Bạn Gái Tôi Là Mèo

Bắt đầu tìm từ quán đặt món qua app gần nhất, tìm một hơi hết mười quán, các chủ quán đều trả lời không gặp Lý Cẩu Đản.

Lý Khoa an ủi mà vỗ về đầu mèo Kha, bọn họ chạy quanh phạm vi hai km, quán lẩu cay malatang mà một tháng nó có thể ăn được năm, sáu lần hồi Lý Cẩu Đản vẫn được ăn uống buông thả, cũng không thấy nó đến.

Tìm hơn một giờ vẫn không thấy tung tích đâu, một người một mèo bắt đầu lo lắng.

Lý Khoa chuyển đổi qua lại giữa app đặt món và app bản đồ, ôm vở và bút, qua quán nào là gạch đi quán ấy.

Thời tiết rét đậm, mặt đất Thượng Hải dường như được trải một tầng tuyết thật dày, một hơi thở ra cũng giống như sương khói vậy, lạnh đến mức cả người run rẩy, nhưng Lý Khoa lại toát ra rất nhiều mồ hôi.

Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, cơm trưa Lý Khoa cũng không ăn, anh bắt đầu không dựa vào app đặt món để tìm nữa mà hỏi lần lượt tất cả quán ăn và quán ăn vặt trong vòng ba ki-lô-mét theo bản đồ. Chân đi sắp gãy đến nơi mà cũng không ai biết Lý Cẩu Đản đi đâu cả.

Lý Khoa cảm thấy anh bắt đầu có vẻ nóng nảy vội vàng, vì thế hít sâu một hơi, xoay người đi vào quán cà phê và mua đồ uống nóng.

Ngồi trong quán cà phê có bật hệ thống sưởi hơi, đầu óc bị gió tuyết đông lạnh của Lý Khoa chậm rãi lấy lại chỉ số thông minh, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Ôn Cẩm.

Lần này, chỉ gọi cú điện thoại đầu tiên là đã được kết nối, Ôn Cẩm bên kia hỏi: "Vẫn chưa tìm được sao?"

Lý Khoa có chút uể oải, lo lắng nói: "Phạm vi ba ki-lô-mét cũng đã tìm hết rồi, Cẩu Đản đi bình thường hay chạy bộ đều rất chậm chạp. Mùa đông năm trước, dù kéo như thế nào nó cũng không chịu ra ngoài tản bộ, năm nay cũng chỉ ru rú ở nhà, chỉ hận không thể không ra ngoài suốt mùa đông. Theo lý mà nói thì không thể đi đâu xa được."

"Dựa vào thường thức mà nói, một con mèo như Lý Cẩu Đản thì sẽ không lạc đường, hơn nữa cảm giác về phương hướng còn rất tốt, đây là một loại bản năng trời sinh của động vật, nhưng Lý Cẩu Đản ở trong thân thể Kha Kha lại bị mù đường." Ôn Cẩm dừng một chút, thoáng cân nhắc xem nên nói như thế nào mới không đả kích Lý Khoa, "Lại dựa vào thường thức mà nói, một con mèo như Lý Cẩu Đản là sẽ không rời nhà trốn đi, theo lý, nó cũng sẽ không rời nhà trốn đi. Cậu đứng ở góc độ của mèo để suy nghĩ chủ quan xem, nó biết ai là chủ nhân của mình. Nhưng Lý Cẩu Đản bây giờ đang ở trong thân thể của Kha Kha, hai đứa cho nó giáo dục thuộc về loài người, cậu không thể đơn thuần coi nó như một con mèo được."

"Lý Cẩu Đản cũng dần dần học cách coi mình thành một con người, bây giờ nó đang dùng phương thức của loài người để sống, cậu phải đứng ở góc độ loài người để suy nghĩ, con bé rời khỏi nhà muốn làm gì, nó có mang giấy tờ tùy thân gì đó hay không."

Lý Khoa hiểu ra, nói với vẻ tỉnh ngộ: "Thế thì nếu dựa theo chỉ số thông minh theo độ tuổi của loài người thì Cẩu Đản bây giờ vừa lúc là thời kỳ tuổi thanh niên, nằm ở thời kỳ chống đối."

Ôn Cẩm bổ sung thêm một câu: "Cũng rất bướng bỉnh."

"Giấy tờ tùy thân thì không mang đi, vẫn được cất trong phòng ngủ của em, ngoài ăn và ngắm mèo đẹp trai ra thì Cẩu Đản bình thường không có sở thích gì đặc biệt, em sẽ tìm các cửa hàng xung quanh xem sao."

"Có thể đến Cục Cảnh sát báo án đặc biệt trước, Kha Kha ở nhà hay là đi cùng cậu?"

Lý Khoa vỗ ba lô đựng mèo được đặt ngay bên cạnh, mèo Kha ngẩng đầu kêu nhỏ một tiếng.

Ôn Cẩm lạnh lùng cười khẽ một tiếng, "Nếu Kha Kha bị lạnh mà sinh bệnh, ha ha."

Nhận được sự uy hiếp tới từ Ma Vương - anh vợ, Lý Khoa yên lặng sờ soạng thảm lông ngắn trong ba lô đựng mèo Kha, sau khi xác định vẫn ấm áp, lòng còn sợ hãi mà nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi bị ngắt.

Mèo Kha gặm xúc xích mực, Lý Khoa nhanh chóng uống hết cà phê, lục soát cửa hàng vật nuôi ở khắp nơi trên bản đồ, tăng phạm vi tìm kiếm lên trong vòng năm ki-lô-mét, khoanh tròn các nơi xác định muốn tìm chiều nay.

Đột nhiên tuyết rơi, rất nhiều bông tuyết hình lục giác bọc thêm khí lạnh rơi xuống, trời cũng âm u, trên đường phố không có mấy người đi đường qua lại.

Tay Lý Khoa cuộn tay thành nắm đấm và thở một hơi nóng ra, hai tay chà xát vài cái mới cảm thấy không cứng còng như vậy nữa, một chiếc áo lông đã không thể hoàn toàn ngăn cách cái giá lạnh ở bên ngoài.

Trước khi xuất phát, mèo Kha đã kiểm tra tủ quần áo của Lý Cẩu Đản, thiếu một chiếc áo khoác jacket nhồi lông vũ mỏng, một cái áo phao lông vũ mỏng, một chiếc áo khoác lông dày dặn, cùng với tối thiểu là ba cái quần giữ ấm.

Đôi giày được mua vội hôm qua để Lý Cẩu Đản ra ngoài rèn luyện khi có tuyết rơi cũng không thấy đâu.

Lý Khoa nghiến răng, vô cùng hối hận vì lo lắng cho sự an nguy của Lý Cẩu Đản mà chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng đã vội vã ra cửa.

"Anh mà tìm được Lý Cẩu Đản, nhất định anh phạt để về sau nó không dám ra ngoài chạy loạn nữa!"

Đây là một flag(1) mà người ba lập ra vì cực kỳ phẫn nộ khi con cái rời nhà trốn đi.

(1) Lập Flag: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý là một người sẽ bị chính câu mình đã phát ngôn ra làm cho mất mặt.

Nhiệt độ bên ngoài càng ngày càng thấp, dưới mặt đất cũng đã có một tầng tuyết đọng rất dày, Lý Khoa đang tìm cửa hàng vật nuôi gần đây để tạm thời gửi mèo Kha ở đó.

"Đừng có lo, ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh sẽ nhanh chóng đón em về nhà."

Mèo Kha bám vào lồng sắt, kêu ngao meo một tiếng, dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn Lý Khoa.

Bóp nhẹ lỗ tai của mèo Kha, Lý Khoa cười, "Yên tâm đi, chắc chắn có thể tìm được, nó vừa nhát gan còn sợ sệt, lại không quen nhiều người lắm, không chạy được xa đâu."

Sau khi thu xếp mèo Kha xong, Lý Khoa đói suốt một ngày, bụng kêu ùng ục, anh phải mua tạm một cái bánh mì để gặm, sắc trời cuối cùng cũng tối lại.

Lý Khoa đi ra từ quán ăn không biết thứ bao nhiêu, anh lại gạch thêm một tên trong bản ghi chép trên di động.

Bởi vì sự đặc thù của Lý Cẩu Đản nên Lý Khoa không dám “gióng trống khua chiêng” đi tìm, anh từ chối không biết bao nhiêu chủ quán nhiệt tình muốn hỗ trợ đăng tin lên Wechat tìm người, nhẹ nhàng xoa bóp cơn nhức mỏi giữa trán, phả ra một hơi màu trắng, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui