BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 94
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Hừng đông, Cục Than vẫn chưa về.
Bạch Thiến đứng bên cửa sổ, không khỏi lo âu.
Hạ Vị Sương cau mày bước đến bên cạnh, không biết nên nói gì.
An ủi thì hình như không đúng, bởi vì chính cô cũng đồng ý để Cục Than đi.
Mà không an ủi thì cũng sai, bởi vì nguyên nhân dẫn đến chuyện này là do hình ảnh tiên tri của cô.
Hạ Vị Sương còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì Bạch Thiến đã lên tiếng trước: “Chờ chút nữa đi.”
Chị không trách cứ gì, chỉ cười trêu chọc: “Bỗng nhiên chị phát hiện, đôi khi năng lực tiên tri cũng không phải vạn năng.
Cơ mà vẫn còn may, đã tránh được kết cục nguy hiểm ban đầu.”
Hạ Vị Sương cười khổ một tiếng, nói: “Quả vậy.
Tiên tri không phải vạn năng.
Không ai dám đảm bảo con đường mới khác với quỹ đạo đã định sẵn thì sẽ tuyệt đối không có bất trắc.”
Không những thế, nói không chừng nó còn dẫn đến kết quả càng tệ hơn.
Chi tiết quyết định thành bại.
Cảnh tiên tri lại không nói cho Hạ Vị Sương biết toàn bộ chi tiết.
Mười giờ sáng, Cục Than vẫn chưa trở về.
Hôm nay ngoài trời không có tuyết rơi, lộ rõ vẻ vắng lặng, cô liêu.
Lớp tuyết mỏng trên mái nhà và ngọn cây tan đi đôi chút khi mặt trời lên, lộp độp nhỏ ướt mặt đất.
Trong bóng râm, nơi ánh mặt trời không chiếu đến, tuyết vẫn chưa tan, khiến cho tất cả sự vật trước mắt tụ thành một khung cảnh ẩm ướt, nhơ nhuốc.
Với trạng thái hiện tại của Tang Lộ, sức chiến đấu phe ta đột ngột giảm sút nghiêm trọng.
Ngụy Vân Lang mang hai tấm chắn cánh côn trùng ra lau, lại kiểm tra một lượt những món vũ khí trong tay mọi người, đảm bảo súng nào cũng có đạn.
Hạ Vị Sương thì trở về phòng, hấp thu một viên tinh thạch, sau đó hít sâu, thử phát động dị năng lần nữa.
Giờ đây, để không bị mệt thì giữa hai lần sử dụng dị năng, tốt nhất vẫn là đợi 48 tiếng.
Nếu ngắn hơn, cô sẽ cảm thấy gắng sức, đau đầu.
Khoảng cách càng ngắn thì lại càng ảnh hưởng lớn đến tinh thần.
Nhưng chỉ thu ngắn một chút thôi thì cô vẫn còn chịu đựng được.
Trước kia cũng đã từng như thế rồi.
Chỉ là, con người thì vẫn luôn thay đổi.
Tâm thái đã khác đi thì cũng không thể đánh đồng.
Cô lúc trước không thúc ép bản thân, cũng không mấy gì muốn sống thì đương nhiên là sao cũng được.
Giờ ngược lại, đã yêu quý bản thân hơn, thế nên bình thường nếu không cần thiết là sẽ không dùng đến dị năng.
Dị năng này của cô không giống những loại khác.
Những gì vận mệnh đã định khiến người ta buộc phải cảm thấy kính sợ với thứ mà sức người không thể chạm đến.
Nếu bây giờ hỏi cô có còn vô thần nữa hay không, Hạ Vị Sương hẳn là sẽ không trả lời được.
Song, cô vẫn muốn thử dùng dị năng nhìn xem Cục Than có gặp nguy hiểm hay không, nhìn xem liệu có tìm được lời giải đáp thích hợp.
Tuy nhiên, còn chưa kịp vào trạng thái thì Hạ Vị Sương đã bị một tràng đập cửa dồn dập phá hỏng dự định.
“Tiểu Sương, em nhìn bên ngoài kìa!”
Bên ngoài?
Hạ Vị Sương vội nhổm dậy trông ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy có ba chiếc xe đang chạy hướng đến khách sạn Chấn Hoa từ phía cuối con đường.
Đám người này thế mà lại chủ động đến đây, quả thật nằm ngoài dự kiến của Hạ Vị Sương.
Tang Lộ còn đang tựa vào máy sưởi phơi nắng, vẻ mặt lười biếng như thể đã mất hết ham muốn thế tục.
Hạ Vị Sương cũng không biết có trông cậy vào Tang Lộ được hay không, bèn đẩy đẩy người, gấp giọng nói:
“Tang Lộ, chị tỉnh lại trước đã.
Có kẻ địch đến đây!”
Từ “kẻ địch” này kích thích đến Tang Lộ.
Cô choàng mở to mắt.
Đôi tròng mắt tím thẫm chứa đầy sự cảnh giác cùng ham muốn chiến đấu lạnh băng.
Theo ánh mắt Hạ Vị Sương, cô nhìn ra cửa sổ.
Khi bàn tay chạm đến lớp kính lạnh lẽo, Tang Lộ hơi khựng lại một chút, rồi lặng lẽ rụt tay trở về.
Hạ Vị Sương: “… Chạy!”
Cái đồ xui xẻo này, bình thường hung hăng là thế, giờ lại bị dính trạng thái xấu dài hạn.
Chỉ có thể nói về phương diện nào đó thì ông Trời vẫn rất công bằng.
Hạ Vị Sương lôi Tang Lộ ra khỏi phòng ngủ, giúp chị mặc thêm quần áo giữ ấm.
Mấy chiếc xe kia đã đến gần cổng.
“Chúng ta xuống lầu đi.” Ngụy Vân Lang nói, “Ở trong phòng này thì không phát huy được.” Chỗ gần cửa sổ trong phòng khách đã bị cái phòng tạm của cậu ta chiếm rồi.
Hơn nữa, trong phòng ấm áp biết nhường nào, cậu ta không muốn làm vỡ cửa kính đâu.
Chẳng những khiến cả phòng gió lạnh lùa mà còn phải dọn dẹp chiến trường.
Cả bọn nhanh chóng xuống lầu năm.
Tang Lộ vẫn xem như khá cố gắng.
Dưới sự kích thích của kẻ địch, cô không có ngã ngay khi mới ra cửa mà ngoan cường gắng gượng để Hạ Vị Sương túm xuống lầu.
Mấy người Hạ Vị Sương bước vào phòng, trông ra đường cái bên ngoài.
Gian phòng này không lắp bếp lò, bên trong chẳng có lấy một chút ấm áp.
Tang Lộ quấn áo lông vũ thật dày, cả người tựa lên Hạ Vị Sương.
Khi cả bọn xuất hiện trước cửa sổ thì ba chiếc xe dưới lầu cũng dừng bánh, đối diện các cô.
Để đảm bảo an toàn, Mễ Nhạc Nhạc không được tiến lên.
Tay trái em cầm con dao găm, tay phải cầm bình xịt, bên hông giắt một khẩu súng lục.
Tấm chắn cánh côn trùng tạm thời không có đây, cho mấy người lớn mượn mất rồi.
“Mình đứng ngay đây thật à?” Bạch Thiến thấp giọng nói, “Nhỡ bọn họ lái xe tông vào thì làm sao đây?”
“Vậy đành chịu.
Nếu bọn họ lái xe tông vào thì tụi mình có xuống lầu cũng không cản được.” Hạ Vị Sương nói như thế, “Huống hồ, súng ống, đạn dược trong tay họ nhiều hơn ta.
Nếu đối đầu trực diện thì bất lợi cho mình.
Ở trên lầu cao còn trốn được một chút.”
Chiều hôm qua, các cô đã tạm thời sơ tán bầy mèo ở tại lầu một, cũng chặn cầu thang lầu một lên lầu hai.
Mấy hành động ấy có tác dụng không quá lớn, nhưng nếu đám người này thật sự xông vào thì cũng có thể cầm chân được một lúc.
Ba chiếc xe dưới lầu hình như cũng không định đâm thẳng, thậm chí dừng xe rồi còn im lìm mất một lúc.
Ngụy Vân Lang cau mày, nói: “Chắc chắn là họ thấy chúng ta rồi.
Đây là định làm gì? Đánh đòn tâm lí sao?”
Hạ Vị Sương vừa đỡ Tang Lộ để chị không đến nỗi ngủ chết giấc, vừa vịn vách tường, nói: “Rất có thể.
Địch bất động, ta bất động.
Cùng lắm thì căng thêm một lúc nữa.”
Trong thời gian giằng co, Hạ Vị Sương vẫn không ngừng chọt Tang Lộ, kiên nhẫn hỏi đối phương giờ thấy sao rồi, có cử động được không.
Mắt Tang Lộ híp lại thành một đường, ngả lên vai Hạ Vị Sương, cả người mềm nhũn như một đống bùn.
May mà giờ sức Hạ Vị Sương đã mạnh hơn trước khá nhiều nên mới không bị Tang Lộ đè sụp.
Người ở dưới lầu dường như cũng không định giằng co mãi.
Chỉ lát sau, đã có mười người lục tục bước xuống xe.
Ai nấy đều cầm súng, ngắm hướng mấy người Hạ Vị Sương.
Ngụy Vân Lang nhỏ giọng chửi tục một câu, nói: “Ngay cả phép ‘Tiên lễ, hậu binh’ cũng không biết.
Rác rưởi! Sao giờ? Trông chúng khó xơi đấy.”
Tuy nói trong tay cả bọn cũng có súng, còn từng huấn luyện qua mấy lần nhưng độ chính xác và hỏa lực vẫn thua xa đối phương.
Hạ Vị Sương cam chịu nói: “Nhìn Tang Lộ không ổn, e là không trông cậy vào được rồi.
Ngụy Vân Lang, em ra cửa sổ hỏi xem bọn họ có mục đích gì.
Bây giờ họ đã phát hiện chúng ta nhưng vẫn chưa trực tiếp nổ súng.
Chị nghĩ chắc bọn họ cũng muốn nói chuyện.”
Bạch Thiến nấp sau tường.
Ngụy Vân Lang cũng ép sát chân tường mà đến gần cửa sổ.
Vừa kéo mở cửa, một luồng khí lạnh lập tức ùa vào, khiến gian phòng lại càng thêm phần giá rét.
Tang Lộ không nhịn được mà run lập cập.
Mí trên, mí dưới dính chặt vào nhau, mở không ra.
Hết cách.
Hạ Vị Sương đành phải đỡ Tang Lộ sang cái sô pha gần đó để chị nằm nghỉ ngơi trước.
Ở chỗ này thì nếu bên ngoài có nổ súng, hẳn là cũng không lan đến.
Ngụy Vân Lang cất cao giọng, nói vọng xuống lầu: “Người tới là ai? Mấy người có mục đích gì?!”
Hạ Vị Sương đứng ở bên đối diện với Ngụy Vân Lang, cũng ép sát chân tường.
Cô trông ra ngoài, phát hiện đám người bên dưới cơ bản có thể chia làm hai nhóm.
Một nhóm tương đối khuôn phép, nhóm kia thì có vẻ tùy ý hơn.
Nếu nhớ không lầm thì ba người tùy ý kia chính là dị nhân.
Hạ Vị Sương nhớ rõ, một người trong số đó hẳn là có dị năng dịch chuyển tức thời, một người khác có lẽ là dị năng cường hóa thân thể, người còn lại không rõ dị năng.
Hơn nữa, ngoài những người vừa bước xuống ra thì trên xe vẫn còn người khác.
Mấu chốt là giờ Cục Than vẫn chưa xuất hiện, không ai biết hiện tại nó ra sao.
Một người đàn ông cầm súng, lại còn che chắn khắp người nói: “Các vị ra đi.
Chúng tôi là người của căn cứ, bây giờ muốn trưng dụng khách sạn.
Mời mọi người phối hợp hành động, ra nghe theo sự sắp xếp.”
“…” Ngụy Vân Lang quay đầu trào phúng với Bạch Thiến một câu, “Có phải bọn họ nghĩ tụi mình ngu không vậy?”
Bạch Thiến gật gật đầu: “Chị thấy chắc vậy rồi.”
Quay đầu trở lại, Ngụy Vân Lang cười hì hì nói với dưới lầu: “Ông anh, mọi người như vậy bọn tôi sợ lắm, không dám hành động đâu.”
Người đàn ông kia ghìm súng, nghiêm túc nói: “Đừng có đùa cợt! Bây giờ mà còn ở lại thành phố, có mưu đồ gì? Nói, các người đang làm gì?!”
Hạ Vị Sương cười khẽ: “Còn bẻ ngược lại.
Da mặt cũng đủ dày đấy.”
Ngụy Vân Lang nghiến răng: “Không có ý tốt.
Nếu chúng ta đi xuống thì sẽ hoàn toàn mất quyền chủ động.”
Hạ Vị Sương nói: “Thật ra giờ cũng không có quyền chủ động gì.
Chỉ là bọn họ còn kiêng dè chúng ta nên không hành động thôi.”
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Em nghĩ mãi không ra, rốt cuộc chúng ta đụng chạm đến bọn họ chỗ nào.”
Mục đích của đám người này là gì? Đến vì đâu? Rốt cuộc do ai sai phái?
Ngụy Vân Lang tiếp tục nói chuyện với người dưới lầu: “Bọn tôi là công dân lương thiện bị kẹt lại đây có được không? Ông anh, tôi thấy các người mới có vấn đề đó.
Có phải là giả mạo người của căn cứ, định cướp bóc bọn tôi không? Tôi không tin quân đội mà lại ngang ngược, vô lí như thế đâu! Nhớ hồi xưa, quân giải phóng của chúng ta còn từng dùng câu “Không lấy cái kim, sợi chỉ của nhân dân” làm khẩu hiệu…”
Ngụy Vân Lang không ngừng đứng bên cửa sổ bô lô ba la, dây dưa kéo dài thời gian với người dưới lầu.
Nhưng ai cũng biết, chuyện đó chỉ là phí công.
Đúng lúc này, Hạ Vị Sương bỗng nhiên nhìn thấy chiếc xe ở giữa mở mui.
Một giọng nói quen thuộc mang theo vẻ ngạo mạn cùng mất kiên nhẫn vang lên.
“Đủ rồi.
Hạ Vị Sương, tôi biết cô có ở đó.
Bảo tên này câm miệng đi.
Cô bước ra, tôi có lời muốn nói với cô.”
Cố Mẫn Chi thong thả nâng lên từ cửa sổ trên nóc xe.
Đằng sau là một vệ sĩ đang đứng.
Trong lòng cô ta ôm một con mèo đen.
Nhìn đến chú mèo đen kia, mặt Hạ Vị Sương lập tức sa sầm.
Chú mèo nằm im lìm như đã chết, nhưng xem động tác Cố Mẫn Chi vuốt ve nó thì hình như lại không phải thi thể.
Cô ả này chắc vẫn chưa biến thái đến mức ấy.
Nhưng chú mèo đen kia, chính là Cục Than.
Ngụy Vân Lang chưa gặp Cố Mẫn Chi bao giờ, thoáng kinh ngạc nhìn sang Hạ Vị Sương: “Người quen của chị hả?”
Hạ Vị Sương cười khổ một tiếng, nói: “Miễn cưỡng xem như người quen đi.”
Rồi, thoạt trông thì quan hệ không được tốt lắm.
Bạch Thiến đã gặp Cố Mẫn Chi rồi, còn biết cô ả này không phải người lương thiện, dễ đối phó: “Sao lại là cô ta nữa?” Cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm chú mèo đen trong lòng Cỗ Mẫn Chi, mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Hạ Vị Sương giơ tay ra hiệu, để Ngụy Vân Lang và Bạch Thiến tạm thời đừng manh động: “Chuyện hôm nay vốn là em liên lụy mọi người.
Cô ả Cố Mẫn Chi này không dễ ăn.
Em chỉ sợ hôm nay không được yên ổn.
Có điều, chắc là cô ta chỉ nhằm vào em thôi… Tang Lộ nữa.
Đến khi đó thấy tình hình không ổn thì mọi người dẫn Nhạc Nhạc lui trước nhé.”
Sợ hai người này không chịu bỏ đồng đội mà rời đi, Hạ Vị Sương còn cười cười, ra mòi thoải mái nói: “Không sợ nói thật cho mọi người biết.
Hồi xưa cô ta với em là tình địch.
Vậy nên đừng lo, chỉ cần có Tang Lộ thì cô ta không dám làm gì đâu.
Hơn nữa, tương lai em còn phải nhờ mọi người đến cứu nữa cơ mà.”
Bạch Thiến tặc lưỡi, quăng cho Hạ Vị Sương một ánh mắt tự hiểu: “Bớt bớt đi em.
Đừng dông dài mấy lời vô nghĩa đó nữa.
Em yên tâm.
Chị không ngu ngốc đến mức phải một hai ở lại chết chùm với em đâu.”
Bạch Thiến không ngốc thì còn ai ngốc? Hoặc nên nói, những người đang có mặt ở đây, ai mà chẳng phải vì quá ngốc nên hôm nay mới tề tựu bên nhau?
Hạ Vị Sương cầm tấm chắn cánh côn trùng trong tay, bước lên trước một chút, lộ mặt ra cửa sổ.
“Cố Mẫn Chi, sao cô biết tôi ở đây?”
Không thể để đối phương hoàn toàn chiếm quyền chủ động, đặc biệt là khi còn chưa biết rõ chi tiết của đám người này.
Cố Mẫn Chi nhún vai: “Chuyện đó không quan trọng.
Đâu phải mỗi mình cô ả bên cạnh cô là có dị năng.”
Cô ả bên cạnh? Hẳn là chỉ Bạch Thiến.
Cố Mẫn Chi đột nhiên cười xoa xoa cằm: “Cô hỏi tôi câu đấy, thật ra tôi cũng muốn hỏi cô xem, làm sao các người biết tôi dẫn người đến đường Tây Kinh?”
Hạ Vị Sương bình tĩnh nói: “Cô cũng nói người bên cạnh tôi có dị năng rồi.”
Cố Mẫn Chi “ồ” một tiếng: “Khéo vậy à? Tôi vừa đến đã bị các người phát hiện.
Hạ Vị Sương ơi là Hạ Vị Sương, cô thật sự khiến tôi thất vọng quá đấy.
Cô muốn gặp tôi thì tự cô mò đến chẳng phải được rồi sao? Bảo một con mèo tới làm gì chứ?”
Nói đoạn, cô ta túm đuôi Cục Than, giơ nó giữa không trung mà huơ huơ.
Cục Than khẽ run rẩy.
“Cơ mà cũng hay.” Cố Mẫn Chi cười lạnh, “Cô không cho nó đến thì tôi cũng không biết chắc nên ra tay lúc nào.”
_____________.