Bạn Gái Quái Vật


Câu hỏi quá mức đột nhiên khiến đầu óc Tang Lộ có phần không theo kịp.

Vốn chuyện thấu hiểu những tư duy và tình cảm của người bình thường đã khó với cô, thế nên rất nhiều vấn đề, Tang Lộ chỉ có thể lí giải theo nghĩa đen lồ lộ trên mặt chữ, hoặc là lục lọi ra từ ký ức những câu trả lời trước kia của mình để mà học tập, bắt chước theo.
Cô đáp: “Buồn ngủ.”
Hạ Vị Sương lại không phải muốn hỏi cái này, bèn nói tiếp: “Ý em không phải vậy.”
Tang Lộ ráng nhướn mắt: “?”
Hạ Vị Sương nhìn Tang Lộ với tâm trạng hết sức phức tạp.

Cô vươn ngón tay giúp chị căng mí mắt lên, hòng kiếm tìm một chút tình cảm mềm mại, nhân tính hóa trong đó.
Thu hoạch rất ít, nhưng Hạ Vị Sương cũng không hiểu mình bị làm sao mà lại chẳng hề thấy thất vọng.

Tay cô chuyển qua ngực Tang Lộ, lòng bàn tay vẫn chưa có xúc cảm ấm áp và nhịp tim đều đặn mà người bình thường nên có.

Chị như ánh trăng hút nước khiến triều dâng, im lặng mà thần bí.
“Trong lòng chị, có cảm giác thế nào?” Hạ Vị Sương hỏi, “Hiện tại, chị muốn gì?”
Tang Lộ trở tay nắm lấy ngón tay Hạ Vị Sương, đáp mà không hề do dự: “Em.”
Hạ Vị Sương cong cong khóe môi, nói: “Chị nói để em dạy chị hiểu được tình cảm.

Vậy chị nói xem, giờ chị đã hiểu được bao nhiêu rồi?”
Tang Lộ ngơ ngác: “…”
Làm sao mà cô hiểu được mấy thứ này? Cô thậm chí còn không rõ cái mà hiện tại mình "hiểu" rốt cuộc có được tính là hiểu hay không.

Nếu Hạ Vị Sương đang cười, vậy cô xem như mình không mắc lỗi.
Tang Lộ nheo mắt, để lộ những cái răng nhòn nhọn, hòng giả bộ dễ thương để mà qua truông.

Cô nằm trên người Hạ Vị Sương, xoắn tới xoắn lui như con rắn.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến cô hết sức thoải mái.
Hạ Vị Sương cụp mắt.

Thật khó để gọi tên tâm trạng lúc này, nhưng phần nhiều trong đó là sự mịt mờ đối với chính bản thân.

Cô biết rõ, mình đang dao động.

Bất luận ở những chuyện khác, cô có kiên định thế nào đi chăng nữa thì từ đầu chí cuối, Tang Lộ vẫn luôn là điểm yếu của cô.
“Có đôi khi, em thật sự rất muốn chấm dứt tất cả với chị.” Hạ Vị Sương nhẹ giọng nói, “Nhưng em vẫn không thể nhẫn tâm.

Chị nói xem, có phải người mềm lòng thì đáng bị tra tấn hay không?”
Tang Lộ siết lấy cổ tay Hạ Vị Sương, chạm đến mạch đập của người trước mắt.
Hạ Vị Sương nói tiếp: “Đến giờ phút này, em đã không còn yêu cầu gì với chị nữa.

Như bây giờ không chừng cũng tốt.

Em chỉ là… còn hơi chút hoang mang.”
Tang Lộ nắm chặt tay Hạ Vị Sương.

Giờ phút này, dường như cô cũng cảm nhận được sự bất lực của người trong lòng.

Cô giơ tay, chạm đến gương mặt Hạ Vị Sương.

Đêm nay ấm, Hạ Vị Sương hiếm khi không né tránh.
“Em không rõ lắm tâm trạng hiện tại của chị thế nào.” Hạ Vị Sương nói, “Em thường hay nghĩ, phải chăng em vẫn không ngừng trượt về phía kết cục sai lầm.

Những gì của hôm nay chỉ là biểu hiện giả dối.

Đến tận cùng, tất cả vẫn sẽ bị hủy hoại.”
“Không phải.” Tang Lộ đỡ lấy lọn tóc của Hạ Vị Sương, kéo mặt cô xuống gần.

Đôi mắt tím sẫm mê hoặc kia bị cảm xúc mãnh liệt, nồng đậm bao phủ.
“Chị yêu em!” Tang Lộ gấp rút nói, “Em cũng yêu chị.

Chị biết!”
“…”
Hạ Vị Sương thoáng bối rối kéo tay Tang Lộ ra, rồi quay đầu nhìn về khoảng không tối mịt ngoài cửa sổ: “Đừng nói bậy.

Em vẫn chưa đâu.”
Nhưng quái vật trên đùi có bao giờ thật sự ngoan ngoãn, nghe lời? Cơ thể mềm mại ấy ngọ nguậy ép về phía Hạ Vị Sương.

Hạ Vị Sương còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương quấn chặt.
Cả người Tang Lộ nặng nề đè lên khiến cô không thở nổi.

Cơ thể lạnh băng lại càng khiến con người sợ hãi, đau đớn.

Hạ Vị Sương vừa bực vừa ngượng, nói: “Tang Lộ, chị thế này để làm chi? Chị muốn đè chết em sao?”
Tang Lộ ôm lấy gương mặt Hạ Vị Sương.

Vẻ buồn ngủ rã rời lúc này đã biến mất tăm.

Cô nhìn chằm chằm người trong lòng, đôi tròng mắt lạnh băng đầy dã tính cùng ái dục cuộn trào.
“Cho dù chị không hiểu lắm, chị cũng biết.” Tang Lộ kề sát, trán tựa trán, chóp mũi cọ trên mặt, má áp thái dương Hạ Vị Sương.
“Rằng chị yêu em…” Trong giọng nói trầm thấp của cô lẫn vô số những thanh âm hỗn loạn, như thể có vô vàn những sinh vật li ti trong cơ thể đang thì thầm phụ họa.
“Sương Sương, thích… thích, rất thích… Chị không nghĩ ra được gì khác.” Tang Lộ cắn gương mặt Hạ Vị Sương, hết sức nhẹ nhàng, cổ họng lại không kiềm được mà vang lên tiếng nuốt đói khát, “Chỉ có vậy, chỉ có thể là như vậy.

Chị cảm nhận được… Sương Sương không giống những người khác.”
Tang Lộ không nhịn được mà cọ trên người Hạ Vị Sương, nói tiếp: “Là của chị, là của chị.”
Quái vật kích động nói năng không được lưu loát, chỉ muốn ôm chặt chân ái vào lòng để đối phương ám mùi, hệt một con non ngây thơ.

Như thể chỉ cần làm vậy là sẽ không bao giờ đánh mất.
“Bọn họ đều sợ chị, chỉ có Sương Sương yêu chị.” Tang Lộ liếm mặt Hạ Vị Sương, “Chị không quan tâm bọn họ.

Sương Sương để ý, chị sẽ quan sát… Sương Sương tốt nhất.

Yêu Sương Sương nhất.

Sương Sương cũng yêu chị nhất!”
Hạ Vị Sương căng chặt người.
Trên đời này, kẻ giỏi ngụy trang sợ nhất chính là bị người khác nhìn thấu nội tâm, lại cafng không cần phải nói đến việc bị một người ngây ngô, suy nghĩ hết sức đơn giản nhìn thấu.
Không đúng, mới không phải nhìn thấu đâu.

Chỉ là người này tự quyết định thôi.

Cái gì chị cũng không hiểu thì biết được gì chứ?
“Chị đừng có nói bậy bạ.” Lời Hạ Vị Sương thoáng vẻ yếu ớt, thật ra cũng là vì bị Tang Lộ quấn chặt quá, thở không ra hơi.
Tang Lộ kích động đè hai bên mái tóc Hạ Vị Sương, lại càng quấn chặt.

Hai mắt cô sáng lấp lánh, sung sướng tranh công: “Chị có đang cảm thụ.

Chị đang yêu Sương Sương, dùng cách mà Sương Sương yêu chị… A, Sương Sương, em xem.”
“Sẽ không thấy chị mơ hồ nữa…” Tang Lộ nắm lấy tay Hạ Vị Sương đặt lên ngực mình.
Trong đêm tối, vốn là không thấy rõ bất kì thứ gì, nhưng Tang Lộ đã mở đèn bàn, ánh sáng mông lung cứ thế chiếu rọi.

Tang Lộ nhẹ nhàng cởi áo khoác.

Vai hơi nghiêng, dây áo lập tức trượt khỏi bờ vai trắng nõn.
Hạ Vị Sương: “…”
Hạ Vị Sương hoảng loạn muốn giãy giụa: “Chị đừng như vậy.

Em còn chưa chấp nhận chị!”
Nhưng càng giãy giụa thì tứ chi ở hình dạng bạch tuộc của Tang Lộ lại càng quấn chật.
Gương mặt Hạ Vị Sương ửng đỏ, một mặt là xấu hổ, giận dỗi, mặt khác cũng là vì bị ngạt.

Nhưng Tang Lộ đã quyết lòng muốn để Hạ Vị Sương nhìn mình thật rõ.

Cô bức thiết muốn cho người trong lòng thấy được mình, sao có thể dễ dàng buông tha?
Sau khi đã cởi hết những món quần áo trở ngại, Tang Lộ thẳng chiếc lưng mềm mại, vươn người tắm trong ánh đèn.

Cô hất mái tóc dài đen nhánh ra sau lưng, quyến rũ mê người, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tang Lộ lại không hề có cảm giác ngượng ngùng mà con người nên có.

Cô chỉ thu tay lại, ôm mặt Hạ Vị Sương để em quay về phía mình, sau đó cắm ngón tay vào lồng ngực.
Hạ Vị Sương: “…”
Những tiếng òm ọp vang lên từ bên trong thân thể Tang Lộ.

Cô chậm rãi chắp hai tay cắm vào ngực.

Tiếp đó, ngón tay bẻ quặt lấy chỗ là xương sườn, kéo sang hai bên.
Một vết nứt sâu hoắm xuất hiện trước ngực Tang Lộ.

Máu thịt sẫm màu, xương cốt trắng hếu và dịch nhầy trong suốt ánh đỏ bên trong lập tức hiện ra trước mặt Hạ Vị Sương.

Những cơ quan còn đang đập, bộ máy tiêu hóa khủng khiếp cùng những tổ chức với kết cấu phức tạp, khó giải thích, vượt ra ngoài sự hiểu biết của Hạ Vị Sương hoàn toàn phô bày trước mắt.
Tang Lộ dùng tay vạch mở những cơ quan sẫm màu trong cơ thể cứ như thân xác ấy không phải của mình, chỉ vào nơi vốn nên là trái tim của con người mà nói: “Chị không có trái tim con người.

Nhưng mà, chỗ này là tim của chị.

Cả chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa.”
Vừa chỉ, cô vừa nói: “Đều rất thích Sương Sương.”
Ục ục…
Thứ gì đó có vẻ là túi tiêu hóa phát ra một tiếng vang.

Tang Lộ liếm liếm khóe môi, chỉ vào nó, rồi nói với vẻ thành khẩn hết mực: “Còn chỗ này nữa, cũng rất thích Sương Sương.”
Hạ Vị Sương: “…”
“Sương Sương! Thấy rõ rồi chứ!” Tang Lộ vui vẻ nói, “Chị yêu Sương Sương.

Sương Sương cũng yêu chị!”
Trong trạng thái liên tục thiếu oxy, Hạ Vị Sương cuối cùng cũng không chịu nổi mà nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.
Tang Lộ đang sung sướng: “???”

Khi Hạ Vị Sương tỉnh lại thì Tang Lộ đã khôi phục hình thái con người bình thường, đang rúc trong chăn cuộn mình thành sâu lông.
Mặt trời chói chang, Hạ Vị Sương ngồi dậy chà xát cánh tay: “Sao lạnh thế?”
Cô quay đầu nhìn sang Tang Lộ đang híp mắt ngủ gà ngủ gật cạnh bên, nói với vẻ bàng hoàng: “Tối qua hình như em nằm mơ liên hoàn, thấy chị… Ôi.”
Một cái xúc tu lạnh băng từ ổ chăn kế bên thò sang, chọc chọc tay Hạ Vị Sương.

Giọng Tang Lộ vừa nghe là biết không mấy gì tỉnh táo: “Sương Sương, thấy rõ chưa?”
Người nào đó buồn ngủ gần chết mà vẫn không quên hỏi vấn đề này.
Hạ Vị Sương: “… Thì ra không phải mơ.”
Tang Lộ cứ dây dưa mãi không tha.

Không còn cách nào khác, Hạ Vị Sương đành phải nói: “Thấy rõ rồi.”
Bấy giờ Tang Lộ mới cảm thấy hài lòng mà rụt râu về.
Hạ Vị Sương mặc quần áo giữ ấm, áo dạ, lại thêm chiếc khoác lông vũ.

Vừa bước ra phòng khách thì đã thấy Mễ Nhạc Nhạc đang hưng phấn ghé vào cửa sổ nói: “Tuyết rơi rồi!”
Tuyết?
Nhận được tín hiệu, não Hạ Vị Sương lập tức giật nảy.

Cô vội chạy đến bên cửa sổ nhìn xem.

Quả nhiên, bên ngoài là những bông tuyết li ti, phủ thêm cho thế giới hoang tàn này một lớp màu trắng xóa lãng mạn.
“Nhưng mà tuyết nhỏ quá, không biết có đắp người tuyết được hay không.” Mễ Nhạc Nhạc thoáng tiếc nuối.
Ngụy Vân Lang ngồi bên bếp lò châm thêm than đá vào lò, thấy Hạ Vị Sương bèn nói: “Cuối cùng chị cũng dậy.

Đã giữa trưa rồi đấy, chị không đói bụng à?”
Có đói bụng hay không đã không còn là vấn đề quan trọng nhất nữa.
Hạ Vị Sương quay đầu, bất đắc dĩ nói: “Chị có chuyện muốn nói cho mọi người.

Chị nhìn thấy người của căn cứ đến đây, đúng là lúc tuyết rơi!”
“Hả?”
Cả bọn đồng loạt ngơ ngác.
Đúng lúc này, Tang Lộ mặc áo lông vũ thật dày, độn trong người bốn quả cầu sưởi ấm cũng từ từ mò ra.

Cô muốn đến bên cạnh Hạ Vị Sương.

Hạ Vị Sương vừa nhìn đến Tang Lộ đã bực mình, đưa tay véo trên tay áo đối phương, nói: “Thiệt tình, chậm trễ thời gian!”
Tang Lộ nhìn cô với vẻ hết sức vô tội.
Kéo băng ghế qua, nhận lấy chiếc bánh vừa nướng trên bếp lò, Hạ Vị Sương kể lại giấc mơ tiên tri mà tối hôm qua mình thấy được.
Thời gian trong mơ là ngày tuyết.

Vốn cho rằng trời sẽ không lạnh nhanh như vậy, nào ngờ thế sự khó lường.

Nguyên nhân dẫn đến sự việc cũng không rõ ràng, bởi vì giấc mơ kia rất ngắn ngủi.
“Em thấy mọi người ra ngoài nghịch tuyết, em và Tang Lộ sợ lạnh nên ở lại trong nhà.

Em đứng trên lầu xem mọi người.

Tự dưng đầu đường có người xuất hiện.”
“Rất đông, vũ khí cũng rất nhiều.

Mọi người không kịp phản ứng.

Cục Than trúng mấy phát đạn.”
“Rất gay go.

Đám người kia đến với ác ý.” Hạ Vị Sương nghiêm túc nói, “Nếu nhanh thì rất có thể hôm nay sẽ…”
Lời này vừa thốt ra đã lập tức đánh tan suy nghĩ muốn đắp người tuyết của Mễ Nhạc Nhạc.
“Đám người kia là ai?”
Hạ Vị Sương đáp: “Ngoài căn cứ ra thì tạm thời em không nghĩ được còn thế lực nào khác.”
Thấy tâm trạng mọi người chùng xuống vì lo lắng, Hạ Vị Sương bèn nói: “Cũng không cần phải sợ quá.

Bọn họ đánh bất thình lình, chúng ta trở tay không kịp.

Giờ ta đã biết trước thì chuyện đó sẽ không xảy ra.

Hơn nữa, ta còn chưa biết mục đích của họ.

Có lẽ bọn họ tưởng Cục Than là kẻ địch nên mới ra tay thôi.”
“Nếu vậy thì em cũng thử xem có thể tính ra thời gian cụ thể được không.” Ngụy Vân Lang luyến tiếc cầm gậy sắt chọt bếp lò.

Cậu ta mới vừa lắp xong bếp lò với hệ thống sưởi mà, cũng không thể để nó thành công dã tràng thế được, “Cái ổ này của tụi mình êm quá mà, em không muốn cứ thế bỏ đi đâu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui