Bạn Gái Tôi Là Mèo

Con mèo nhỏ nhắn đáng yêu bất đắc dĩ phải khuất phục dưới sự ngụy biện của Lý Khoa, đành rưng rưng nước mắt vung móng vuốt, chia tay với cá nhỏ sấy khô.

Lý Cẩu Đản nhấm nháp đồ ăn vặt, làm tổ trong ghế sô pha nhìn meo meo idol đẹp trai, quyến rũ và chờ bánh ngọt to bự của Lý Kha.

Còn Lý Khoa, anh đưa mắt nhìn số nguyên liệu hiếm hoi còn sót lại trong tủ lạnh, cuối cùng quyết định gọi bánh ngọt ở ngoài về.

Mèo Kha nằm ườn trên ghế sô pha, bày ra dáng vẻ cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc nữa, miệng khép khép mở mở lầm bầm, cá nhỏ sấy khô của cô, xúc xích mực của cô, bánh sữa điều hòa khẩu vị của cô.

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa vang lên, Lý Khoa đưa mắt nhìn giờ trên điện thoại di động, Đại Ma Vương thật đúng giờ, không hơn, không kém lấy một phút đã đến rồi.

Mèo Kha lật người, ngửa bụng nằm trên ghế sô pha mềm mại, hai tay vô lực rủ xuống, mấy cái râu không vểnh lên nổi, trông dáng vẻ rất phờ phạc.

Đối với chuyện này, Lý Khoa bày tỏ: “Cho phép em mỗi ngày ăn thêm một con cá nhỏ sấy khô.”

Mèo Kha rung tai, nhưng vẫn không hề bị lay động.

“Hai con?” Lý Khoa thăm dò cho thêm một miếng mồi, mèo Kha vẫn không hề bị lay động, nhưng hai cái tai nhọn đã dựng lên. Lý Khoa thầm cười một cái, đứng dậy đi mở cửa, “Nhiều hơn nữa thì không có đâu, không đồng ý nhanh thì không biết chừng lát nữa anh sẽ đổi ý đó.”

Mèo Kha vẫn còn định duy trì hình tượng em mèo kiên trinh bất khuất, không hề bị lay động, thế nhưng cứ nghĩ tới mùi vị ngon lành của cá nhỏ sấy khô thì cô thẹn thùng meo meo hai tiếng, coi như đồng ý với hai con cá nhỏ sấy khô của Lý Khoa.

Xét ở một góc độ nào đó, Lý Khoa và Ôn Cẩm cũng miễn cưỡng được xem như là đồng đội ở cùng một chiến hào. Sau khi ở chung với nhau nhiều hơn, Lý Khoa cũng không còn run rẩy khi đối mặt với Ôn Cẩm nữa. Đặc biệt là sau khi Ôn Cẩm dính vào yêu đương, khí thế trên người anh cũng đã dịu xuống không ít, khi trò chuyện với Lý Khoa cũng thả lỏng, tự nhiên thêm một chút, bắt đầu phát triển về phía tình cảm anh vợ, em rể bình thường.

Đây cũng là lý do vì sao hiện giờ Lý Khoa dám mặc áo thun, quần đùi đi biển, kết hợp với tạp dề và dép lê, đầu tóc bù xù như tổ quạ cùng đôi kính mắt gọng đen đối diện trực tiếp với Ôn Cẩm.

“...”

“...”

Hai phe nhân mã đối diện với nhau, hai bên nhìn nhau mà không nói lời nào.

Nhìn bộ trang phục này của Lý Khoa, lông mày của Ôn Cẩm không khống chế được mà co giật, anh kiềm nén cơn kích động muốn lôi Lý Khoa đi nấu lại rồi nhấc chân, di chuyển sang bên cạnh một chút, nhường đường cho hai người ở phía sau.

Lý Khoa ôm lấy một tia hy vọng vào vận may, nhìn Ôn Cẩm cầu cứu, sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của anh, rồi lại nhìn hai vị ở đối diện ăn mặc hào hoa, nho nhã, khóe miệng đang cố gắng nhịn cười, Lý Khoa hận không thể tìm một cái khe nứt để nhét mình vào đó.

Khóe miệng mẹ Ôn mang theo nụ cười chút lúng túng nhưng cũng không hề thất lễ, nói: “Chào cháu, bác là mẹ của Ôn Kha, trước đó chúng ta đã từng gặp qua video.”

“Chào bác ạ! Cháu là Lý Khoa, bác trai, bác gái, mời hai bác vào ạ.”

Rốt cuộc Lý Khoa đã phản ứng lại, anh vội vàng mời người vào nhà, sau đó rảo bước đi tới trước, hơi lên giọng hô về phía Lý Cẩu Đản đang làm tổ trên ghế sô pha: “Tiểu Kha, em mau xem ai đến này?”

Lỗ tai của mèo Kha vẫn đang nằm ườn trên ghế sô pha run lên, tầm mắt uể ải đưa tới huyền quan, sau đó, đồng tử mèo trợn trừng lên vì không thể tin nổi.

Lý Cẩu Đản vẫn làm tổ trong ghế sô pha, tiếp tục mê muội trong khuôn mặt đẹp ngất trời và dáng người cường tráng của anh chàng đẹp trai của nó, hoàn toàn không coi lời nói của Lý Khoa và động tĩnh ở huyền quan ra gì.

Ba mẹ Ôn Kha đứng ở huyền quan, mẹ Ôn âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ba Ôn kề sát bên tai bà, nhỏ giọng, nói: “Bà có cảm thấy có gì đó không đúng lắm không?”

Mẹ Ôn liếc ông một cái: “Chỗ nào không đúng? Tôi thấy ông là người không đúng nhất đó, vốn dĩ là đột kích kiểm tra, không được chuẩn bị trước thì mới kiểm tra xem cậu ấy với Kha Kha ở chung thế nào mà.”

Hai vị phụ huynh kề tai nhau thì thầm, trong lòng Ôn Cẩm cảm thấy lần này “xong phim” rồi. Đột kích kiểm tra thì thôi đi, ngay cả anh là con trai ruột cũng không nói lấy một câu, cứ như là sợ anh mật báo vậy, anh là loại người như vậy sao!

“Ba, mẹ, đổi giày trước đi.” Ôn Cẩm quen thuộc rút dép đi trong nhà dùng một lần ở trong tủ đựng giày dép ở huyền quan, sau đó thay đôi dép đi trong nhà lần trước anh mới mua đang để ở trên giá. Đối với ánh mắt thăm dò của mẹ Ôn, anh không khỏi thấy yếu ớt, nói: “Tiểu Kha chuẩn bị cho con.”

Nghĩ tới việc đã lâu không được gặp con gái rượu, trong lòng mẹ Ôn lại thấy ấm áp, bà vui cười hớn hở đi đôi dép đi trong nhà con trai đưa tới, gạt tay ba Ôn ra, đi vào phòng khách.

“Kha Kha, lâu như thế cũng không gọi điện về cho mẹ, có phải ở ngoài chơi vui quá nên quên mẹ rồi đúng không?”

Mẹ Ôn thấy con mình không hề phản ứng lại, vẫn làm ổ trong ghế sô pha thì ai oán nói vài câu.

Lý Cẩu Đản vẫn không có phản ứng, vẫn mê muội nhìn ti vi như cũ. Lý Khoa vỗ bả vai nó, tay trái khua nửa vòng tròn ở trước mặt, sau đó làm động tác xoa bụng thì thấy hai mắt Lý Cẩu Đản sáng lên, gật đầu với anh.

Lý Cẩu Đản ngoan ngoãn đứng lên khỏi sô pha một cách bình thường rồi ngọt ngào gọi một tiếng mẹ, rồi lại dịu dàng gọi ba và anh trai.

Mấy người ở trong phòng nghe mà lòng thấy mềm mại vô cùng.

Lông mày mẹ Ôn giật giật, nhìn cái váy dài tới mắt cá chân, rộng như thể là đồ của phụ nữ có thai, lại còn có đầy dấu chân mèo của Lý Cẩu Đản, bà thật sự cảm thấy mất thẩm mỹ. Rồi lại nhìn Lý Cẩu Đản đã béo thêm một vòng, cằm còn có nọng, lúc cười lên mặt tròn xoe, mẹ Ôn đột nhiên không dám nhận con.

Đây là con gái của bà, người chỉ ăn nhiều cơm tối hơn một chút đã hận không thể đi tới phòng tập thể hình để ngâm mình trong đó cho tới sáng, người coi việc gầy chính là chuyện quan trọng nhất cuộc đời sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui