Cục Than quật ngã gã đàn ông.
Hắn buông tay.
Chú mèo bị túm lấy vội nhảy ra, xù lông chạy trốn.
Dưới chân Cục Than, mấy gã này hoàn toàn không hề có lực phản kháng, bị Cục Than đập xỉu một tên, ném văng một lên, lại ịn mông ngồi ngất một tên nữa.
Mấy người Hạ Vị Sương bước đến.
Cùng lúc đó, phía cầu thang cũng vang lên những tiếng chân hỗn loạn.
Hẳn chính là đồng lõa của đám người này nghe được động tĩnh nên định chạy xuống.
Hạ Vị Sương không bước lên mà nắm lấy tay Bạch Thiến rồi sử dụng dị năng.
Sau đó, cô móc ra khẩu súng lục dùng để hù dọa người khác, nói: “Cẩn thận, đám người này có dị nhân.”
Bạch Thiến hỏi: “Là dị năng gì?”
Hạ Vị Sương đáp: “Một tên có thể bắn ra đạn không giới hạn.
Một tên có thể khống chế thân thể của người sống.”
Dị năng đầu tiên còn nằm trong phạm vi lí giải của mọi người, dị năng thứ hai lại nghe có vẻ đáng sợ.
Sắc mặt cả bọn đều không mấy gì đẹp.
Hạ Vị Sương xoa xoa đầu Mễ Nhạc Nhạc, để cô nhóc đứng ra sau lưng, nói: “Không sao.
Bị hắn đụng vào thì mới bị khống chế.
Hơn nữa dị năng này có hạn chế thời gian, không phải không có cách giải quyết.”
Người có dị năng bắn ra đạn không giới hạn chính là một cô gái trẻ tuổi gầy gò.
Người có dị năng khống chế người sống thì lại là một gã đàn ông trung niên ăn mặc trông như lãnh đạo.
Hạ Vị Sương vừa định nhắc nhở mọi người né sang bên một chút thì Tang Lộ đứng cạnh đã bất ngờ biến thành một bóng mờ mà vọt về phía trước, lao thẳng vào lối thoát hiểm với tốc độ sét đánh, không cho bất luận một ai có thời gian phản ứng.
Bốn người nhìn theo bóng dángTang Lôk lao đi như gió, đồng loạt im lặng.
Mễ Nhạc Nhạc: “Chị, sau này còn cơ hội cho chúng ta lên sân khấu sao?”
Hạ Vị Sương: “Khụ, sẽ có, sau này nhất định sẽ có.”
Trong cảnh tiên tri, Tang Lộ không biết trong đám người này có dị nhân, hoặc là biết nhưng không rõ lắm dị năng của bọn chúng là gì, thế nên hoàn toàn không để tâm.
Tang Lộ vẫn cứ ung dung lắc lư bên cạnh Hạ Vị Sương, mãi đến khi đám người trên lầu chạy xuống hết, uy hiếp đến Hạ Vị Sương thì cô mới ra tay.
Mà hiện tại, Hạ Vị Sương biết trước dị năng của đối phương có độ nguy hiểm khá cao, không ngờ Tang Lộ lại chủ động như thế.
Hạ Vị Sương chạy theo mấy bước, lớn tiếng nói một câu: “Tang Lộ, đừng giết sạch, đừng làm dơ nhà!”
Cũng không biết Tang Lộ có nghe thấy hay không.
Ngụy Vân Lang hỏi: “Đám người này là sao?”
Hạ Vị Sương lắc đầu, nói: “Chị cũng không rõ lắm, nhưng mà bọn họ không đơn giản.
Có một số việc chị thấy, nhưng không được toàn diện.
Tiếp theo chị muốn dẫn mọi người đi xem thêm vài thứ khác.”
Thái độ của Hạ Vị Sương như thế khiến trong lòng mọi người cảm thấy khá bất an.
Ba gã bị đánh ngất tạm thời để Cục Than trông coi.
Sau đó, cả bọn lại cùng nhau đi ra phía sau đại sảnh.
Đầu tiên là giải cứu bầy mèo bị nhốt trong một căn phòng.
Nhờ dị năng của bạch Thiến, bọn họ biết phần lớn những chú mèo vắng mặt đã chạy thoát ra ngoài qua lỗ mèo, Bạch Thiến bấy giờ mới an tâm.
Sau đó, cả bọn lại quẹo sang một chỗ khác, trong tay mỗi người cầm một khẩu súng.
Bốn người bốn khẩu súng, vừa đủ chia.
Đương nhiên, kỹ thuật của mấy người Hạ Vị Sương còn rất kém.
Để tránh việc bất cẩn triệt hạ đồng đội thì súng chủ yếu để nhìn nhiều hơn là để xài.
Hạ Vị Sương nói: “Hẳn là có người bị nhốt ở đâu đó.”
Quả nhiên, chẳng mấy chốc thì bốn người đã phát hiện cửa phòng thay đồ của nhân viên bị móc thêm một ổ khóa ở bên ngoài.
Kề tai lên nghe, bên trong có động tĩnh, e là không chỉ một hai người.
Hạ Vị Sương nã một phát súng, bắn hỏng ổ khóa, sau đó giơ súng đá văng cửa.
Trong căn phòng tối, sáu người đang im lặng, sợ hãi ngồi đó.
“Bước ra theo thứ tự, nhanh lên.”
Cho dù là người lạ ra lệnh thì sáu người kia cũng ngoan ngoãn trật tự đi ra.
Khi bọn họ bước từ căn phòng tối tăm ra hành lang sáng hơn một chút, cả bọn Hạ Vị Sương mới nhìn rõ tình trạng của họ, đều không kiềm được mà cảm thấy lạnh cả người.
Cũng không phải bởi vì thân hình họ ốm yếu và quần áo bẩn thỉu, mà là bởi vì vẻ mặt của nhóm người này đều chết lặng, ai cũng thiếu mất vài ngón tay.
Một trong số đó còn mất luôn cả tay phải, một người khác hình như mù một mắt.
Đó là hai người tương đối thê thảm hơn.
Những người còn lại ngoài mất ngón tay ra thì trên người cũng có những vết thương với mức độ nghiêm trọng khác nhau, không nhiều thì ít.
“Sao thế này?” Bạch Thiến nhỏ giọng hỏi Hạ Vị Sương.
“Em cũng không rõ lắm.
Không bằng để bọn họ tự nói đi.”
Trong cảnh tiên tri, Hạ Vị Sương thấy được gã dị nhân có thể khống chế kia.
Hắn khống chế những người này làm sát thủ.
Bọn họ tuyệt vọng đến chết lặng, không muốn nhưng vẫn phải xông lên, liều mạng chém giết.
Khi nhóm người này trở lại đại sảnh, Cục Than ‘meo’ một tiếng, quay đầu nhìn lại.
Thấy có người xa lạ, nó toan nhào đến theo bản năng.
Bạch Thiến vội ngăn: “Đừng vội, Cục Than.
Từ đã!”
Hạ Vị Sương nói với Bạch Thiến: “Mọi người trông chừng Nhạc Nhạc, hỏi coi mấy người này là thế nào.
Em lên trên xem tình hình.”
“Được.”
Hạ Vị Sương cầm súng, một mình tiến vào lối thoát hiểm mà vừa rồi Tang Lộ đã đi.
Lên đến lầu hai, hành lang vẫn vô cùng sạch sẽ, không một bóng người.
Hạ Vị Sương dạo một vòng các phòng, phát hiện có hai cánh cửa bị cạy, những cái khác không hỏng.
Phía trên loáng thoáng truyền đến những tiếng động hỗn loạn, càng lúc càng đến gần.
Hạ Vị Sương cẩn thận nghe ngóng, phát hiện là có người đang chạy xuống, vừa chạy vừa kêu la thảm thiết, như gặp phải chuyện gì hết sức đáng sợ.
Đằng sau tiếng động khẽ khàng mà bén nhọn ấy còn có một âm thanh vô cùng nặng nề khác, là Tang Lộ.
Trước đó đã có người chạy xuống, nhưng mãi vẫn không xuất hiện, đã bị Tang Lộ túm lại.
Những tiếng động kia càng lúc càng ít, hết người này đến người khác biến mất.
Cuối cùng, hình như chỉ còn lại tiếng chân của một người đang chạy xuống từ lối thoát hiểm bên trên.
Hạ Vị Sương lắc đầu, tựa vào hành lang nhìn người đang chạy trong lối thoát hiểm.
Người nọ cũng nhìn thấy Hạ Vị Sương, bèn quay đầu, biểu cảm có phần nghi hoặc, dường như nghĩ không ra Hạ Vị Sương là ai, vì sao lại thảnh thơi, nhàn nhã như thế.
Nhưng hắn sẽ không có cơ hội để suy nghĩ cẩn thận.
Một cái xúc tu vụt đến từ phía sau, trực tiếp quấn lên cổ người nọ, lôi về.
Hắn trợn mắt, không khống chế được mà bay ngược trở lại.
Tiếng lôi kéo nặng nề truyền đến từ phía cầu thang.
Hạ Vị Sương đi vào lối thoát hiểm, ngẩng đầu, thấy Tang Lộ đang tựa vào lan can nhìn xuống.
Tang Lộ tươi cười, đẹp như nữ yêu.
Chị gập tay đan vào nhau, lại kề mặt lên cánh tay một cách quyến rũ, nói: “Không có dơ.
Làm được rồi.”
Chị như một con rắn uốn lượn, hoặc như yêu quái gì đó được tạo thành từ sương khói mông lung.
Thân thể mềm mại trượt xuống theo lan can, bên dưới còn có một cái xúc tu quấn trên cổ của hơn mười người, kéo bọn họ xuống theo.
Tang Lộ bước đến trước mặt, áp trán mình lên trán Hạ Vị Sương, trong mắt ngập tràn chất mật toan nhấn chìm đối phương.
Hạ Vị Sương bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng, không nhịn được phải hỏi: “Giết hết rồi sao?”
Động tác cũng nhanh quá đấy.
Tang Lộ bỗng nhiên cười giảo hoạt.
Hàm răng nhòn nhọn cắn trên cánh môi đỏ thắm lộ ra một vẻ đáng yêu bất ngờ: “Không có, bất tỉnh.”
Đoạn, cô nắm lấy bàn tay Hạ Vị Sương đưa lên mặt, rồi lại vươn tay vuốt ve mái tóc dài của người trong lòng.
Từng chút, từng chút một, dường như đang lặng lẽ nói ‘mau khen chị’.
Hạ Vị Sương cử động ngón tay, nhẹ nhàng véo mặt Tang Lộ, sau đó nhìn thấy ánh mắt Tang Lộ chợt trở nên hung hăng trong thoáng chốc.
Ý muốn tấn công sắc nhọn ấy suýt chút nữa đã xé rách biểu cảm ôn hòa.
Tang Lộ không nhịn được mà liếm liếm khóe môi.
Nhưng hiện tại, Hạ Vị Sương đã không bị hù dọa dễ dàng nữa.
Cho dù là hình thái hung tàn khiếp người như thế, cô vẫn có thể bình thản, đồng thời véo nhẹ một cái trên đầu lưỡi đói khát của Tang Lộ, nói: “Đừng lộn xộn.”
Tang Lộ: “…”
“Thả bọn họ xuống trước, biến lại bình thường đi.
Đừng hù dọa người ta.”
Hạ Vị Sương nói: “Phải làm rõ mọi chuyện.”
Tang Lộ đương nhiên chẳng màng bận tâm sự sắp xếp ra sao.
Cái xúc tu biến dị chậm rãi rụt về, nhưng hình người khôi phục lại của Tang Lộ vẫn dựa vào lan can như không có xương, toan trượt đến bên cạnh Hạ Vị Sương.
Trước khi Tang Lộ kịp trượt tới thì Hạ Vị Sương đã đứng thẳng dậy, thu tay, trực tiếp tung ra nhiệm vụ mới để chị từ bỏ suy nghĩ quấn lên người mình.
Cô bảo Tang Lộ chuyển đám người này đến phòng nồi hơi bình thường không ai đến, đồng thời nhỏ giọng dặn dò mấy câu bên tai.
Tại đại sảnh lầu một, Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang đã hỏi được hòm hòm, Hạ Vị Sương trở về là nghe luôn kết luận.
Mấy người này là một trong những tiểu đội người sống sót còn trụ lại trong thành phố.
Dưới sự dẫn dắt của hai dị nhân, bọn họ hình thành chế độ phân chia cấp bậc nghiêm ngặt.
Thủ lĩnh, đội viên và nô lệ.
Nô lệ chính là sáu người thiếu ngón tay này.
Họ không phải thành viên của đội ngay từ đầu mà là người được “cứu” dần sau này.
Thoạt tiên, bọn họ cho rằng mình được cứu thật.
Ở bên người khác thì vẫn hơn một thân một mình.
Nhưng chẳng mấy chốc, họ đã phát hiện ra mình bị chia thành những giai cấp khác nhau dựa theo năng lực.
Người biết đánh nhau được xem như đội viên bình thường, còn lại bị khống chế, biến thành nô lệ.
Tác dụng của nô lệ chính là… trở thành con mồi thu hút xác sống, trở thành kẻ chết thay khi cần, trở thành đội cảm tử ở những nơi nguy hiểm.
Sau khi bị phế đi các ngón tay, thứ linh hoạt nhất đối với con người thì năng lực phản kích của bọn họ lập tức giảm mạnh, lại thêm sự tồn tại của hai dị nhân cùng với đông đảo những đội viên áp bức bọn họ kia.
Tại thời khắc ấy, nô lệ đã đánh mất quyền lợi của một con người.
Hạ Vị Sương đá tỉnh gã đàn ông nói muốn ăn đại tiệc thịt mèo nằm bất tỉnh trên mặt đất, bình tĩnh dò hỏi xem mọi chuyện là thật hay giả.
Gã kia mới đầu còn muốn giảo biện, nhưng có nhiều nhân chứng như thế, chẳng bao lâu gã đã phải khai thật.
Quả thật là vậy.
Nhưng mà mấy bà cô, ông cậu ơi, mọi người cũng có thể gia nhập vào đội của chúng tôi mà.
Trong đội chúng tôi có đại ca siêu lợi hại! Mọi người mạnh như thế, đảm bảo vào đội sẽ được đãi ngộ tối ưu.
Còn không thì tôi làm đàn em cho mọi người cũng được.
Hạ Vị Sương gật gật đầu, nói được rồi, tôi sẽ suy xét, sau đó đập cho gã bất tỉnh lần nữa.
“Mầy người này nên sắp xếp thế nào đây?”
Cả bọn lùi xa một chút rồi thảo luận về mấy “nô lệ” thiếu ngón tay kia.
“Bất luận nói sao thì bọn họ cũng không thích hợp ở cùng chúng ta.
Chờ êm xuôi rồi thì vẫn nên để bọn họ đến căn cứ đi thôi.”
“Nhưng họ bị thương, cứ thế mà đi cũng không ổn.”
Cả bọn thảo luận một lúc rồi đưa ra kết luận, sau đó để Bạch Thiến qua nói chuyện với bọn họ.
Kết quả sau khi thảo luận chính là không cho họ ở lại tòa nhà này, nhưng có thể vào tòa nhà phụ kế bên ở.
Xác sống trong tòa nhà phụ bên kia đã bị Cục Than và Tang Lộ ăn hết rồi.
Riêng tòa chính thôi đã đủ cho mấy người Hạ Vị Sương sinh sống nên các cô lười, chưa qua kia lục lọi bao giờ.
Bên đó hẳn là vẫn còn một chút đồ ăn, đồ dùng để mấy người này dưỡng thương.
Mà gần đây, vì có Tang Lộ và Cục Than nên hệ số nguy hiểm cũng giảm thấp, trên đường chẳng có mấy xác sống, bằng không nhóm người này cũng đã chẳng bị thu hút đến đây.
Bên ngoài có xe của bọn họ, bọn Hạ Vị Sương sẽ chọn một chiếc làm chiến lợi phẩm, hai chiếc còn lại thuộc về mấy người này để họ rời đi.
Đến khi đó, bọn họ muốn khỏe lại là đi ngay hay là ở thêm mấy hôm thì đều tùy họ.
Hai bên cứ giữ khoảng cách, không liên quan nhau.
Cơ mà có một điều cần lưu ý chính là mèo ở gần đây đều có chủ, không thể vì đói mà đi bắt mèo ăn.
Ba gã đàn ông bất tỉnh trên mặt đất bị Cục Than cõng đưa đến tòa nhà phụ cùng sáu người cựu nô lệ.
Ba người này, bọn họ muốn xử lí sao là chuyện của bọn họ, mấy người Hạ Vị Sương sẽ không can thiệp.
Bên kia, Bạch Thiến đang nói chuyện.
Hạ Vị Sương thì dẫn Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc lên lầu kiểm tra những tổn thất đám khách không mời mà đến này gây ra cho khách sạn.
Ở những tầng dưới, chỉ có mấy cánh cửa ở tầng hai là bị cạy, còn lại vẫn nguyên vẹn.
Xem ra đám người này đã bỏ qua những phòng bình thường mà đi thẳng lên tầng cao nhất.
Vừa lên trên, mấy người Hạ Vị Sương đã phát hiện quả nhiên cửa phòng đều bị phá hỏng.
Đồ ăn cất trữ trong phòng hơi vơi một chút.
Trên hành lang bên ngoài thì có thêm mấy bao bì thực phẩm đóng gói.
Ngoài ra, giường và màn đều bị động qua, thoạt trông như có người từng nghỉ ngơi ở đây.
Trên tường có thêm mấy lỗ đạn.
Bàn ghế dưới đất thì hơi lộn xộn, có dấu vết đánh nhau nhưng không nhiều lắm.
Người bình thường ở trước mặt Tang Lộ căn bản không trụ nổi một hiệp.
Khá buồn cười chính là ở đây tuy thiếu đi một chút đồ ăn nhưng đồng thời cũng có thêm mấy món tào lao khác, đều là đám người kia để lại.
Ví dụ như thuốc lá, bật lửa, hoặc như tạp chí người lớn không biết ai mang đến.
“Meo meo…”
Bé Xíu Xiu run rẩy chui ra từ một góc, chạy đến bên chân Mễ Nhạc Nhạc mà cọ.
Mễ Nhạc Nhạc khom lưng bế nó lên, áy náy nói: “Xin lỗi em, không dẫn em cùng đi ra ngoài.
Aiz!”
Sau này ra ngoài phải mang Xíu Xiu theo.
May mà hôm nay nó thông minh, không bị bắt, bằng không chắc bị thịt mất rồi!
Mấy người kiểm tra một lượt, loại trừ tình huống còn sots lại cá lọt lưới xong liền xuống lầu cùng Bạch Thiến đến phòng nồi hơi.
Vừa vào trong, cả bọn đã bị một đám người nằm la liệt trên mặt đất làm hoảng sợ.
“Mấy người này phải xử lí.” Hạ Vị Sương nói, “Phải phá hủy đại não, đề phòng chết rồi biến thành xác sống.
Trước khi xử lí thì lục soát vũ khí và những món đồ hữu dụng trên người chúng trước.”
“Một, hai, ba… Mười lăm người.” Mễ Nhạc Nhạc đếm đếm, “Nhiều người như thế, mình xử lí thế nào đây?”
Hạ Vị Sương nói: “Đốt hết đi.
Dù sao cũng là chỗ ở.
Nếu để nhiều xác như thế, thối rữa sẽ sinh ra rất nhiều vi khuẩn gây bệnh.
Giờ điều kiện chữa bệnh của chúng ta không bằng ngày thường, phải tránh những tình huống như thế.”
Không ai dị nghị, cả bọn lập tức bắt tay vào việc.
Lục soát một lúc, Bạch Thiến bất chợt hoảng sợ: “Còn sống?”
Hạ Vị Sương đáp: “Vâng.”
Bạch Thiến khá ngạc nhiên: “Tiểu Sương, em định?”
Hạ Vị Sương ngậm đèn pin, từ từ đứng dậy.
Cô nhìn về phía Bạch Thiến, ánh đèn phin rọi ngang.
Trong bóng tối, cô gái mặc váy đỏ đứng sau lưng như cái bóng của Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương há miệng, cầm lấy đèn pin, bình thản nói: “Kẻ địch của em trong tương lai không chỉ có mỗi xác sống.
Mà kẻ địch của chúng ta hiện tại thì tương lai cũng sẽ không bị diệt sạch.”
Bạch Thiến cụp mắt, than nhẹ một tiếng: “Chị hiểu rồi.”
Ngụy Vân Lang đẩy Mễ Nhạc Nhạc sang bên, nói: “Ngoan, em qua bên kia chơi đi.”
Mễ Nhạc Nhạc: “…” Đen thùi lùi, có cái gì mà chơi.
Song em vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ôm Xíu Xiu tránh ra xa chỗ mấy người lớn, tìm cái ghế ngồi xuống bịt tai mèo lại.
“Xíu Xiu ngoan, đừng nghe người lớn nói chuyện.”
Bên kia, Hạ Vị Sương chỉ chỉ ba người nằm trên mặt đất: “Này, này và này, mỗi người một gã.”
Tuy nhiên, dù là lúc nào, trong hoàn cảnh gì đi nữa, nói thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng con người muốn giết chết đồng loại thì luôn có cảm giác áp lực, đặc biệt là khi đồng loại không còn sức phản kháng, thoạt trông có vẻ đáng thương.
Hạ Vị Sương dùng lại chiêu cũ, đá tỉnh một người.
Trong bóng đêm, người nọ có vẻ ngơ ngác, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng chỉ chốc lát, hắn đã mừng rỡ nhận ra trong tay mình có một khẩu súng!
Trước mặt có một cô gái yếu ớt.
Quái vật yêu dị, đáng sợ kia thì ở ngay đằng sau.
Gã đàn ông không chút dơ dự chỉa thẳng súng vào Hạ Vị Sương, trốn sau cô mà hô lớn: “Các người là một bọn đúng không? Thả tôi đi, bằng không tôi giết cô ta!”
Ngụy Vân Lang, Bạch Thiến vẫn đứng đó, vẻ mặt phức tạp.
Tang Lộ hăm hở, bị một ánh mắt của Hạ Vị Sương chặn lại.
Gã đàn ông thấy không ai để tâm đến mình thì tâm trí vừa tỉnh lại dâng đầy nỗi nhục nhã, bực bội cùng sợ hãi.
Hắn kích động chỉa súng ngay cánh tay Hạ Vị Sương, định làm ra chút máu để đám người này biết sự lợi hại của mình.
Nhưng mà… Cắc cắc.
Chỉ có tiếng bóp cò, ngoài ra không còn gì phát sinh.
Gã đàn ông kinh ngạc, cúi đầu nhìn về phía cô gái đang bị mình bắt làm tin, nghĩ thầm vì sao súng lại không có đạn?
Hạ Vị Sương xoay người, dùng một khẩu súng lạnh băng khác nhắm ngay cổ hong gã đàn ông, họng súng hơi chếch lên trên.
Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, một tiếng ‘đoàng’ vang lên..