bạch Thiến.
Không bắt được banh chuột thật bực bội quá.
Bạch Thiến vội gãi cằm dỗ nó.
Trên một chiếc xe khác, Tang Lộ cất một bụm tinh thạch vừa thu thập được vào túi nilon, sau đó tuần tự dùng khăn ướt lau râu.
Lau khô xong, cô chìa túi tinh thạch về phía Hạ Vị Sương, nói: “Chị giết.”
Hạ Vị Sương đang tập trung tinh thần lái xe, những lúc này không thể phân tâm, chỉ theo bản năng nghĩ là tặng cho mình: “Chị muốn tặng em à?”
Tang Lộ lập tức rụt lại: “Không.”
Hạ Vị Sương vẫn bình thản: “Vậy muốn làm gì?”
Tang Lộ tựa vào cửa xe hóng gió, vươn ngón tay, không cười mà nói với vẻ rất mực nghiêm túc: “Em cười một cái, cho em một viên.”
Hạ Vị Sương: “… Vậy thôi chị giữ đó luôn đi.”
Tang Lộ chậm rãi nâng khóe miệng, dứt khoát tự cười.
Một đường chuyển nguy thành an, cả bọn cuối cùng cũng thấy được bảng hiệu của cửa hàng bán hạt giống vào lúc xế chiều, phải gọi là hết sức gian nan.
Suy cho cùng thì cửa hàng hạt giống vốn đã không có nhiều, mà cũng chưa một ai trong bọn họ từng đến chỗ này.
Cửa đóng nhưng không khóa, từ xa đã có thể nhìn thấy kệ để hàng bên trong bị đổ, trên tường và mặt đất bắn đầy vết máu.
Xuống xe thì phải diệt sạch đám xác sống gần đó.
Mấy người lớn đương nhiên là xung phong nhận việc, nhưng quay đầu mới thấy Mễ Nhạc Nhạc cũng tuột xuống theo, tay cầm con dao gọt hoa quả, hì hục chọt vào mắt xác sống, vừa chọt vừa hát: “Mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng.
Nắng cùng em hát và cùng chơi múa vòng.
Có cô chim khuyên nói chào buổi sáng.
Ơ kìa sao bé mang thuốc nổ đi vậy?! Tại vì em muốn xác sống nổ bùm.
Giấu nhẹm cô giáo, đừng để cô biết nhe.
Kéo dây xa xa xong rồi ù té.
Nổ bùm một tiếng xác sống bị te đầu*…”
*Chế lời bài “Nắng sớm”, cơ mà nội dung cơ bản vẫn vậy.
Bản gốc thì chế từ bài “Bài ca tới trường” (上学歌).
Chọt xong, Mễ Nhạc Nhạc giơ tay lau mồ hôi lấm tấm rồi ngồi bẹp xuống bậc thềm.
Cái hoa trắng trên đầu từ từ xìu xuống.
Hai da, đánh xác sống cũng mệt quá đi!
Trước khi vào cửa hàng hạt giống, Hạ Vị Sương ngăn mọi người lại, mang những đồ vật đã chuẩn bị trước ra, gồm khẩu trang, bao tay, bao giày và giấm trắng.
“Mọi người mang hết vào đi, không khí trong tiệm này không đúng lắm.”
Tất cả đều biết sự lợi hại của dị năng Hạ Vị Sương, không ai dám xem thường.
Mọi người vội mang khẩu trang chuẩn bị, đồng thời cũng phun đầy giấm lên người nhau.
Thứ giấm này không gây nguy hiểm gì cho Tang Lộ, nhưng đối với khứu giác nhanh nhạy của cô mà nói thì chẳng khác nào một sự tra tấn.
Thế là cả bọn dứt khoát không cho Tang Lộ đến gần cửa hàng hạt giống mà ở bên ngoài canh gác cùng Mễ Nhạc Nhạc.
Hạ Vị Sương mở toang cửa tiệm bán hạt giống, để không khí bên trong và bên ngoài lưu thông, đợi một lúc rồi mới bước vào cửa hàng, bắt đầu phun giấm.
Vì kệ để hàng bị đổ nên một ít hạt giống đã rơi trên mặt đất.
Loại đựng trong lọ thì sái cả ra ngoài, loại đựng trong túi thì vẫn còn nguyên.
Hơn nữa, điều khiến mấy cô cậu hai lúa chưa từng đến cửa hàng bán hạt giống bao giờ này mừng rỡ chính là chỗ này không chỉ bán mỗi hạt giống mà còn có cả phân bón, thuốc trừ sâu và dung dịch sát khuẩn.
Dung dịch sát khuẩn này là loại để dùng cho thực vật.
Trong tay bọn Hạ Vị Sương cũng có, nhưng đó là loại dùng sát khuẩn trong nhà.
Ba người bắt đầu vận chuyển hạt giống và phân bón, mỗi thứ lấy một ít.
Hạ Vị Sương ngồi xổm trên mặt đất, nhìn những hạt giống văng ra khỏi lọ, lộ ngoài không khí.
Tất cả chúng đều bị phủ bởi một lớp lông tơ thật mịn màu tím.
Đó là thứ gì, Hạ Vị Sương không rõ lắm.
Trong cảnh tiên tri của cô, cả bọn không hề chuẩn bị, sau khi tiến vào cửa hàng chưa được bao lâu thì đã bắt đầu cảm thấy khó thở và mất dần ý thức.
Sau đó thế nào, Hạ Vị Sương cũng không biết, chắc là chết rồi.
Thứ khiến bọn họ chết mà không hiểu vì sao hình như chính là cái này.
Thoạt trông giống nấm mốc gì đó, nhưng màu thì lại khiến người ta liên tưởng đến màu tím trên cơ thể đã bị biến đổi thành xác sống ở mức độ nghiêm trọng.
Hạ Vị Sương không rõ lắm.
Đã biết được chuyện đó, Hạ Vị Sương đương nhiên phải có biện pháp đối phó.
Sau khi xác định kế hoạch và chuẩn bị tiến hành thì dị năng của cô có thể biết chính xác được những nguy hiểm sẽ gặp khi kế hoạch được thực thi.
Vì thế, sau ba hôm đau đầu, Hạ Vị Sương xác định giấm có tác dụng.
“Đừng động đến những hạt giống bị đổ.
Tụi mình chỉ lấy loại được đóng gói, không bị hỏng thôi.”
Sắp xếp xong thì tiếng Ngụy Vân Lang chợt vang lên từ trong phòng: “Chỗ này có hạt giống lương thực.”
Túi nilon đựng các loại hạt giống như bắp, lúa mì, bo bo,… Mỗi túi đều rất nặng tay.
Bởi vì không gian trong xe có hạn nên cuối cùng cả bọn chỉ lấy đi hạt giống của những cây lương thực thường gặp.
Còn về việc trồng như thế nào… Khụ, hạt giống nhiều như thế, từ từ nghiên cứu vậy.
Dùng giấm lau hết bao bì hạt giống một lượt rồi chất vào cốp xe.
Mọi người cởi hết những bao tay, bao giày và khẩu trang đã bị bẩn, sau đó lên xe, chuẩn bị rời đi.
Cả bọn thắng lợi trở về, có thể nói là thu hoạch hết sức phong phú.
Vì xe đã chất đầy cả nên sau cũng không đi tìm xăng nữa.
Cái đó có thể tìm sau.
Trên đường về, bọn họ tránh đi khu vực có đàn xác sống khổng lồ.
Tuy có Tang Lộ đây nhưng cẩn tắc vô áy náy.
Mà lúc này, Tang Lộ lại đột nhiên dùng tay móc lấy cửa xe mà trượt ra ngoài, nhào người leo lên nóc xe.
Xe còn đang chạy với tốc độ cao.
Động tác của cô vô cùng trôi chảy, một chút cũng không sợ mình sẽ bị rớt xuống, lên được nóc xe rồi thì lại còn đứng thẳng người, nhìn về phía một chỗ trên cao.
“Tang Lộ?” Xảy ra chuyện gì? Tang Lộ sẽ không vô duyên vô cớ làm thế.
Hạ Vị Sương bắt đầu giảm tốc độ.
Tang Lộ nôn nóng vươn cái xúc tu vô cùng thô to ra quấn lấy cọc đá ven đường, thoạt trông như sắp tấn công từ xa.
Động tác ấy khiến Hạ Vị Sương nhớ đến lời mà Tang Lộ đã nói khi ném đá tấn công lần trước.
“Cái gì thế?”
“Một con quái vật.”
Mà lần này, Hạ Vị Sương còn chưa hỏi thì Tang Lộ đã chủ động lên tiếng: “Có yêu quái.”
Mọi người: “…??”
Cái giống gì mà có thể khiến Tang Lộ gọi là yêu quái? Hạ Vị Sương vô cùng hiếu kì, bèn hạ cửa xe xuống, thăm dò nhìn ra, thấy biểu cảm trên mặt Tang Lộ là vẻ chán ghét không cách nào che đậy xen lẫn một chút bực bội.
À, biết rồi, nhất định là chị không thể giải quyết con yêu quái này một cách dễ dàng được, thế nên mới bực bội..