Lý Khoa - người đang xách đồ ăn sáng đứng ở huyền quan và không biết mình có nên đi vào hay không: “...”
Mẹ Ôn bị những lời của đứa con gái cặn bã - Lý Cẩu Đản kích thích làm đau đớn lòng nên vẫn chưa phát hiện ra động tĩnh ở huyền quan, lúc này bà đang không thể tỉnh táo nổi, bà cầm gối ôm đập lên người Lý Cẩu Đản, tức giận nói: “Con lợi dụng tấm chân tình của Tiểu Lý với mình như thế à?”
Lý Cẩu Đản bị đập mà sững sờ, nó vô thức gật đầu một cái, còn kịp thời rơi xuống hai giọt nước mắt. Những giọt nước mắt mơ hồ và lời phát ngôn của đứa con gái cặn bã là nó ở trong mắt mẹ Ôn chính là hình ảnh thứ con gái xấu xa đùa giỡn tình cảm của người khác đầy sống động.
“Kha Kha của mẹ à, sao con lại biến thành như thế này chứ!”
Mẹ Ôn tức đến mức ném gối ôm, xắn tay áo lên định đánh Lý Cẩu Đản.
Lý Khoa thấy tình hình phát triển về hướng không thể khống chế thì anh vội vàng đi vào phòng khách, bảo vệ Lý Cẩu Đản ở sau lưng, chặn mẹ Ôn lại, khuyên nhủ: “Bác gái đừng kích động, có chuyện gì mà lời nói không thể giải quyết được đâu, bác không nhất thiết phải động thủ chứ?”
Thấy chính chủ bị ngược đã đi đến, mẹ Ôn hơi thu cơn giận lại, trừng Lý Cẩu Đản đang trốn sau lưng Lý Khoa rồi lại kéo tay Lý Khoa ngồi xuống ghế sô pha, tận tình khuyên bảo, nói: “Tiểu Lý à, bác với ba của con bé Kha Kha đều rất vừa ý với cháu. Cháu là người trẻ tuổi, tài cao, dáng vẻ lại đứng đắn. Cháu suy nghĩ một chút, đừng treo cổ trên cái cây Kha Kha này.”
“?” Lý Khoa trăm nghìn lần không thể ngờ, tình hình lại phát triển theo hướng này, anh hoảng hốt, vội nói: “Bác gái, bác nói gì vậy? Tiểu Kha tốt như vậy, sao lại là treo cổ trên cây chứ, cháu và Tiểu Kha là hai bên tình nguyện.”
Mẹ Ôn hiền từ mà cũng đau lòng nhìn Lý Khoa, “Bác biết trong lòng cháu đau khổ, cháu đừng giấu giếm.”
Mắt thấy nếu không giải thích rõ thì sẽ bị cưỡng ép chia tay, Lý Khoa kéo tay Lý Cẩu Đản, nói: “Cháu và Tiểu Kha đúng là hai bên tình nguyện mà. Bác gái, bác yên tâm, trong chuyện này tuyệt đối không có bất cứ chút miễn cưỡng nào.”
“Tiểu Lý, cháu đừng giải thích.” Mẹ Ôn kéo Lý Cẩu Đản qua, thành khẩn bày tỏ áy náy với Lý Khoa, “Là bác và ba của Kha Kha không dạy dỗ con bé cho tốt. Hai năm qua cháu đã vất vả rồi, đứa trẻ ngoan.”
“Không vất vả ạ, không miễn cưỡng gì ạ, thật mà, bác gái!”
Mẹ Ôn cúi gằm đầu xuống, “Cháu đã về nhà được một lúc rồi nhỉ. Lời Kha Kha nói có lẽ cháu cũng đã nghe được rồi. Lúc cần quyết đoán mà lại do dự thì sẽ tạo thành thảm họa. Cháu cũng là một người có tài, đạo lý trong chuyện này không cần bác gái nói với cháu nhỉ.”
Lý Khoa không tiếp lời nổi, ai oán đưa mắt nhìn Lý Cẩu Đản.
“Môi hở răng lạnh, bác gái rất vừa ý cháu, cũng muốn cháu làm con rể của bác, thế nhưng bác gái không thể hại cháu. Cháu còn trẻ, lại có điều kiện, nhận lúc bây giờ còn chưa phải chịu tổn thương lớn thì nhanh chia tay rồi đi tìm một người thật lòng thích cháu đi.”
“...” Lý Khoa quyết tâm, quyết định đã đâm lao thì phải theo lao. Anh cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt, nói với mẹ Ôn: “Bác gái, bác đừng khuyên cháu. Cháu cũng nói thật với bác vậy, cháu thật sự thích Tiểu Kha.”
“Ngoại trừ cô ấy cháu sẽ không thích cô gái khác. Hai năm qua quen với Kha Kha chính là khoảng thời gian cháu vui vẻ nhất trong cuộc đời này. Cháu muốn cùng cô ấy xây dựng tương lai của chúng cháu.”
Mẹ Ôn há miệng còn định khuyên nhủ, Lý Khoa lại nói trước một bước: “Coi như bây giờ Tiểu Kha không thích cháu như vậy thì cháu cũng sẽ tiếp tục kiên trì. Trái tim con người đều là thịt, một ngày nào đó, Tiểu Kha sẽ rung động.”
“Nhưng mà...”
Lý Khoa thừa thắng xông lên, “Cháu biết bác gái muốn tốt cho cháu, nhưng cháu chỉ thích có một mình Tiểu Kha. Cháu đồng ý dùng cả quãng đời còn lại để làm cô ấy cảm động, dùng cả đời để đối xử tốt với cô ấy.”
“Cả cuộc đời còn dài như vậy, khó có thể nói sau này cháu không gặp được ai đó thích cháu, đối xử tốt với cháu. Đến lúc đó cháu phải làm thế nào đây?”
Đối mặt với câu hỏi có mức độ khó cấp Địa ngục, Lý Khoa vượt khó xông lên, lớn giọng nói: “Đời này cháu chỉ thích một mình Ôn Kha. Đời này cháu chỉ đối xử tốt với cô ấy, cô ấy là bạn đời mà linh hồn cháu đã nhận định!”
Mẹ Ôn vừa lòng nhưng cũng đau lòng nhìn Lý Khoa, bà kéo Lý Cẩu Đản đang buồn ngủ làm ổ trong ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Con đã nghe thấy chưa, đây chính là tấm chân tình của Tiểu Lý đối với con. Nếu như con phản bội, vứt bỏ cậu ấy thì sau này mẹ và ba con sẽ không nhận đứa con gái là con nữa!”
Lý Cẩu Đản bị dạy dỗ tới mức sợ run lẩy bẩy, vội vàng gật đầu.
Lý Khoa thấy thái độ của mẹ Ôn đã thả lỏng, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bác gái, bác yên tâm đi. Tình cảm có thể bồi dưỡng được. Một ngày nào đó cháu sẽ làm Tiểu Kha cảm động.”
“Ngoan, đứa nhỏ ngoan.” Mẹ Ôn nhìn Lý Cẩu Đản rồi lại nhìn Lý Khoa, sự hiền từ trong ánh mắt bà gần như sắp trào ra, “Tiểu Lý, cháu là một đứa nhỏ tốt, chắc chắn bác trai và bác gái không nhìn nhầm cháu, sau này Kha Kha giao cho cháu.”
Lý Khoa gật đầu, tiếp tục nói: “Bác gái, bác yên tâm! Cả đời này cháu sẽ đối xử tốt với Tiểu Kha.”
Mẹ Ôn hài lòng nhìn Lý Khoa, sau đó trừng mắt nhìn Lý Cẩu Đản, hận không thể mài sắt thành kim, dạy bảo: “Con đã nghe Tiểu Lý nói gì chưa? Sau này nếu con lại nói như thế thì đừng trách mẹ với ba con không nhận đứa con gái là con.”
“Sẽ không ạ, sẽ không ạ. Sẽ không bao giờ nữa ạ.” Lý Cẩu Đản run rẩy trả lời mẹ Ôn.
“...”
Mèo Kha đang làm ổ trong lòng Phương Miên Miên, cô duỗi hai móng vuốt nhỏ ra bám lên khung cửa, không biết có nên đi vào hay không.
Lúc cô không có mặt, hình như ba người ở trong nhà đã diễn một màn kịch lớn đầy máu chó vừa ra trong năm thì phải?