Bạn Gái Tôi Là Tiên Nữ

Phía trên cao là một một bầu trời xanh thẳm qua các tầng mây trắng bay là đà, một thế giới đẹp như tranh, các vườn hoa rộng lớn đủ màu sắc rực rỡ, những cành lá một màu xanh biếc như ngọc lục bảo, những bông hoa tỏa sáng trong ngần như ngọc lưu ly, vài cơn gió thổi nhẹ,cành lá đong đưa vào nhau, như một khúc nhạc trời vang lên vi vu êm dịu,

Những ngọn núi cao cao phủ lên một lớp ánh bạc, từng thác nước chảy ra đầy đủ màu sắc thật dịu êm, từ trên cao phía trước, một nàng tiên y áo màu vàng nhạt, với chiếc khăn choàng lụa trắng mỏng tung bay theo gió, gương mặt nàng toát lên thanh tú diễm lệ thoát tục, nàng dịu dàng đáp nhẹ xuống mà gọi

"Mộ Giao, hôm nay ta có việc đi tới cung long môn, muội giúp ta cho hắc hồ ly ăn có được không!"

Một nàng tiên nữ đoan trang trong y áo màu hồng đậm, với khăn lụa trắng mỏng choàng qua tay quay đầu nhìn lại mỉm cười một gương mặt trong như ngọc, đôi mắt vô ưu nhẹ như sương mai, nàng bước tới trước vị tiên nữ kia giọng nhẹ nhàng

"Được chứ,Hương Hương tiên tử!"

Hương Hương tiên tử mỉm cười ôn nhu dịu dàng mà bảo

"vậy tỷ đa tạ Mộ giao muội, nhưng mà muội nghe tỷ căn dặn, phải cẩn thận với con hồ ly đó nó rất là gian xảo.."

Mộ Giao gật đầu, giọng dịu dàng ôn tồn

"Muội biết rồi, tỷ cứ yên tâm!"

Hương Hương tiên tử mỉm cười,tay vũ nhẹ y áo bay lên cao bay đi mất, Mộ Giao nhẹ nhàng vũ nhẹ y áo bay đi qua lớp mây trắng bay bạc ngàn, phía trước xa xa một ngọn núi cao cao, Cô đáp nhẹ nhàng xuống bước vào trong hang động, trong hang tỏa ra khắp nơi những màu sắc ki lạc, sâu trong hang là một chiếc lồng sắt khá lớn,

Một con hồ yêu đã bị nhốt trong lồng sắt này suốt ngàn năm qua, một con hồ yêu có bộ lông màu đen,nó có mười cái đuôi khá dài và lớn phùn ra, Mộ giao bước tới gần lồng sắt, đưa tay ra làm phép ánh sáng màu vàng tỏa ra, thì một giỏ tre hiện ra trong tay, cô lấy từ trong giỏ một ít trái cây đưa vào khe hở cái lồng sắt, ôn tồn gọi


"Hắc hồ yêu, tới giờ ăn rồi mau qua đây ăn đi!"

Hắc Hồ yêu bước tới, lồng sắt đưa miệng ra cắn vào quả táo rồi nó nằm bẹp xuống, đưa tay lên vịn trái táo nhai ngấu nghiến, Cô đứng ngắm nhìn nó mà nghĩ "bị nhốt ở đây cả ngàn năm như vậy, cũng thật đáng thương nếu không phải do nó lạm sát người vô tội, nên mới bị thiên đế nhốt vào đây"

Hắc Hồ yêu đang ăn ngon lành, thì ngã lăn ra làm Cô lo lắng nghĩ" Chết rồi, không biết nó ăn nhiều nên mắc nghẹt hay không, nếu nó có bề gì thì mình sẽ bị phạt mất" vừa nghĩ cô đưa tay lên tấm bùa dán trước cửa lồng, làm phép mở cửa lồng sắt ra vội vàng bước vào trong, ngồi xuống bên cạnh hồ yêu,

Đưa tay lên đỡ lấy nó xem xét nó thế nào, thì bất ngờ nó mở miệng ra cắn vào tay cô đau điếng bỏ chạy nhanh ra khỏi lồng sắt, Mộ giao bàng hoàng, đuổi theo nó bay xuyên qua làn mây trắng bây tới hạ giới, nó đang ở trước một con đường vắng vẻ tại cù lao phố, phía trước mặt nó là một con hẻm nhỏ nó nhảy nhanh vào hẻm,

Nó loanh quanh trong hẻm ngước mắt nhìn về phía trước đầu con hẻm là Lâm Hỷ đang nằm ngủ trên chiếc xe kéo, đôi mắt nó sáng lóe lên nghĩ rằng"là con người đã lâu rồi ta chưa ăn thịt con người, tốt lắm ngươi sẽ là người đầu tiên ta ăn"

Nó phùng mười cái đuôi ra,nhe hàm răng nanh nhọn hoắt, phóng thẳng tới Làm Hỷ, thì đột nhiên nó ngửi được mùi hương của Mộ giao, đang tới gần nó nghĩ thầm"thôi được ta tạm tha mạng cho ngươi giờ phải trốn trước đã, nó chạy ra ngoài hẻm ẩn thân biết mất đi,

Mộ Giao bay nhẹ nhàng xuống hạ giới theo yêu khí của Hắc Hồ yêu mà bước đi vào hẻm nhỏ nhìn xung quanh, thì nhìn thấy Lâm Hỷ đang nằm ngủ say, chung quanh không ai chỉ có mình cậu ta Mộ giao đưa tay lay nhẹ vai Lâm Hỷ mà gọi

"Này thức dậy đi huynh đài ta có chuyện muốn hỏi ngươi"

Lay nhẹ mà Lâm Hỷ không thức cô bèn dùng tay nhéo nhẹ vào mũi, anh chàng bàng hoàng ngồi dậy hét lớn lên

"Ai vậy!"

Lâm Hỷ nhìn qua một bên trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp tuổi chừng hai mươi, giọng bực bội lớn tiếng

"Cô muốn gì đây?"

Mộ Giao mỉm cười ôn tồn hỏi

"Ngươi có thấy một con Hổ ly màu đen có mười cái đuôi chạy ngang qua đây không?"

Lâm Hỷ gãy đầu thắc mắc nghĩ rằng" Hắc Hồ ly gì chứ nói cái gì vậy" anh xua tay nói lớn

"Không thấy!"Nếu muốn cô tới sở thú mà tìm!"

Cô gương mắt nhìn anh mà thắc mắc hỏi

"Sở thú là gì mà ở đâu vậy, ngươi đưa ta đi có được không?"


Lâm Hỷ anh chàng gương mắt nhìn cô thầm nghĩ" thời nào rồi mà còn có kẻ không biết đến sở thú, mà còn cái cách ăn mặc, kì lạ cô ta nữa trong như ở trong gánh hát vậy" anh bảo

"Sở thú xa lắm, từ đây đi xe kéo tới gần một giờ, tôi tính cô ba mươi đồng!"

Cô ngơ ngác hỏi

"Ba mươi đồng gì, ngươi nói gì vậy ta không hiểu?"

Lâm Hỷ bực tức nhìn cô giọng khó chịu

"Là tiền đó cô hai à!"

Cô nhướng mày lên, biểu cảm không vui, giọng có phần không hài lòng

"Ta tên Mộ Giao, chứ không phải là cô hai!"

Lâm Hỷ thở dài một hơi buông bỏ, xua tay nói lớn

"Được, Được Mộ giao hay cô hai gì cũng được!"

"Nhìn cô ăn mặc như trong gánh hát vậy, từ đoàn nào vậy?"

Cô lắc đầu nhẹ giọng ôn hòa

"Ta không phải có phải gánh hát mà là từ trên trời mới xuống!"


"Ta chính là tiên tử Mộ Giao!"

Lâm Hỷ anh nhìn cô mà nở nụ cười, giọng đầy miễn cưỡng

"Tiên tử?"

"A Ha Ha Ha, cô gạt ai vậy!"

Lâm Hỷ gãy đầu mà suy nghĩ"không ngờ đẹp như vậy mà lại bà điên,"anh lấy trong túi ra một đồng bỏ vào tay Cô, mà bảo

"Cho cô đấy, coi như là hôm nay tôi xui xẻo, gặp phải người điên,mau về nhà đi đừng để người nhà lo lắng"

Anh lom khom ngồi xuống kéo xe đứng dậy mà chạy đi mất, Cô ngơ ngác nhìn Lâm Hỷ bỏ đi xa thầm nghĩ"đang nói chuyện sau lại bỏ đi vậy, mà trên của anh ta có một mùi Hồ ly còn vương lại không biết anh có mối quan hệ gì với Hồ ly không phải theo anh ta mới được"

Vừa nghĩ cô bước chân đi theo bóng dáng của Lâm Hỷ...





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận