Sau khi chuông reo tan học tiết thứ hai thì Lạc Thâm mới lững thững bước vào lớp.
Chàng thiếu niên mặc quần đen đơn giản và áo sơ mi màu trắng, chiếc cà vạt đen thời thượng được thắt một cách tùy ý quanh cổ áo sơ mi, trông thật chán chường và rối rắm.
Dưới mái tóc ngắn bù xù rối mù màu nâu sẫm là một khuôn mặt trắng như sứ, tuấn tú và sắc nét, hơi khó phân biệt rạch ròi là nam hay là nữ.
Điểm đặc biệt nhất ở cậu ta là đôi mắt.
Không phải là một đôi mắt màu nâu phổ biến nhất ở người Trung Quốc, mà là màu xám khói nhàn nhạt, tựa ngọc lưu ly sáng long lanh, rạng rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Cậu ta giống như chàng thiếu niên mặc đồ trắng bước ra từ truyện tranh vậy.
Vừa bước chân vào lớp đã có một làn sóng chú ý đổ dồn vào cậu ta.
Không chỉ bởi ngoại hình nổi trội mà còn vì những lời nói lúc sáng của Lâm Tích Nhan.
Ánh mắt của mọi người lưỡng lự đảo qua đảo lại giữa Lạc Thâm và Khương Dực, trong lòng họ tự hỏi liệu Khương Dực có thu giấy kiểm tra của Lạc Thâm hay không.
Lạc Thâm dường như giống với Kiều Khanh ở một mức độ nhất định.
Cậu ta miễn nhiễm với những ánh mắt dò xét của các bạn học trong lớp và cũng chẳng mảy may quan tâm đến sổ sách của giáo viên ở trêи bục giảng.
Thậm chí đi trễ cậu ta cũng không báo, mà cứ thế đi thẳng vào chỗ ngồi của mình… ở hàng ghế cuối lớp.
Giáo viên dạy toán béo ục ịch đứng trêи bục giảng nheo mắt nhìn bóng lưng của Lạc Thâm.
Thầy giáo cười ha ha rồi mở miệng nói: "Đúng rồi, ban nãy trước khi vào lớp, trong lúc tôi đang đi nộp bài kiểm tra thì thấy Kiều Khanh, không sai, bạn ấy xứng đáng được tuyên dương! Ngay cả Kiều Khanh cũng biết nộp bài tập rồi, vậy thì cái ngày cả lớp nộp bài đầy đủ chắc không còn xa nữa đâu nhỉ?”
Lời nói này của thầy giáo vừa dứt thì toàn bộ ánh mắt của học sinh cả lớp đều đổ dồn lên người của Kiều Khanh và Lạc Thâm.
Những câu nói này của thầy giáo ám chỉ đến ai, không phải đều đã quá rõ ràng rồi sao!
Kiều Khanh không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm nghiên cứu sách y học.
Lạc Thâm dường như cũng không nghe thấy, cậu ta nằm lên bàn và bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Cuối cùng tất cả mọi người lại nhìn về phía Khương Dực, Khương Dực đón nhận những ánh mắt này như thể bị lửa nướng chín, anh ta đành phải đứng dậy giả vờ đi vệ sinh.
Khi tiết học thứ ba kết thúc, giáo viên vừa đi ra, thì ngay cửa lớp có một người đang ngồi chờ sẵn: “Kiều Niệm, có người tìm.
”
Kiều Niệm đặt bút viết xuống và bước ra ngoài với tâm trạng nghi ngờ.
Trêи hành lang, Liêu San San cổ tay quấn băng gạc trắng mở miệng nói thẳng vào vấn đề: “Nghe nói mối quan hệ giữa cậu và chị họ của cậu không được tốt?”
Kiều Niệm nghe vậy thì lập tức đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai chú ý mới mở miệng nói bằng giọng rất nhỏ: “Cậu là ai? Tìm tôi làm gì?”
Nhìn thấy phản ứng này của cô ta, Liêu San San đột nhiên nở nụ cười: "Tôi là ai không quan trọng, điều cần quan tâm ở đây là tôi có chuyện muốn đổi chác với cậu.
Nếu cậu cảm thấy nói chuyện ở đây không tiện, thì… đi theo tôi, được chứ?”
Kiều Niệm nhíu mày quan sát thật kỹ cô gái thích đánh lộn với vẻ ngoài khiến người khác thấy gai mắt này.
Nhưng vì là chuyện có liên quan đến Kiều Khanh nên cô ta đã gật đầu đồng ý.
Phía khuất sáng của tòa nhà dạy học là nơi hầu như người khác không thể nhìn thấy được.
Sau khi hai người đến nơi, Liêu San San hỏi: “Nghe nói Lạc Thâm thích cậu hả?”
Kiều Niệm khá vênh váo khi nghe được những lời đó.
Tuy thành tích học tập không tốt nhưng Lạc Thâm đẹp trai, gia cảnh lại tốt, cậu ta chính là nam thần trong suy nghĩ của hầu hết nữ sinh trong trường.
Được một chàng trai như vậy thích, nếu nói không thấy tự hào thì là nói xạo rồi.
Huống hồ gì cô ta lại là một kẻ ưa khoe mẽ nữa chứ.
Kiều Niệm không phủ nhận điều đó, mà chỉ hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm gì?"
"Nếu cậu ta thích cậu thì chuyện này đối với cậu quá ư là đơn giản rồi.
”
Liêu San San vừa cười vừa nói: "Tôi không quan tâm cậu muốn làm cách nào khiến cho Lạc Thâm dẫn người đến dạy dỗ cho cô chị họ kia của cậu một bài học, để tôi có thể phế bỏ một cánh tay của cậu ta.
”
Kiều Niệm cau mày: “Cậu có mâu thuẫn với Kiều Khanh à?”
Liêu San San cũng không có ý định giấu giếm, cô ta cứng ngắc nâng cánh tay lên, “Đây là do chị họ của cậu ban tặng đấy!”
Kiều Niệm lắc đầu: “Đây là ân oán giữa hai người các cậu, tại sao tôi phải giúp cậu? Đúng là tôi không ưa chị họ của tôi, nhưng tôi sẽ không làm công cụ trả thù cho người khác đâu.
”.