Đôi mắt ông nhấp nháy tỉnh dậy, ánh sáng Mặt Trời mọc le lói vào cửa kính,ông mơ màng nhớ giấc mộng đêm nay,ông đứng dậy sửa soạn lại quần áo cho chỉnh tề,tay cầm lấy mũ phớt màu đen,bước ra khỏi phòng sách,
Gia Linh bước tới cất giọng gọi."Ba, con có chút chuyện muốn nói với ba!"
Ông Mã nghiêm nghị hỏi."Có việc gì để sau rồi nói, ba đang có việc gấp"
Gia Linh vội vàng đi tới, cầm lấy tay ông nói nhanh
"Nhưng con có chuyện quan trọng lắm về người anh trai thất lạc lâu nay"
Ông không ngờ đến Gia Linh con gái của ông cũng biết chuyện này, ông bảo
"Lên xe đi rồi nói chuyện tiếp"
Hai cha con họ đi ra ngoài,bước lên xe trên đường đi Gia Linh cô kể lại cho ông nghe mọi chuyện, khiến ông bàng hoàng,nhất là kẻ nào muốn hại gia đình ông như vậy, sau khi trở về nhất định cho người điều tra vụ việc này
Tiếng xe dừng lại trước đường lớn,ông cùng Gia Linh bước ra khỏi xe,đi vào đường nhỏ hơn đi qua các ngôi nhà gần cuối đường, tới nhà Lâm Hỷ thì chân ông bước đi chậm lại,không biết phải nói gì với nó nữa ông lo lắng ra mặt,
Gia Linh nhìn qua chưa bao giờ, thấy ba cô có biểu cảm lo âu như vậy,cô mỉm cười nắm lấy cánh tay ông giọng cô vui vẻ
"Ba! đừng lo quá chứ! anh ba chắc vui lắm khi gặp lại ba"
Ông mỉm cười bước vào cửa,chợt nhìn thấy A Hỷ từng trong nhà bước ra,ánh mắt ông tràn ngập cảm xúc,muốn mở lời nhưng có gì đó nghẹn lại.
Anh nhìn ông tâm trạng rối bời, không biết phải làm sao chỉ cúi đầu chào cất giọng gọi
"Ông Mã"
Ông đưa tay lên vịn vào hai bã vai anh, nghẹn ngào gọi "Phải gọi là Ba chứ"
Gia Linh cô vui vẻ bảo."Đúng vậy đó anh Ba"
Lão Dương bước đi tới nhìn hai cha con họ, giọng ông vui vẻ
"Vào nhà, ngồi xuống ghế nói chuyện đừng đứng đó như vậy"
Ông Mã ngồi xuống ghế,Lão Dương trót trà đưa cho ông tay cầm lấy tách trà
"Thật lòng cảm ơn ông đã nuôi,A Hỷ lớn được như vậy"
Lão Dương tươi cười đáp.
"Không cần phải cảm ơn đâu ông Mã, cũng nhờ có A Hỷ mà bao năm qua tôi sống rất vui vẻ,chỉ mỗi việc lúc nhỏ thằng bé ưa chọc phá tôi làm tôi nổi giận la rầy"
Lão Dương thở dài một hơi.
"Mới đó vậy mà đã trải qua nhiều năm, cuối cùng A Hỷ đã gặp lại ba má ruột"
Ông Mã hiểu rõ nỗi lòng một người cha chăm sóc yêu thương con cái là như thế nào,giờ lại có một người khác tự nhận là cha của nó muốn đưa nó đi chắc là ông rất buồn, ông cất giọng lên
"Tôi định rước A Hỷ về nhà họ Mã, tôi muốn mời ông tới nhà tôi sống"
Ông lắc đầu mỉm cười, điềm đạm đáp
"Tôi sống trong ngôi nhà này đã quen rồi, tới nơi khác tôi không thoải mái"
Ông Mã có chút không nỡ.
"Chuyện này...thôi được rồi tôi tôn trọng quyết định của ông"
Lão Dương quay lại nhìn anh." A Hỷ, con có rảnh về thăm Ba là được"
Anh hiểu Ba là người như thế nào, ông thích cuộc sống đạm bạc những nơi quyền quý cao xa, ông sống không quen,
Anh gật đầu đáp. "Con biết rồi"
Anh bước vào phòng ngủ ngắm nghía, nhìn mọi thứ xung quanh trong nhà này đã chứa bao nhiêu, kỷ niệm vui buồn lẫn lộn của anh và Ba, giờ phải thu dọn đồ đạc về nhà họ Mã, anh không nỡ lòng ra đi, Lão Dương bước tới vỗ vai anh căn dặn
"Bước ra ngoài rồi thì khác hơn ở nhà trong mọi việc con đều phải cẩn thận!"
Anh biết Là ông đang lo lắng cho mình,anh dùng nụ cười làm cho ông an lòng
"Ba à,con biết mà đối với con, dù bất cứ nơi nào thì nơi đây chính là ngôi nhà mà con yêu quý nhất"
Ông tươi cười tay vỗ nhẹ nhàng vào hai vai anh
"Cái thằng này"
Julien cùng Lão Dương đưa tiễn anh ra ngoài, xách hành lí bước lên xe, nhìn ngắm ngôi nhà và ba qua cửa kính, tới khi xe chạy xa khuất dạng anh mới quay đầu lại.
Viên trang Mã gia, Bà Năm ngồi trên ghế dựa thơ thẩn nhìn qua cửa sổ ánh mắt thoáng buồn bã, giọng ảm đạm thê lương
"Rốt cuộc là quẻ Xăm đó đã nói đúng,Nhà họ Mã đã có thêm một đứa con trai, nhưng mà không phải do tôi sinh ra"
" Tôi phải sống hết đời, ở trong ngôi nhà này thấp cổ bé họng, chịu sự coi thường của họ đến bao giờ"
Bà Năm ôm mặt mình khóc nức nở, cô hầu nữ Như ý gương mắt trầm buồn, đứng bên cạnh an ủi
"Bà Năm xin bà bớt đau buồn"
...................
Tại từ đường thờ cúng nhà họ Mã, Bà Hai quỳ gối trước bàn, tư thế thành kính nghiêm trang, chấp tay lên cầu nguyện, tiếng bước chân nhanh tới ông triệu trưởng quầy, sắc màu lo lắng cất giọng vội vã
"Bà Hai, nguy thật rồi!"
Bà Hai quay đầu lại đứng dậy nhẹ tay bước đi tới ánh mắt sắt xảo, cao giọng đáp lại
"Có gì mà phải nguy!"
Ông triệu giọng lo lắng. "Tôi nghe nói ông Mã đi rước thằng con đó trở về nhà này"
"Bà Hai nghiêng đầu mỉm cười cười ngạo nghễ, thái độ lạnh lùng
"Ha, hai mươi lăm năm trước nó, may mắn sống sót, nhưng hai mươi năm sau chưa chắc gì, đã sống yên ổn trong cái nhà này"
Bà Hai điềm đạm bước đi tới cao giọng gọi
"Đi thôi, ta muốn xem thằng ranh con đó như thế nào!"
Ông triệu gặt đâu đáp. "Dạ!"
Ông ta bước đi theo bà Hai tới phòng khách, Lâm Hỷ nhìn qua phòng khách lần đầu tiên anh bước vào bên trong, một bộ bàn ghế cây gỗ sồi điêu khắc khá tinh xảo, tiền sảnh lót thảm đỏ trải dài lên cầu thang, các của kính nhiều màu sắc tiết tấu hoa văn Phương tây
Ông Mã vui vẻ bước tới vỗ về hai bã vai anh giọng nói ôn hòa
"Từ nay đây chính là nhà của con,và tên của con từ nay sẽ là Mã Nặc ý!"
Anh có chút ngỡ ngàng tự nhiên, thay đổi tên họ nghe không thoải mái chút nào, bà Hai cùng các người vợ khác của ông,đang bước đi tới Bà Hai mỉm cười nhẹ ôn hòa bảo
"Ông à, con nó tới rồi sao?"
Ông Mã vui vẻ tươi cười đưa tay lên giới thiệu từng người
"Nặc ý, ba giới thiệu cho con đây là má Hai, má ba, má Tư
Anh cúi đầu chào điềm đạm đáp. "Con chào má Hai, má Tư, má Năm"
Bà Hai khẩy cười." Thật mừng khi con được trở về nhà này"
Bà Tư vui vẻ đáp. "Má tư chào con"
Bà Năm gặt đầu mỉm cười chào lại, mà trong ánh mắt không có một nụ cười, cậu Hai từ bên ngoài bước vào, ông Mã chợt gọi lại
"Nặc Á,con lại đây chào hỏi em con đi"
Hai ánh mắt nhìn nhau như tia lửa đầy khó chịu, A Hỷ không vui trong lòng thầm nghĩ, không ngờ anh ta lại là anh trai của mình"
Cậu Hai nở một nụ cười giả tạo, không ngờ tên này lại là em trai của mình, Ánh mắt đầy sắt lạnh vỗ nhẹ vai anh
"Mừng em trở về nhà!"
Những âm mưu toan tính, sự dối trá lọc lừa bên trong nhà họ Mã liệu A Hỷ có thể sống yên bình trong ngôi nhà này không???