Vừa thấy Gia Linh phía trước mặt.Julien nở nụ cười thì gương mặt cô dỗi hờn hiện lên, quay người lai đi một mạch.dù gắng gọi như vô ích.
“Này Gia Linh!”
Anh vỗ nhẹ vai Julien thắc mắc hỏi.“Hai người lại giận nhau?”
Julien thở dài qua cả tuần mà vẫn vậy, sao cô ấy gián dai thế.“Thì tại anh đấy”
Anh cười thoảng qua.“Lần này anh về nước bao giờ trở lại?”
Julien ánh mắt thoáng buồn.“Chắc là tôi không về nữa”
Anh có chút không nỡ.“Một năm qua rất vui làm bạn với anh.mà anh không nói lời tạm biệt với Gia Linh sao?”
Julien giọng trầm ngâm.“Cô ấy phải chịu nghe tôi nói mới được.Khi nào về đến nơi mọi thứ ổn định tôi sẽ viết thư cho mọi người”
Anh mỉm cười bảo."Vậy hôm nay tôi mời anh đi ăn hết món ngon của phố Cù Lao "
Julien cười nhạt.“Anh nghĩ tôi là Mộ Giao hả?”
Gia Linh mở cửa vào trong phòng anh hướng mắt nhìn quanh tìm kiếm đều gì đó.Anh cảm thấy em gái mình thật khó hiểu.
“Gia Linh em hôm nay không đi dạy sao?”
Cô ngồi xuống nhẹ nhàng đáp.“Đang nghỉ đông mà anh!”
Anh vừa gãy bàn tính viết lại vài con số vào trang giấy vừa lên tiếng.“Giờ này chắc Julien lên máy bay rồi!”
Gia Linh tròn xoe mắt thốt lên.“Lên máy bay! đi mà không thèm chào một tiếng!”
Anh nhướng mày lên giải thích.“Lúc nãy anh ấy có gọi. Tại em đi nhanh quá thôi!”
Hình như Gia Linh không thèm quan tâm lời anh nói thì phải, miệng lẩm bẩm liên tục.“Tên xấu xa đi không từ biệt. đồ con rùa. đồ đáng ghét.đồ xấu trai…”
Anh ngây người ra. bao nhiêu câu chửi bới đều nói ra. chắc Julien nhảy mũi ngứa tai liên tục quá.
…
Bên trong phòng sách.Ông Mã tại bàn ôn tồn bảo:
“Mỗi năm như vậy tiệm chúng ta thường nhập hoa ngày tết. bán lại cho các tiểu thương, năm nào ba đều tới làng hoa, năm nay có con hãy đi thay ba”
Ông chau mày lại lo lắng: “Dạo này Gia Linh buồn bã ăn uống cũng ít. ba thấy nó ốm đi nhiều Nặc ý đưa em nó đi dạo làng hoa thay đổi tâm trạng”
Trong lòng anh thầm nghĩ, chắc là tại Julien đi rồi nên không có ai cãi nhau với Gia Linh. Nên buồn bã không chừng, tâm sự con gái thật rất kỳ lạ.
Hoàng hôn tô điểm mây trời nhạt nắng.từng cánh đồng vàng sắc hoa phía xa xa.người nông phu vất vả ngược xuôi vun trồng tưới nước. Anh chậm rãi trên đường nhỏ dẫn vào cánh đồng hoa, ông chủ vườn vui vẻ ra đón.
“Chào cậu. Mùa hoa Tết năm nay được mùa trổ bông rất đẹp.đã tới rồi thì phải tham quan hết rồi mới về”
Anh tươi cười ông ấy nhiệt tình thật.Mộ Giao ngắm nhìn những bông hoa cúc vàng tươi lên tiếng gọi
“Gia Linh cô xem toàn hoa và hoa”
Gia Linh hít thật sâu mỉm cười.“Đẹp thật đấy. Anh Ba em muốn mua mấy chậu hoa về trang trí trong nhà!”
Thấy Gia Linh vui vẻ lại anh thấy an tâm.
“Em muốn mua bao nhiêu cũng được. Mua hết về trưng trong nhà tới ngoài vườn chất đầy hoa tươi”
Gia Linh phúng hai má lên.“Anh lại chọc em?”
Anh vỗ nhẹ đầu cô.“Mọi người trong nhà lo lắng cho em lắm. dạo này thấy em không được vui chỉ cần em thấy vui là được rồi”
Gia Linh nhìn anh cảm động.“Anh à!”
Mộ Giao nói tiếp.“Nụ cười Gia Linh luôn đẹp nhất nên cô phải cười thật nhiều”
Tới cả Mộ Giao cũng muốn làm mình vui.Cô nở nụ cười thật tươi típ cả mắt.“Cảm ơn Anh và Mộ Giao!”
Một chị làm vườn bưng ra một dĩa mứt dâu vui vẻ mời.“Anh và hai cô đây ăn thử mứt, do chúng tôi tự làm!”
Mộ Giao tay cầm lấy một miếng mứt ăn thử, cô vui vẻ khen ngợi.“Ngon thật đấy không quá ngọt, lại thơm mềm mại, cô ăn thử xem!”
Gia Linh cầm lấy miếng mứt lên vui vẻ ăn thử chợt nhớ ra một việc.những lời tên xấu xa đó nói lúc trước.
“Gia Linh nếu thấy buồn, nên ăn ít vị ngọt tâm trạng sẽ thoải mái lên, đừng làm bộ mặt khó chịu đó”
“Anh nói ai khó chịu?”
“Ui da đau. tôi sai rồi tha cho tôi đi…”
Gia Linh đứng ngây người ra một lúc.nghe giọng anh gọi cô mới chợt tỉnh táo lại.
“Gia Linh em sao đứng lặng người ra vậy?”
Gia Linh giải thích.“Đâu có gì em chỉ nghĩ là không biết hoa này trồng thế nào? tự nhiên muốn học. Nên em ở lại đây xem người ta chăm sóc hoa. Anh đi ngắm hoa với Mộ Giao đi”
Ông chủ vườn giọng ôn hòa. “Cậu Ba cứ đi.ở đây có nhiều người chăm coi cô Tư nên đừng lo”
Anh liếc nhìn qua quan sát thấy Gia Linh sắc mặt tươi tắn chắc là không có gì.
“Được!”
“Anh đi dạo quanh đây thêm một chút nữa. xong rồi anh sẽ tới đón”
Gia Linh ngước mắt nhìn hai người họ đi xa.ánh mắt thoáng buồn không biết bây giờ đầu rơm như thế nào? mình đúng là con ngốc, phải lúc đó đừng dỗi hờn quay mặt đi thì có thể nói chuyện với anh ta vài câu rồi.Thời gian nào đó anh ta quên mình thôi,quen thêm bạn mới có gia đình mới chỉ có mình cứ nhớ mãi về anh ta
Ông chủ vườn lo lắng hỏi.“Cô Tư khóc sao?”
Gia Linh dịu mắt cười buồn.“Đâu có là bụi bay vào mắt.Ông có thể dạy tôi cách trồng hoa được không?”
Ông chủ vườn gật đầu.“Được mời cô qua bên này”
…
Đồng hoa hướng dương nghiêng mình dưới ánh nắng.từng cánh hoa hương thơm dịu nhẹ chìm đắm sắc vàng tươi. Mộ Giao đưa từng ngón tay nhỏ nhắn mềm mại, lướt qua từng đóa hướng dương.
“A Hỷ ở đây thật đẹp!”
Hoa hướng dương làm anh thơ thẩn ngắm nghía và nụ cười của cô ấy còn đẹp hơn cả hoa hướng dương tỏa sáng ấm áp, một làn gió thổi mạnh làm tóc cô bay theo gió, anh bước tới gần đưa tay lên vén nhẹ mái tóc
Ánh mắt của cô ấy thật sự như nắng ban mai thật dịu dàng, làm anh ngập tràn cảm xúc mỗi khi buồn hay vui luôn có cô ấy bên cạnh, nếu một ngày nào đó không thấy cô ấy nữa thật sự trống trải,tự nhiên không kiềm chế được cảm xúc che giấu trong lòng bao lâu nay.
“Tôi có thể hôn lên mắt cô được chứ?”
Mộ Giao ngây ngô hỏi."Hôn là gì?
Anh đưa tay lên chạm nhẹ gương mặt cô. Tiến lại gần thật gần giọng nói khe khẽ dịu dàng.
“Là như vậy…”
Một cái chạm nhẹ dịu dàng, mang lại sự ấm áp đan xen nhịp đập con tim, làm cô vương vấn trong lòng cô tự hỏi liệu cứ vương vấn hoài với A Hỷ cô có quay về Thiên giới được không…
END SS1 ======))))