Bạn Gái Tôi Là Mèo

Càng nói đến cuối, giọng nói của Lý Khoa lại càng nhỏ, nửa câu nói sau đã bị ép nuốt xuống bụng dưới ánh mắt ngập tính uy hiếp của Ôn Cẩm.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến bản lĩnh truy hỏi đến tận ngọn nguồn vấn đề và phương pháp tìm tòi nghiên cứu giống như đại nội mật thám cổ đại của ba Ôn mẹ Ôn, da đầu Lý Khoa lại căng lên. Dưới ánh mắt tràn ngập tính uy hiếp của Ôn Cẩm, anh lại nhỏ giọng nghèn nghẹn nói: "Bác trai bác gái đã lớn tuổi rồi, lần trước anh cũng đã nói họ không chịu đựng được kích thích quá lớn, em chỉ sợ mấy ngày nay em và Tiểu Kha, Cẩu Đản bị lộ tẩy, bây giờ cũng không dám nói chuyện với bác trai bác gái mấy."

Ôn Cẩm suy nghĩ một hồi, đối với cái miệng của mẹ anh, anh phải chịu thua và chấp nhận. Điều này khiến cho Ôn Cẩm cảm thấy có chút cảm giác đồng cảm giữa anh và Lý Khoa, vì vậy, anh thả lỏng thái độ, tỏ ra tư thế muốn nói gì thì nói đi: "Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là gì?"

"Bảo bác trai bác gái về nhà?"

"..." Ôn Cẩm cầm cốc lên uống một ngụm trà chanh thật lớn, cơn nóng giận đột ngột dâng lên vì lời nói của Lý Khoa bị Ôn Cẩm miễn cưỡng áp chế xuống, anh muốn làm rõ mọi chuyện, nói: "Ba mẹ tôi đến đây là để vui chơi, cậu dẫn bọn họ đi chơi cho vui là được, đi chơi thêm mấy chỗ nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không có sức lực đi tìm tòi nghiên cứu Tiểu Kha và Lý Cẩu Đản đâu."

Lý Khoa ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha giống như một học sinh nhỏ đang chăm chú nghe giảng bài, hận không thể lấy cuốn sổ ra ghi lại lời nói của Ôn Cẩm, anh tinh tế đánh giá, sau đó nói: “Em dẫn bác trai bác gái đi chơi quanh trấn cổ một chuyến nhe, cũng không xa, hôm đó thì ở lại khách sạn, chơi hai ngày rồi hãy trở về."

"Trẻ nhỏ thật dễ dạy." Ôn Cẩm khen ngợi một câu, sau đó nói: "Để tránh cho hai người bị lộ tẩy, cũng để tiện chăm sóc Tiểu Kha tốt hơn, tôi và Tề Vanh cũng sẽ đi cùng, lên kế hoạch du lịch xong gửi một phần cho tôi."

"..." Vẻ mặt Lý Khoa đau khổ đồng ý.

Mèo Kha run run lỗ tai, nghe lén kế hoạch của Ôn Cẩm và Lý Khoa, cô đạp nệm thịt hình hoa mai lên cánh tay Tề Vanh, lưu luyến không rời nhảy ra khỏi ngực cô, chạy về phía Lý Khoa đang ủ rũ cúi đầu, nghiêng nghiêng đầu meo meo mấy tiếng.

Lý Khoa ôm lấy mèo Kha, xoa nhẹ đầu cô, thấp giọng nói: "Ngày mai chúng ta cùng đi đến trấn cổ lần trước nhé, vẫn đặt khách sạn lần trước luôn nhé."

Mèo Kha lắc lư đầu, dùng đệm thịt nho nhỏ đạp lên cánh tay của Lý Khoa, meo meo mấy tiếng để bày tỏ đồng ý.

"Nước chanh ở đâu?" Ôn Cẩm lắc cái ly chỉ còn lại mấy lát chanh nằm dưới đáy với Lý Khoa.

"Trong ngăn mát của tủ lạnh trong nhà bếp, bên trong có nước chanh Tiểu Kha đã ngâm xong rồi."

Thừa dịp khi Ôn Cẩm đi vào nhà bếp rót nước chanh, Tề Vanh từ đầu ghế sô pha kia đến gần, vươn tay xoa xoa lỗ tai mèo Kha, hỏi thăm tin tình báo từ chỗ Lý Khoa: "Chú dì có dễ sống chung không?"

Lý Khoa gật đầu, sau đó lại lắc đầu, khiến Tề Vanh nhìn thấy mà không hiểu gì.

"Ở chung thì rất dễ, chỉ là sống chung thì có chút khó khăn."

"?" Trên đầu Tề Vanh hiện ra mấy dấu chấm hỏi thật to.

Lý Khoa giải thích rõ ràng nói: "Bác trai bác gái đều là người dễ ở chung, cũng đều là người hiểu rõ lý lẽ, nhưng mà khi trò chuyện với bọn họ thì tôi có chút không chống đỡ được, hận không thể khai báo rõ ràng hoàn cảnh gia đình mười tám đời của nhà tôi ra."

Tề Vanh "Xì" bật cười, không nể tình chế giễu Lý Khoa: "Uổng cho ông còn là người giữ mồm giữ miệng nhất lớp học chúng ta. Năm đó khi còn học trường cấp ba thì ông ngậm chặt miệng không chịu khai ra ai lén mang theo điện thoại di động. Không ngờ ông lại bại dưới tay ba mẹ vợ."

"..." Lý Khoa liếc xéo Tề Vanh một cái, tiện đà chế giễu cười một tiếng: "Bây giờ là bà đang chế giễu tôi, tôi đang đợi nhìn thấy lúc bà căng thẳng như cún."

"A, sao tôi lại không biết Vanh Vanh khi gặp ba mẹ tôi thì sẽ căng thẳng đến mức biến thành cún được vậy?"

Ôn Cẩm bưng ly nước chanh, khoanh tay dựa nghiêng trên khung cửa sổ phòng bếp, dựa vào thính lực hơn người nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của hai người, cũng đứng ra lên tiếng bảo vệ cho bạn gái của anh.

Tề Vanh bưng ly nước chanh của cô ấy lên nhấp một ngụm, bế mèo Kha ở trong lòng Lý Khoa ra, ôm vào trong lòng mình rồi thoải mái rúc mình trong góc sô pha, lúc này mới lên tiếng nói: "Hôm nay có gặp ba mẹ anh luôn không?"

"Lần sau đi, hôm nay tất cả mọi người cũng chưa chuẩn bị gì, hơn nữa bây giờ gặp ba mẹ thì quá sớm, hơn nữa cũng nên để anh đi gặp ba mẹ em trước đã."

Đại Ma Vương hiếm khi rối rắm chần chừ, Lý Khoa một tay nâng đầu, thân thể nghiêng người dựa vào ghế sô pha, tầm mắt không ngừng chuyển động giữa hai người.

Tề Vanh bĩu môi, nói: "Gặp ba mẹ thì có gì mà căng thẳng chứ, ba mẹ nhà ai mà chẳng có hai mắt hai tai một mũi một miệng. Boss đã giục em quay về công ty, bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu, bây giờ em còn có thể điều chỉnh thời gian nghỉ cuối năm để kéo dài thời gian nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, mấy ngày nữa thật sự em không có thời gian rảnh nữa đâu."

Ôn Cẩm suy nghĩ một hồi, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ vào thành cốc, sau một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, cũng không có nhiều thời gian lắm, vậy thì ngay hôm nay đi."

Tề Vanh gãi đầu lộ ra đuôi tóc xoăn được nhuộm màu hạt dẻ, thời gian gần đây cô ấy nghỉ ngơi làm việc bình thường, ăn đủ ba bữa cơm, thêm vào đó còn có tình yêu, khiến sắc mặt cô ấy tốt hơn rất nhiều. Trên gương mặt đầy khí chất của người phụ nữ thành thục, hàng ngày cô ấy ăn mặc theo phong cách trung tính, gần đây cũng thử một số váy vóc xinh đẹp nữ tính.

Hôm nay hẹn hò với Ôn Cẩm, cô ấy chỉ mặc một chiếc váy sơ mi màu xanh lam kiểu dáng đơn giản, cắt may rộng rãi, trước khi ra cửa cũng đã gội sạch đầu, trang điểm nhẹ nhàng.

Tề Vanh nói đến chuyện gặp cha mẹ đơn giản như vậy, nhưng thật ra trong lòng cô ấy vẫn có chút không chắc chắn lắm, cô ấy vừa xoắn đuôi tóc, vừa nhớ đến nội dung trong tiểu thuyết và trong game, không tự tin nói: "Không phải người lớn đều yêu thích những cô gái trẻ trung gương mặt ngây thơ, trang phục đơn giản sao? Có phải là em quá thành thục rồi không?"

Ôn Cẩm ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Tề Vanh, đột nhiên khóe môi hiện lên nụ cười nhạt, nói: "Em ở trong lòng anh, chính là cô gái xinh đẹp nhất, trong sáng nhất, anh thích em như vậy, cha mẹ anh nhất định sẽ còn thích em hơn."

Tề Vanh nghe thấy thế liền mím môi cười, hai má hiện lên hai rặng mây hồng, căng thẳng trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.

Mèo Kha nằm cuộn tròn trong lòng cô, nghĩ đến Lý Khoa ngay cả mấy câu tình cảm quê mùa cũng chẳng nói bao giờ, thậm chí còn quên mất cả sinh nhật mình, móng vuốt nhỏ không nhịn được duỗi ra rụt vào trong đệm thịt, trong lòng của con mèo nhỏ vô cùng tội nghiệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui