Thạch Bách Hợp mặc đồng phục công sở, tay bưng cà phê bước nhanh tới, nhiệt tình chào hỏi Tịch Sư Tử và Tô Phùng Tần.
Ánh mắt dạo qua một vòng mới rơi lên người Hứa Thanh Khê nãy giờ không nói gì.
" Phó tổng giám đốc, vị này là bạn của cô à?" Thạch Bách Hợp cười vui vẻ, ánh mắt nhàn nhạt rơi lên người Hứa Thanh Khê, xa cách và lạnh lùng, phảng phất như đây lần đầu tiên hai người gặp mặt.
"Đúng vậy, cô ấy tên Hứa Thanh Khê, là bạn của tôi." Tịch Sư Tử cũng không biết quan hệ của Thạch Bách Hợp và Hứa Thanh Khê, bèn giới thiệu.
"Thanh Khê, đây chính là người mình từng nhắc tới cậu, Thạch Bách Hợp, Thạch tiểu thư, thư ký của mình." Tịch Sư Tử thấy Hứa Thanh Khê một mực trầm mặc.
"Hứa tiểu thư, chào cô." Thạch Bách Hợp hào phóng vươn tay tới trước mặt Hứa Thanh Khê.
Bàn tay xinh đẹp trắng nõn phản chiếu trong đáy mắt, Hứa Thanh Khê yên lặng cắn cắn môi, sau một hồi lâu, mới duỗi tay nắm chặt tay Thạch Bách Hợp, giọng khàn khàn: "Thạch tiểu thư, chào cô."
Da thịt mềm mại chạm nhau, tay Thạch Bách Hợp bởi vì vừa cầm cà phê mà ấm áp, còn tay Hứa Thanh Khê thì lại lạnh buốt.
"Hứa tiểu thư thật là một cô gái xinh đẹp." Thạch Bách Hợp lười biếng híp híp mắt, vẻ mặt tươi cười, nhưng đôi mắt lại vô thần băng lãnh.
"Cám ơn lời khen của Thạch tiểu thư." Hứa Thanh Khê hơi khó xử kéo khóe môi, muốn thu tay lại.
Thế nhưng khí lực Thạch Bách Hợp lớn hơn so với nàng, nàng nắm tay Hứa Thanh Khê thật chặt, phảng phất như muốn bóp nát xương cốt của nàng, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười ôn hòa.
Tay Hứa Thanh Khê bị bóp đến, đau dữ dội, nhưng lại không rút ra được.
Ngoại trừ nỗi đau trên tay, tim nàng cũng rất đau buồn, nhưng Hứa Thanh Khê chỉ quật cường mím chặt môi, rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thạch Bách Hợp, cong môi.
" Thạch tiểu thư đã là thư ký của Sư Tử, vậy sau này nói không chừng sẽ còn gặp lại, không bằng kết giao bạn bè, đúng lúc hai ngày sau là lễ đính hôn của tôi, không biết Thạch tiểu thư có rảnh tới tham dự hay không?"
Vừa mới nói xong, áp lực trên tay trong nháy mắt biến mất.
"Đương nhiên có, nếu như Hứa tiểu thư không chê tôi phiền toái." Thạch Bách Hợp cười híp mắt thu tay về.
"Tịch phó tổng, tôi còn có chút chuyện chưa làm phải đi trước, ngày mai gặp lại ở công ty." Thạch Bách Hợp quay người tiện thể cười chào hỏi Tô Phùng Tần.
"Ừm, Ngày mai gặp." Tịch Sư Tử gật gật đầu.
Bóng lưng Thạch Bách Hợp dần biến mất giữa dòng người, Hứa Thanh Khê cúi đầu trầm mặc không nói, mím môi thật chặt, tay bị Thạch Bách Hợp nắm vẫn còn run run.
Đối thoại và động tác giữa Thạch Bách Hợp cùng Hứa Thanh Khê, sau đó là Hứa Thanh Khê đột nhiên trầm mặc không nói gì, khiến Tịch Sư Tử mẫn cảm phát hiện ra một điều, mối quan hệ giữa hai người này có chút khác thường.
Cô bèn quay đầu nhìn về phía Tô Phùng Tần.
Ánh mắt hơi dò xét của Tô Phùng Tần cũng vừa đúng lúc rời khỏi người Hứa Thanh Khê. Nàng bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu với Tịch Sư Tử, ánh mắt dường như nói với Tịch Sư Tử, cái gì cũng đừngnói, cái gì cũng đừnghỏi.
Hứa Thanh Khê không vui, Tịch Sư Tử đã mẫn cảm nhận ra, tuy nàng cả ngày đều cười , cười đưa hai người về nhà, cười khi cùng hai người đi chợ chọn thức ăn, cười khi cùng hai người ăn cơm trưa.
Thế nhưng Tịch Sư Tử nhìn ra, Hứa Thanh Khê đang rất cố gắng, tuy nàng vẫn cười, nhưng ánh mắt lại không vui, chỉ đong đầy một nỗi buồn mờ mịt xa xôi.
"Cho nên a, mình quen anh ấy như thế đó." Hứa Thanh Khê cầm ly rượu lên, uống một hớp cạn sạch rượu trong ly.
Bồi tiếp Tô Phùng Tần và Tịch Sư Tử cả một ngày xong, Hứa Thanh Khê quyết định tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho hai người, ở một nhà hàng vắng vẻ.
Nhưng từ khi nhập tiệc lại chỉ có mình Hứa Thanh Khê không ngừng uống rượu.
"Thanh Khê, đừng uống nữa, uống nữa sẽ say đó." Tịch Sư Tử cau mày, bắt lấy ly rượu trong tay Hứa Thanh Khê.
"Làm gì không cho mình uống, hôm nay mình vui lắm." Hứa Thanh Khê bất mãn bĩu môi, trong đôi mắt là men say hoàn toàn mông lung.
"Hứa tiểu thư vui vẻ, cứ để cô ấy uống đi." Tô Phùng Tần bắt lấy tay Tịch Sư Tử, lắc đầu.
"Đúng rồi, để mình uống đi." Hứa Thanh Khê gật gật đầu, túm lấy ly rượu, tự rót cho mình đầy ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Phong thái quyết không say không nghỉ.
"Cha mẹ mình bảo nếu lần này mình còn không kết hôn, bọn họ liền nắm tay nhau đi nhảy sông, hai người có thấy mắc cười không?" Hứa Thanh Khê ôm bình rượu mở nửa con mắt, tiếu dung châm biếm và mơ hồ.
"Cho nên cậu mới vội vã kết hôn như vậy à." Tịch Sư Tử cau mày nhìn Hứa Thanh Khê vừa say vừa cười.
"Không, mình rất thích anh ấy, thật, rất thích anh ấy, mình rất thích anh ấy. Anh ấy là người đáng để nương tựa cả đời, là một người tốt." Hứa Thanh Khê nỉ non, ngẩng đầu cười nhìn Tịch Sư Tử.
Nhưng nụ cười kia không hiểu vì sao lại khiến Tịch Sư Tử cảm thấy có chút chua xót.
"Nhưng thích không phải yêu, Hứa tiểu thư, cô không yêu người ấy đúng không?" Tô Phùng Tần đã cởi áo khoác, khoác trên người một tấm áo lông, đơn bạc mà ưu nhã.
Nói đến chữ yêu này lúc, nàng nhẹ nhàng vươn tay bắt lấy tay Tịch Sư Tử.
"Yêu thì sao? Trên cái thế giới này có bao nhiêu người có thể yêu dài lâu, sau cuộc tình cuồng nhiệt là bình thản đến tịch mịch, có bao nhiêu người chịu được. Đến cuối cùng không phải vẫn phản bội nhau đó sao? Chữ yêu đã từng một thời khắc cốt ghi tâm ấy, liền biến thành một con đao hai lưỡi, từng dao từng dao khoét lên trái tim người ấy, đau muốn chết mà lại không dám kêu ca." Hứa Thanh Khê châm chọc nhếch miệng, ánh mắt ngơ ngác nhìn những đóa hoa hồng bày bên bàn đối diện.
" Đóa hoa bách hợp kia thật xinh đẹp, nhưng mình chạm không tới." Hứa Thanh Khê nhìn đóa hoa hồng, đột nhiên cười đến rơi nước mắt, nàng vươn tay vuốt ve hình bóng của loài hoa ấy, phảng phất như đóa hoa kia đang nằm trong lòng bàn tay .
"Cậu quả nhiên say, đây không phải là hoa bách hợp, đó là hoa hồng. . ."
Lời nói chợt dừng lại, Tịch Sư Tử nhìn lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt Hứa Thanh Khê ngây ngốc nhìn đóa hoa hồng bên kia, cô dường như đã hiểu ra điều gì.
Thanh Khê cùng thư ký Thạch, nhất định quen biết nhau.
Sáng nay, cô đã phát hiện ra, bầu không khí giữa hai người tựa hồ có chút kỳ quái, không xa lạ mà lại nặng nề lúng túng.
Tình cảm của người khác ra sao, có những cố sự gì, họ cuồng loạn khổ sở thương tâm như thế nào, bạn vĩnh viễn không cách nào đồng cảm được.
"Hai người quen nhau rồi à?" Hứa Thanh Khê đột nhiên đảo mắt nhìn qua Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần. Ánh mắt mang theo men say dạo qua một vòng trên người Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần.
"Ừm, đã chính thức rồi." Tịch Sư Tử gật gật đầu, nở nụ cười thanh lãnh, nắm chặt bàn tay đang nắm tay mình dưới bàn.
"Hai người..." Hứa Thanh Khê không nói gì, chỉ là có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức lại nhìn đóa hoa hồng, thấp giọng lẩm bẩm: "Hai người ở bên nhau thì thật tốt biết bao."
Khi Điền Tân Vũ tới đón Hứa Thanh Khê, Tô Phùng Tần cùng Tịch Sư Tử liền hiểu ý Hứa Thanh Khê nói, anh ấy là người rất tốt.
Một người đàn ông tư văn hữu lễ, ánh mắt thanh tịnh, tựa hồ hào vô tạp niệm. Khi đối đãi với Hứa Thanh Khê, mỗi một động tác đều ôn nhu cẩn thận, hệt như đang nâng niu một món trân bảo, tràn đầy yêu thương cưng chiều, trong mắt rốt cuộc dung không được những người khác.
Tịch Sư Tử không biết Hứa Thanh Khê cùng Thạch Bách Hợp rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, thậm chí cũng không biết hai người quen biết nhau ra sao.
Nhưng cô biết, nếu như Hứa Thanh Khê thật muốn kết hôn, vậy Điền Tân Vũ quả thật là một nhân tuyển hoàn mỹ.
Và cô cũng biết, cho dù Điền Tân Vũ có tốt hơn đi nữa, hay giả như Hứa Thanh Khê biết Điền Tân Vũ rất tốt, hoặc sự thật rằng Hứa Thanh Khê và Điền Tân Vũ sẽ đính hôn vào hai ngày sau, thì Hứa Thanh Khê cũng không vui.
Ngay cả Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần đều có thể tuỳ tiện nhận ra tâm tư của Hứa Thanh Khê, thì không cần phải bàn tới người ngày đêm ở bên Hứa Thanh Khê kia.
Khi Điền Tân Vũ nhìn thấy Hứa Thanh Khê uống say cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, anh ta chỉ bất đắc dĩ thở dài, nhu hòa ôm Hứa Thanh Khê vào trong lòng, thấp giọng ôn nhu nói: "Biết em thích hoa bách hợp, anh đã mua một bó mới rồi, đặt ở trên bệ cửa sổ, giống như vị trí trước đó."
Hứa Thanh Khê co người trong lòng anh, nhẹ run rẩy, từ từ nắm chắc góc áo của anh, vùi đầu càng sâu hơn.
Sau khi Hứa Thanh Khê cùng Điền Tân Vũ rời đi, Tịch Sư Tử vẫn quyết định gọi điện thoại cho Thạch Bách Hợp.
"Thư ký Thạch, cô biết Thanh Khê à." Câu nói đầu tiên Tịch Sư Tử đã rõ ràng như vậy.
"Biết." Thạch Bách Hợp trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, hình như là một quán bar.
"Vậy cô cùng Thanh Khê, là quan hệ như thế nào." Tịch Sư Tử cau mày nghiêng đầu mắt nhìn Tô Phùng Tần nãy giờ vẫn ở cạnh cô.
"Quan hệ thế nào à?" Thạch Bách Hợp châm chọc cười cười, sau đó lười biếng nói: "Quan hệ gì cũng đều không có."
"Cô..." Tịch Sư Tử nghe giọng điệu Thạch Bách Hợp ngập men say.
Điều này cũng tốt, hai người không bên nhau, lại cùng nhau say.
"Tịch phó tổng, cô còn nhớ tôi đã từng nói, muốn thay đổi chính mình không?" Tiếng huyên náo từ từ mơ hồ, tiếng bước chân lộn xộn, cùng tiếng tiếng thở dốc rất nhỏ của Thạch Bách Hợp, rõ ràng cô đang rời khỏi quán bar ồn ào.
"Đương nhiên còn nhớ." Tịch Sư Tử nhẹ gật đầu, cô cũng còn nhớ kỹ mình đã từng nói, cô vĩnh viễn sẽ không vì một người nào mà thay đổi, nghĩ đến đây, cô bèn nghiêng đầu nhìn Tô Phùng Tần vẫn đang ôn nhu nhìn mình, nhẹ nhàng cong môi mỉm cười, tay tự nhiên bắt lấy tay của nàng, mười ngón đan vào nhau.
"Tôi muốn vì cô ấy mà thay đổi, nhưng cô ấy nói đã quá muộn rồi. Bởi vì cô ấy không hề cho tôi bất cứ cơ hội nào, muốn đám cưới cùng một người khác." Giọng Thạch Bách Hợp trống rỗng mà lãnh đạm, yết hầu khàn khàn run rẩy, tựa hồ che giấu rất nhiều bi ai.