Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám



Editor: Mèo

Tuyết vừa rơi, trên con đường nhỏ rợp bóng cây, tuyết đã đọng một tầng thật dày, người người đạp lên phát ra tiếng sột soạt, nghe rất vui tai.

Lúc này, Linh Vận đang đi con đường bên trong sân trường.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo phao bánh mì lông vũ màu trắng, xung quanh cổ là một chiếc khăn quàng màu đỏ thẫm, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ phía sau được vén lên. Cô gái một mét năm mươi tám đi trên nền tuyết trắng, tất cả đều tràn đầy tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, không hoạt bát thì cũng hồn nhiên.

Anh trai nhờ cô đi mua dầu gội đầu giúp mình, lúc đầu cô không đồng ý. Thế nhưng bỗng nhiên nhớ ra mình có chuyện cần nhờ anh trai giúp đỡ, cô mới thể hiện ra bộ dạng hăng hái đi đến siêu thị trong khuôn viên trường.

Thứ sáu tuần trước, vào tiết tự học buổi tối, bạn học cùng lớp Đoạn Tinh Vũ tỏ tình với cô. Cậu nói diện mạo của cô xinh đẹp và đáng yêu, tính cách cũng tốt, hi vọng cô có thể làm bạn gái của cậu.

Trước giờ Linh Vận chưa có bạn trai, đây cũng là lần đầu tiên có người theo đuổi, lại nghe người ta nói cô đáng yêu xinh đẹp. Trong lúc nhất thời, đầu óc đã bị những lời đường mật làm mê muội, không cẩn thận suy nghĩ mà đã đồng ý người ta.

Chủ nhật, người nhà Đoạn Tinh Vũ đến. Cô là bạn gái cậu nên Đoạn Tinh Vũ dẫn về nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Ai ngờ trên bàn cơm bà Đoạn đã có vẻ mặt không vui đối với cô. Nhân lúc Đoạn Tinh Vũ không có mặt, bà ngấm ngầm trách móc cô: "Tuyển dụng công việc bây giờ cũng không được cao dưới một mét sáu, con của tôi thật không có mắt nhìn người. Thế mà lại không biết xấu hổ ra mắt gia đình người ta?"

Linh Vận choáng váng, cô cao một mét năm tám thì làm sao vậy?

Cô có làm phiền, cản trở người khác chuyện gì sao?

May quần áo cho cô còn tiết kiệm vải vóc đây này.

Khi cô còn bé, người nhà còn nói quần đùi của anh trai cô còn có thể làm quần dài cho cô mặc thì sao?

Không đáng yêu ư?

...

Tất nhiên đây là thái độ của bà Đoạn, cô có thể xem như không nghe thấy. Trong lòng Đoạn Tinh Vũ nghĩ gì mới là việc cô quan tâm hơn.

Tiếc là vào buổi tối hôm đó, cô không thể không biết ngượng mà hỏi cậu. Ngày hôm sau, ngay lúc cô muốn hỏi thì Đoạn Tinh Vũ đã tỏ tình với một nữ sinh cao một mét sáu mươi tám và xác định quan hệ bạn trai bạn gái. Việc này... Mẹ nó. Linh Vận muốn mắng người.

Lúc đầu, cô cũng không xem trọng việc "yêu đương" này, ví như trò trẻ con. Nhưng đối phương theo đuổi cô, ngay lập tức cô lại bị vứt bỏ?

Còn tìm người cao hơn cô mười xăng ti mét, đây là ra oai với cô ư?

Không thể chịu đựng được nữa!

Quá đáng hơn là việc hôm qua cô đi ra nhà ăn, thế mà lại gặp phải đôi cẩu nam nữ kia.

Một mét sáu mươi tám ăn mặc, trang điểm lộng lẫy khoác tay Đoạn Tinh Vũ, vênh váo kiêu ngạo, giọng điệu châm chọc nói: "Người thấp bé thì nên tìm người nhỏ con, lại còn tơ tưởng tới Tinh Vũ nhà tôi, thật là không biết lượng sức mình!"

Linh Vận nghiến răng, trừng mắt nhìn hai người: "Bạn trai tốt như thế cho cô, tôi không có cần!"

Một mét sáu mươi tám cười một tiếng, giọng kéo dài: "Là cô không cần người ta, hay là người ta không cần cô hả?"

"Nghe chua chát chưa." Cô ta lại phẩy phẩy tay trước mặt, tiếp tục giọng điệu quái dị: "Tôi thấy thế này, người thấp bé nào đó có khi ngay cả nam sinh một mét năm cũng không tìm đến. Dứt khoát nên tìm người khuyết tật hạng ba đi được rồi."

"Cô nói ai khuyết tật?" Mắt Linh Vận đỏ cả lên, rõ ràng người nhà ai ai cũng đều nói cô đáng yêu dễ thương, tại sao bây giờ trong mắt bạn học lại biến thành khuyết tật hạng ba?

Một mét sáu mươi tám nhìn Linh Vận tức giận như thế, không dám nói quá mức nữa. Nhưng mà vẫn giọng nói chế giễu: "Đương nhiên tôi nói ai trong lòng người đó tự biết."

Thực ra Đoạn Tinh Vũ cũng vào khoảng một mét bảy mươi lăm, vóc dáng xem như tạm được, nhưng so với cô thì tương đối cao lớn.

Linh Vận tức giận, không suy nghĩ, lập tức nói: "Ai không cần ai còn chưa biết đâu. Đoạn Tinh Vũ cũng không cao bao nhiêu, tôi đã sớm hẹn hò với bạn trai cao một mét tám mươi lăm, không những cao hơn mà còn đẹp trai hơn. Vì thế cô cứ giữ cái loại cặn bã kia đi, chị đây không có thèm đâu!"

Linh Vận nói xong, muốn bỏ đi lại bị một mét sáu mươi tám kéo tay lại: "Tôi không tin, cô nói dối."

Linh Vận hừ một tiếng: "Có tin hay không tùy cô. Dù sao bạn trai tôi so với bạn trai cô vẫn cao hơn, đẹp trai hơn. Bạn trai cô đứng trước mặt anh ấy, ừm... Cô xoa cằm, nhìn lướt qua Đoạn Tinh Vũ từ trên xuống dưới, giọng kéo dài: "Cũng là khuyết tật hạng ba."

Đoạn Tinh Vũ đứng bên cạnh xem cảnh tượng náo nhiệt, cảm thấy thỏa mãn mười phần. Nghe cô nói như thế, cảm thấy không tốt đẹp gì, muốn kéo một mét sáu mươi tám đi, "Được rồi, vạch trần không tốt, chúng ta đi thôi."

Vạch trần không tốt cái gì cơ?

Bầu không khí bắt đầu nóng lên, Linh Văn đứng trước mặt hai người, vô cùng phấn khích nói: "Muốn tin hay không tin thì đều là sự thật. Hay là bạn trai của tôi cao một mét tám lăm thì cô cảm thấy thua kém sao?

Một mét sáu mươi tám nhất quyết không tin: "Tôi khẳng định là cô gạt người, người ta có cao như vậy thì việc gì phải quen với người lùn như cô?

"Trừ khi cô đem anh ta đến trước mặt tôi, tôi mới tin."

Linh Vận: "..."

Gay go rồi. Cô đi đâu tìm bạn trai cao như vậy đây?

Không cần cao như vậy nữa, cô còn không có bạn trai đây nầy

Một mét sáu mươi tám thấy cô không nói lời nào nữa, trong lòng đã có đáp án, tiếp tục mở miệng chế giễu: "Quả nhiên, bị tôi nói trúng tim đen phải không?"

"Bây giờ cô không những đã thấp còn thích nói dối." Cô ta quay đầu nhìn Đoạn Tinh Vũ: "Tinh Vũ, thật may khi anh đã chia tay với cô ta. Con gái như vậy nếu lấy về nhà thì làm sao bây giờ?"

"Không phải bị cô ta tra tấn cả đời sao?"

Mắt Linh Vận đỏ cả lên, tức giận nhìn hai người: "Hừ. Tôi nói có là có, tôi không cho các người thấy được vì anh ấy rất bận rộn, không có thời gian."

Một mét sáu mươi tám tiến về phía trước một bước, cúi đầu giống như đang nhìn những sinh vật nhỏ bé, nói ra từng chữ từng chữ: "Thế thì hay quá. Nếu bây giờ không có thời gian, mấy ngày nữa là Tết Nguyên Đán, bạn trong lớp muốn đi ra ngoài ăn cơm. Khi đó có thời gian, cô mang anh ta tới được không đây?"

Linh Vận lập tức nói:"Được thôi. Khi đó, cô đừng cảm thấy tôi khiêu khích cô là được, để cô nhìn thấy bạn trai tôi so với bạn trai cô thì như thế nào."

Ngừng một lát, lại nói tiếp:"Đừng để đến lúc đó, cô lại ném bạn trai đi để cướp của tôi."

Cô nhìn Đoạn Tinh Vũ, hơi nhíu mày lại, từ trong miệng khinh thường nói ra hai chữ: "Rác rưởi."

Đó là toàn bộ câu chuyện.

Khoác lác xong, Linh Vận mới nhận ra khó khăn trước mắt, bây giờ đi tìm bạn trai cao như thế ở đâu?

Cuối cùng thực sự không nghĩ ra nữa, lấy tất cả hi vọng nhờ anh trai giúp đỡ.

Anh trai cô đang là nghiên cứu sinh tại trường học này, cao một mét tám lăm, lại rất đẹp trai, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô. Hơn nữa cô mới nhập học khoảng hai tháng, hiếm khi đi tìm anh trai. Không ai biết cô và anh ta là anh em.

Cũng không biết với tính tình anh trai cô có đồng ý hay là không.

Nhưng mà dù cho có nói như thế nào, chỉ còn duy nhất cách này mới có thể làm bẽ mặt Đoạn Tinh Vũ và một mét sáu mươi tám, lấy lại danh dự.

Linh Vận bước vào siêu thị, tiến đến khu vực dành cho nam giới, cô liếc mắt liền nhìn thấy nhãn hiệu dầu gội đầu của anh trai. Cô đưa tay định lấy thì...

Tại sao lại để cao như vậy hả?

Linh Vận nhảy hai cái, khoảng cách từ đầu ngón tay đến vị trí để dầu gội đầu những mười xăng ti mét, không thể với tới.

Cô luôn cảm thấy sau lưng có đôi mắt vô cùng khinh thường nhìn cô, chuyện nhỏ như thế cũng không xong: "Hừ, đúng là khuyết tật hạng ba, ngay cả dầu gội đầu cũng không lấy được."

Trong lòng nổi giận, toàn thân phát hỏa, vừa muốn quay đầu gọi nhân viên cửa hàng lấy giúp cô thì đột nhiên nghe thấy âm thanh trầm thấp từ trên đầu truyền đến:"Cô muốn lấy cái này sao?"

"Vâng vâng vâng." Linh Vận lập tức nhận lấy, mừng rỡ quay đầu lại: "Rất cảm ơn..."..anh.

Nam sinh thật là cao.

Lại còn đẹp trai.

Nhưng mà vẻ mặt lại hờ hững, lạnh nhạt. Giống như xem chuyện giúp đỡ cô chỉ là tiện tay, không để trong lòng, đối với lời cảm ơn của cô thì không có phản ứng gì.

Nam sinh người cao, chân dài, mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, dài đến đầu gối. Toàn bộ sáng sủa lại sạch sẽ, mắt cô sáng lên, người như thế mới có thể làm bạn trai của cô.

"Còn muốn lấy gì sao?" Nam sinh thấy cô ngẩn người nhìn mình, lại nhìn giá để hàng bên trên, ý tứ hỏi Linh Vận.

Linh Vận kịp phản ứng, lắc đầu: "Không có, cảm ơn."

Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, nam sinh lại nhìn thẳng. Đây là chênh lệch về chiều cao.

Nam sinh nghe vậy, xoay người rời đi. Linh Vận nhìn bóng lưng người con trai một hồi. Nếu như làm bạn trai của cô thì tốt biết bao.

Không những làm cho Đoạn Tinh Vũ và một mét sáu mươi tám cảm thấy nhục nhã, còn có thể giúp cô lấy những món đồ trên cao. Đúng là một công đôi việc.

Linh Vận lấy được dầu gội đầu, lại nghĩ đến việc lấy lòng anh trai mình, dứt khoát lấy thêm một bộ đồ dùng vệ sinh, nhãn hiệu anh thường sử dụng rồi cầm đến quầy thu ngân tính tiền, đi về phía ký túc xá.

Ký túc xá này là thầy của Linh Tu sắp xếp cho anh làm việc, trong ký túc xá yên tĩnh, anh ngồi trước bàn sách, chăm chú làm mô hình. Bỗng nhiên nhíu mày, gặp phải vấn đề nan giải, đưa tay xoa xoa thái dương.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn: "Ninh Tự, mày trở về rồi à?"

Ngừng một lúc: "Nhanh lên, tới đây giúp tao giải quyết cái này."

Ninh Tự Hàn để đồ vừa mua vào trong tủ, cởi áo khoác, đi đến bên cạnh Linh Tu, cúi đầu nhìn: "Chỗ này, chỗ này, mày làm sai rồi."

Linh Tu bỗng nhiên ngộ ra, vỗ đầu mấy cái: "Hóa ra là như vậy, làm tao lãng phí cả nửa giờ, ra kết quả không đúng.""

Ninh Tự Hàn biểu lộ vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, cởi giày, nhảy lên giường, nói:" Tao chợp mắt một giấc."

Linh Tu khoát tay: "Ngủ đi."

Linh Vân nhảy chân sáo đi đến trước phòng của Linh Tu, gõ cửa, nghe thấy Linh Tu nói vào đi, nhanh chóng đi vào.

"Anh hai, anh nhìn xem em ngoan chưa nè. Anh nhờ em mua đồ, em lập tức mua rồi mang đến cho anh. Mọi công việc đều bỏ dở, bạn học rủ em đi ra ngoài chơi em đều từ chối."

Tạm ngừng một lúc, đặc biệt khoa trương, nói:"Bọn họ sao quan trọng bằng anh hai được."

Linh Tu quay đầu lại nhìn tiểu nha đầu nói ngọt: "Đừng dẻo mồm nữa, lại có việc gì nhờ anh phải không?"

Linh Vận đem đồ đã mua đặt xuống. Cởi áo khoác, thuận tay ném lên giường, đi đến sau lưng Linh Tu, đưa tay ôm cổ, ghé sát mặt anh làm nũng: "Em còn mua cho anh một bộ đồ dùng vệ sinh, anh không cảm ơn em sau?"

Linh Tu đưa tay ra sau lưng, đánh nhẹ vào tay cô: "Đừng có dựa vào anh gần như vậy, trời rất nóng"

Linh Vận không buông, tiếp tục làm nũng: "Em dựa vào anh thì làm sao, hồi còn bé chúng ta không như vậy à?"

Linh Tu im lặng nhìn cô, thấp giọng nói: ""Nhìn em không lớn thêm được bao nhiêu, không có dáng vẻ thục nữ nào hết."

Linh Vận bĩu môi, lại nghĩ đến chuyện của Đoạn Tinh Vũ và một mét sáu mươi tám, nén giận trong lòng, cân nhắc nên mở miệng như thế nào.

"Có người ức hiếp em, anh ra mặt giúp em được không?"

Cách này là dễ nhất, khi cô còn bé, anh trai thay cô đánh nhau không ít lần.

Linh Tu tiếp tục xem mô hình, không quan tâm, nói: "Ai ức hiếp em, em bắt nạt lại."

Linh Vận mất hứng, nói:"Em cũng nghĩ như thế, nhưng anh nhìn em xem, nhỏ con như thế này, tay còn không chạm đến mặt người ta được, làm sao bắt nạt lại đây."

Lời nói này nghiêm trọng, hơn nữa, Linh Tu đã hiểu em gái đã phải chịu tủi thân, quay đầu nhìn cô, hỏi:"Vậy em nói xem đối phương ức hiếp em như thế nào?"

Linh Vận ngồi xuống ghế bên cạnh, tức giận nói: "Là do tuần trước, em có bạn trai."

"Cái gì, em có bạn trai?" Linh Tu kinh ngạc nói, dĩ nhiên sự chú ý tập trung vào cô.

Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, huơ huơ tay, nói tiếp: "Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thứ sáu tuần trước, cậu ta tỏ tình với em, nói là em đáng yêu xinh đẹp. Chủ nhật, người nhà cậu ta lại nói em..."

"Nói em như thế nào?" Linh Tu híp mắt, trong mắt hiện ra tia tàn nhẫn, em gái bảo bối của anh, từ nhỏ đến lớn không ai dám nói một câu, chỉ hận không thể đem cô đặt vào lòng bàn tay.

Linh Vận thấy anh trai tức giận, trong lòng càng thêm uất ức, đôi mắt long lanh nước, dường như một giây sau liền rơi nước mắt.

"Mẹ cậu ta nói em, tuyển dụng công việc bây giờ còn không được một mét sáu trở xuống," ngừng lại,"Ngày hôm sau cậu ta có bạn gái mới, cao hơn em mười xăng ti mét, còn nói em là khuyết tật hạng ba!"

"Rầm!"

Linh Tu tức giận, đập bàn: "Là đứa nào? Anh đi gặp bọn nó." Anh đứng lên, hùng hổ đi ra ngoài.

*khuyết tật hạng ba: Theo mình tìm hiểu trên mạng, ám chỉ những người thấp bé.

*áo phao bánh mì lông vũ (của Linh Vận là màu trắng)



Mọi người cho Mèo 1 sao để Mèo có động lực edit nào <3

Góp ý thoải mái nhen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui