Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Linh Vận nhìn chằm chằm bóng lưng anh, mãi đến khi anh cầm quần áo rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại trên người cô từ trên xuống dưới chỉ có chiếc áo sơ mi này, nếu anh tiếp tục nhìn nữa, chắc chắn cô sẽ rất xấu hổ.

Linh Vận leo lên giường, nghĩ đến đây là giường của Ninh Tự Hàn, trong lòng liền nảy sinh một loại cảm xúc đặc biệt.

Giường anh ngủ qua, chăn anh ngủ qua, bây giờ dán vào da thịt cô, khiến cho làn da cô giống như bị đun sôi.

Linh Vận cảm thấy mình còn nghĩ nữa sẽ phạm tội mất, chỉ có thể tìm chuyện khác xáo trộn suy nghĩ của mình.

Linh Vận nhắn vài tin nhắn cho Tôn Cẩn Nặc, Tôn Cẩn Nặc hỏi cô ở đâu, cô nói cho đối phương không được nói cho anh hai thì sau đó sẽ nói sự thật.

Cuối cùng cô hỏi Tôn Cẩn Nặc: "Nặc Nặc, lần đầu tiên của cậu với đàn anh ra sao?"

Tôn Cẩn Nặc gửi lại cho cô sáu dấu chấm.

Linh Vận bị làm cho xấu hổ, mặc dù bây giờ vẫn chưa phát sinh quan hệ với Ninh Tự Hàn, có điều giữa hai người yêu nhau thì đây không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao?

Cô giải thích: "Tớ chỉ muốn hỏi thử, ai nấy đều nói lần đầu tiên rất đau phải không?"

Mặc dù hai người là bạn thân, thế nhưng cùng cô em chồng tương lai nói loại chuyện này vẫn không thể mở miệng nói được, Tôn Cẩn Nặc chỉ nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết, dù đau đớn nhưng cũng khoái lạc là được."

Linh Vận ngượng ngùng nắm lấy chăn bên cạnh che khuất nửa khuôn mặt, cắn môi rơi vào suy tư.

Bây giờ có hơi sớm, Linh Vận nằm trên giường lăn qua lăn lại hết lần này đến lần khác cũng không ngủ được, không biết dưới lầu Ninh Tự Hàn đang làm gì.

Quần áo của anh đều ở trên lầu, dưới lầu có chăn sao?

Linh Vận xoay người xuống giường, muốn đi xuống dưới nhìn thử.

Lúc này Ninh Tự Hàn đang ở thư phòng xem máy tính, trước đó Linh Vận đến phòng ngủ của anh thoáng nhìn qua, quả nhiên chỉ có một cái giường, ngay cả ga giường cũng không có.

Linh Vận lại đi lên trên lầu lấy bộ ga giường trải lên, nhưng lại không có chăn.

Những thứ khác đều rất đầy đủ, hơn nữa phòng cũng chuẩn bị hai căn, giường cũng có hai cái, vì sao chăn mền lại chỉ có một bộ?

Linh Vận gõ cửa thư phòng, mở cửa ra, hỏi Ninh Tự Hàn: "Sao anh chỉ mua có một bộ chăn mền thôi vậy?"

Ninh Tự Hàn nhìn cô đứng đắn nghiêm chỉnh nói: "Nếu không chia chăn mền của em cho anh phân nửa?"

Đây không phải ngủ chung một giường rồi sao?

Linh Vận lườm anh một cái, "Anh đáng ghét."

Ninh Tự Hàn nhấp nước bọt, vỗ vỗ đùi mình, "Đến đây."

Linh Vận do dự đi tới, Ninh Tự Hàn bắt lấy bàn tay nhỏ của cô kéo người về phía mình, Linh Vận thuận thế ngồi trên đùi anh.

Cô mới tắm xong, tóc vẫn chưa gọn gàng, tạo ra xoăn nhẹ, lúc này tản ra hai bên gương mặt cô, Ninh Tự Hàn đưa tay vén ra sau tai cho cô, lộ ra cái cổ trắng nõn.

Ninh Tự Hàn cất lời: "Mùa hè trời nóng, không cần đắp chăn."

Linh Vận lập tức hỏi vặn lại: "Vậy còn mùa đông?"

Ninh Tự Hàn ghé sát vào tai cô thì thầm: "Lúc đó em vẫn chưa mời anh lên trên lầu sao?"

Linh Vận đưa tay đánh anh: "Nói hươu nói vượn gì đó, trước đó anh đã nói rồi mà, chúng ta như thế này tính là thuê chung, nếu như anh đổi ý em lập tức đi."

Cô lại nhìn Ninh Tự Hàn rồi nháy mắt, dáng vẻ vô cùng tinh nghịch đáng yêu, "Có phải anh muốn em trả tiền thuê nhà không nhỉ?"

Ninh Tự Hàn đưa tay véo phần thịt ngứa sau lưng cô: "Con nhóc này, cố tình đúng không?"

Linh Vận vặn vẹo mông, cắn môi nhìn anh, hôm nay anh mặc một cái áo cộc tay màu vàng nhạt, quần thể thao dài, đáng nhẽ vóc dáng anh sẽ đẹp trai, lúc này lại thêm một chút lưu manh vô lại, quả thực không thể hư hỏng hơn.

Linh Vận "hừ" một tiếng: "Ai bảo anh tính kế em."

Một tay Ninh Tự Hàn từ phía sau vòng qua đầu cô, ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô dựa vào mình, sát lại gần tai cô, mơ hồ ám muội nói: "Em nói, anh tính kế em cái gì rồi?"

Linh Vận xấu hổ nói ra, nam sinh cách cô gần như vậy, hơi thở trên môi đối phương vừa vặn phà vào tai cô, nơi đó mẫn cảm, cô không kìm chế được run rẩy một cái.

Cô cố gắng kéo dài khoảng cách với anh hết mức có thể, thế nhưng lực tay của anh quá lớn, cô trốn làm sao cũng không thoát.

Chỉ có thể chịu đựng anh tra tấn.

Da thịt cô mịn màng, thổi qua cũng có thể vỡ, ngón cái của Ninh Tự Hàn vuốt nhẹ vành tai cô mấy lần, xúc cảm mềm mềm khiến người ta không nỡ buông tay.

Lúc này cô cũng đang nhìn anh, một đôi mắt to tròn long lanh, yên ba lưu chuyển*, muốn nói lại thôi, bờ môi đỏ nhuận cực kỳ giống thạch trái cây thơm ngon.

(*yên ba lưu chuyển: miêu tả đôi mắt thiếu nữ linh động, chứa ý đưa tình, gợi tình)

Ninh Tự Hàn hít sâu một hơi, tiến đến hôn lên tai cô, cảm nhận được người ngồi trên đùi run lên một cái, anh thuận theo gò má hôn lên môi cô.

Trong đầu Linh Vận luôn có âm thanh không ngừng kêu gào, nhanh cự tuyệt, nhanh cự tuyệt, nhanh cự tuyệt...

Thế nhưng cơ thể vẫn không tự chủ được mà nghênh đón lấy, môi anh giống như chứa sức hấp dẫn nào đó, khi nhìn đã muốn ăn vào trong miệng.

Linh Vận muốn hôn một chút, hôn xong lập tức buông ra, nhưng một khi môi hai người đã tiếp xúc không phải cô nói buông ra liền buông ra, cuối cùng hai tay cô nắm chặt áo anh, mặc cho đối phương dư thủ dư cầu.

(*Dư thủ dư cầu (予取予求) biểu thị cứ lấy, cứ xin thoải mái, tuyệt đối không có ý chán ghét.)

Hai người giống như con nít mới vừa ăn vụng trái cấm, vừa thăm dò lại vừa có chút không kiêng dè gì.

Cũng không biết hôn bao lâu, Linh Vận cảm thấy môi mình đã sưng lên, đôi mắt cô đầy sương nhìn anh, không biết kế tiếp nên làm gì cho phải.

Hai tay Ninh Tự Hàn nâng khuôn mặt nhỏ của cô, trầm thấp dụ dỗ: "Ngọt đến nỗi anh muốn hôn cả đêm."

Khi anh nói câu này, Linh Vận nhớ tới thân mình liền chạy, thế nhưng hai chân còn chưa chạm đất thì bỗng ý thức được có chút vấn đề, cô chỉ có thể bế tắc bất động ở đó.

Cô lúng túng nhìn Ninh Tự Hàn.

Giọng điệu Ninh Tự Hàn đầy trêu chọc: "Sao thế, không nỡ đi hả?"

Linh Vận với tay ôm anh, vùi đầu vào cổ anh, vừa ngượng vừa xấu hổ nói: "Em đi giặt quần áo cho anh."

Ninh Tự Hàn không hiểu cô có ý gì, "Áo sơ mi sao?"

"Không muốn giặt thì em mặc xong tự anh giặt là được."

Linh Vận cúi đầu xuống, ra sức lắc đầu: "Không phải, là quần."

"Quần làm sao?"

Ninh Tự Hàn càng khó hiểu.

Linh Vận nằm nhoài trên người anh không chịu đứng dậy: "Hu hu hu, mất mặt chết đi được!"

Ninh Tự Hàn cau mày: "Hôn anh rất mất mặt à?"

Linh Vận vẫn lắc đầu.

Ninh Tự Hàn thực sự không đoán được chuyện gì đã xảy ra, vỗ vỗ lưng cô, nói, "Không sao, chỉ có hai chúng ta, có gì mà mất mặt."

Linh Vận nhắm hai mắt, ra sức ôm cổ Ninh Tự Hàn, dùng giọng hết sức nhỏ nói bên tai anh vài chữ.

Ninh Tự Hàn: "..."

Linh Vận quơ quơ cẳng chân, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Ninh Tự Hàn hít một hơi thật sâu, cúi đầu liếc nhìn chân mình, chần chừ một chút rồi nói: "Không có việc gì, em đứng dậy đi, cái gì anh cũng không biết."

Linh Vận: "Nhưng mà quần, quần tính sao bây giờ?"

Ninh Tự Hàn: "Em muốn làm gì?"

"Nếu như muốn anh sau này còn mặc, anh sẽ giặt sạch, nếu không muốn nhìn thấy nó, vậy thì anh vứt nó đi."

Linh Vận không biết nói gì cho phải, "Vẫn là anh tự quyết định đi." Cô cắn răng, đứng dậy che lấy mông rồi chạy ra ngoài, hu hu hu, đêm hôm khuya khoắt cô đến tìm Ninh Tự Hàn làm gì chứ!

Mất mặt quá đi!

Ninh Tự Hàn nhìn bộ dạng cuống cuồng của cô không nhịn được cười lên.

Anh cúi đầu thoáng nhìn qua quần của mình, có một mảng lớn đã ướt đẫm, vừa rồi anh không nhận ra, lúc này mới cảm nhận được đùi đã ướt sũng.

Linh Vận một mạch chạy lên lầu, đi đến toilet xử lý một chút rồi thay áo sơmi.

Đây là chuyện mất mặt nhất đời cô, vậy mà lại ướt đẫm.

Đều tại Ninh Tự Hàn, làm gì mà cứ ôm hôn cô không ngừng, khiến cô không kiềm chế được.

Lúc nãy khi tắm cô đã giặt quần áo của mình rồi đem phơi ngoài ban công, hiện tại cô lại chạy đi giặt áo sơ mi của Ninh Tự Hàn mà mình mới mặc, cũng mang ra treo ban công.

Áo sơ mi cộc tay màu hồng của cô cùng chiếc váy ngắn màu đỏ, còn có quần lót hoạt hình, lại cộng thêm áo sơ mi màu trắng của Ninh Tự Hàn.

Linh Vận nhìn một lúc rồi cắn ngón tay, xấu hổ cười.

Cô chạy đi cầm điện thoại chụp lại một tấm hình, càng nghĩ càng ngọt ngào, nằm trên giường lăn mấy vòng.

Không những có bạn trai, còn cảm giác giống như có nhà vậy.

Hì hì hì...

Linh Vận hưng phấn cả đêm, vừa hổ vừa thẹn, vừa ngọt vừa chua, gần tới sáng mới ngủ.

Kết quả tạo thành chính là buổi sáng không dậy nổi.

Sáng sớm Ninh Tự Hàn ra ngoài mua ít đồ ăn sáng, quay về thấy Linh Vận vẫn không có động tĩnh, anh gõ cửa hai lần, thấy Linh Vận không có phản ứng, anh lặng lẽ mở cửa đi vào.

Đoán là sáng nay cô nhóc nhìn thấy anh chắc chắn xấu hổ, nên anh chỉ muốn đi vào nhìn một chút.

Cô nhóc nằm thành hình chữ đại trên giường, chăn bị cô đá qua một bên, một nửa rơi xuống đất, Ninh Tự Hàn nhặt lên muốn đắp cho cô, dù sao mùa hè trời nóng, anh lưỡng lự rồi lại bỏ xuống.

Cô mặc áo sơ mi của anh, có lẽ do trời nóng quá nên mấy cái khuy áo bị cô mở ra.

Ừm..

Ninh Tự Hàn cảm thấy bầu không khí buổi sáng đã nóng khiến người ta không chịu nổi.

Nước da cô trắng nõn chói mắt, anh chỉ thoáng nhìn qua liền dời ánh mắt đi.

Muốn phúc lợi nhiều hơn, lại cảm thấy mình là chính nhân quân tử, vẫn phải phi lễ vật thị* mới đúng.

(*Xuất phát từ câu: Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động: (非禮勿視,非禮勿听,非禮勿言 ,非禮勿動) không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy)

Anh cứ đứng bên giường xoắn xuýt như vậy một hồi rồi đi đến ban công.

Trong ban công quần áo hai người đặt bên nhau, áo sơ mi của anh ở trên bộ đồ của cô, cộng thêm cái quần lót giống như đi nhầm chỗ, khiến người khác buồn cười không thôi.

Ninh Tự Hàn lấy điện thoại ra chụp hình, đi đến bên giường nhìn Linh Vận lần nữa rồi đi ra.

Khi Linh Vận tỉnh lại đã chín giờ rưỡi, mười giờ còn có tiết, bánh xe lăn một vòng cô đã bò dậy, nhanh chóng đi mặc quần áo.

Rửa mặt xong nhìn thấy tin nhắn của Ninh Tự Hàn nhắc cô, nói cho cô bữa sáng ở phòng ăn.

Cô nào có thời gian ăn sáng, chạy đến thoáng nhìn qua tiện tay cầm chiếc bánh bao hấp lên rồi lập tức đi ra ngoài.

Linh Vận gọi taxi, dù sao cũng chạy vào phòng học trước 10 giờ một giây.

Mặt Tôn Cẩn Nặc cười xấu xa nhìn cô, chờ cô ngồi xuống lập tức mở miệng hỏi: "Thế nào, tối hôm qua ngủ ra sao?"

Linh Vận giả vờ không nhìn thấy biểu cảm phong hoa tuyết nguyệt trên mặt của cô ấy, nhàn nhạt trả lời: "Thì như thế chứ sao."

Tôn Cẩn Nặc không kìm nổi tò mò, lại hỏi: "Anh ấy có dịu dàng với cậu không?"

"Tối qua có đau không?"

Linh Vận xấu hổ lấy tay đánh cô ấy: "Cậu nói vớ nói vẩn cái gì vậy, chúng tớ tách ra ngủ."

Tôn Cẩn Nặc bĩu môi: "Xem cậu nói như thật vậy."

"Tớ mới không tin anh ấy có thể chịu đựng được."

Linh Vận liếc xéo cô ấy, trên cổ Tôn Cẩn Nặc còn có một vết cắn, nhớ đến cuộc thi Hán phục, lúc đó cô còn tưởng là không cẩn thận va phải nữa.

Trong lòng mắng anh hai một câu cầm thú, lại chửi bậy một câu, ai giống như anh ấy, như con sói đói.

Ngoài miệng cô nói: "Dù sao chúng tớ cũng không phải như cậu nghĩ."

Cô cảm thấy mình vẫn là trẻ nhỏ, vẫn chưa thể phát sinh quan hệ sớm như vậy.

Có điều chuyện tối hôm qua cũng là hồi chuông cảnh báo cho cô, vậy mà lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy với người ta, nên sau này cô không thể hôn anh được, quá mất mặt.

Buổi tối Ninh Tự Hàn đến tìm cô, Linh Vận vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác và giữ khoảng cách với anh.

Hơn nữa, mỗi lần Ninh Tự Hàn nhìn cô, cô đều nhanh chóng che miệng lại, nhìn cũng không cho anh nhìn.

Ninh Tự Hàn đặc biệt buồn cười nhìn cô, "Sao đây, ngay cả phúc lợi này cũng mất?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui