Một buổi sáng đẹp trời. những cánh Hoa Bằng Lăng màu tím dịu dàng nở rộ sau vườn. tiếng ve sầu râm ran trong lá. vài cơn mưa lấc phất xóa tan cái hơi nóng ngày hè. Khả Như bưng tới dĩa bánh đậu xanh đặt nhẹ nhàng xuống bàn
“Mời cậu Ba dùng bành, Bà Tư hôm nay đích thân xuống bếp làm bánh đãi người trong nhà!”
Anh vui vẻ cầm lên tay. trên mặt bánh y hình Hoa hồng vàng nhạt.anh nếm thử vỏ bánh mềm mại vào miệng tan ra ngay ngọt nhẹ không ngàn. mùi thơm dịu của đậu còn vương trên miệng. trời mùa hè nóng nực ăn bánh đậu xanh uống trà 24 vị thì còn gì bằng.công nhận là tay nghề của má Tư giỏi thật.
Mộ Giao suy tư trong lòng chỉ là bánh đậu xanh mà A Hỷ vui như vậy sao? Khả Như cũng liếc nhìn, anh ấy thích món ngọt sao?mình cũng muốn học làm bánh.suy nghĩ của hai cô chợt lóe lên trong đầu, nghĩ thì phải vào bếp ngay nhờ Phương Dung dạy nấu ăn.
Bên trong nhà bếp Phương Dung đứng trước mặt hai cô,gương mắt nhìn qua hai người điềm đạm hỏi
“Hai cô muốn học làm bánh đậu xanh?”
Cả hai đều gật đầu đáp:“Đúng vậy!”
Phương Dung mỉm cười, nếu có hai cô ấy bên cạnh, chắc là A Hỷ sẽ không buồn đâu, cô điềm đạm bảo
“Vậy chúng ta làm chuẩn bị nguyên liệu làm bánh Bây giờ chúng ta làm ngâm đậu xanh bóc vỏ ít phút cho mềm ra”
Phương Dung đặt nồi nước lên bếp cho đậu xanh vào nấu chín tận tình chỉ dạy:“khi đậu xanh mềm ta giã nhuyễn ra.cho thêm ít đường vào”
Mộ Giao vội vàng lấy một hủ gia vị, trên bếp đổ vào nồi lên tiếng hỏi.
“Đây là đường có phải không?”
Phương Dung chợt nhìn thấy hủ gia vị Mộ Giao bỏ vào không phải là đường. Cô thốt lên:“Đó là muối cô bỏ hơi nhiều rồi muối chỉ bỏ vào một ít thôi”
Khả Như bên cạnh dùng muỗng múc lấy một ít, trong bình gia vị trên bếp cho vào nồi vội vàng hỏi.
“Vậy đây mới là đường phải không?”
Phương Dung quay lại nhìn Khả Như thứ mà cô ấy bỏ vào nồi đó không phải là đường. cô thốt lên.
“Là bột năng!”
Phương Dung nhìn vào nồi đậu xanh cô lắc đầu ngao ngán hỏi.
“Hai cô không phân biệt được đâu là đường hay muối và bột năng?”
Cả hai đều thản nhiên đáp:“Không!”
Phương Dung thật sự không biết phải nói sao luôn.cô lên tiếng giờ.
“Chúng ta nấu món khác dễ hơn một chút nữa đi.trứng xào cà chua, rau muống xào tỏi”
Hai cô vỗ nhẹ tay tươi cười đáp.“Được đó!”
…
Tại trong phòng anh ngồi trên ghế, nói chuyện với Gia Linh tay cầm bức thư đưa cho cô, cất giọng bảo
“Là Julien gửi anh chưa có đọc,anh đưa cho em Tư đọc trước”
Gia Linh lo lắng đưa tay tới bức thư ngại ngùng bảo: “không cần phải đưa em đọc trước đâu”
Anh nở nụ cười thoáng qua:" Vậy hả?“Anh lấy lại đây”
Vừa nói anh rút tay lại, Gia Linh vội vàng giựt lấy bức thư hớt hải bảo: " Anh nói là đưa cho em đọc mà!"
Anh lắc đầu cười nhẹ, cô em gái này ngoài miệng thì như vậy bên trong lai nghĩ khác, Gia Linh tay cầm bức thư đọc đôi dòng chữ.
Bây giờ này tôi mới viết dài dòng gửi cho anh, mẹ tôi bà ấy trở bệnh nặng và qua đời cách đây một tuần,sau khi mọi chuyện ổn thỏa, tôi mới viết thư gửi cho anh công việc của anh ổn chứ, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến mọi người.
Gia Linh ngơ ra một lúc, mẹ anh ấy qua đời rồi sao? nhưng mà trong thư không nhắc gì đến mình hết vậy tên xấu xa này.
Chợt hai cô ấy bước đi tới đặt xuống bàn chén chè đậu xanh, Mộ Giao tươi cười bảo.
“A Hỷ ngươi xem ta đích thân cùng Khả Như xuống bếp nấu rất nhiều món ăn. Nhưng cuối cùng thì chỉ được món chè đậu xanh này thôi ngươi ăn thử xem!”
Anh tò mò hỏi.“Vậy mấy món cô nấu đâu rồi?”
Mộ Giao ngại ngùng đáp.“Ta sơ ý cho rượu vào chảo thay vì dầu ăn.vậy cho nên…”
Anh nói tiếp.“Vậy cho nên bốc cháy hết phải không?”
Anh nhìn vào chén chè đậu xanh trên bàn, trông nó thật kỳ lạ, có nên ăn thử không đây?anh đưa tay cầm chén chè lên, do dự một lúc
“Em Tư có muốn ăn thử không?”
Gia Linh sắc mặt tái nhợt,nở nụ cười thoáng qua phẩy tay. “Em sao dám ăn trước anh Ba được, anh ăn trước đi!”
Anh tay cầm chén chè đậu xanh, lên ăn thử chậm rãi bảo." Mặn mặn ngọt ngọt lại trong trong dai dai mùi vị rất kỳ lạ"
Mộ Giao ngại ngùng bảo.“Ta có lỡ hơi nhiều muối vào!”
Khả Như ngập ngừng đáp." Tôi… có bỏ ít bột năng vào!"
Anh ngạc nhiên bảo:" Hóa ra là vậy nhưng mà ăn vẫn được"
Mộ Giao vui vẻ bảo:“Vậy hả! ngày mai ta làm bánh bao cho ngươi ăn nha”
Anh lo sợ vội vàng đáp. “Không cần đâu làm phiền cô rồi!”
Khả Như tươi cười bảo. “không những bánh bao chúng ta làm thêm nhiều loại bánh khác nhau”
Mộ Giao vui vẻ đáp.“ý kiến của cô hay đó”
Hầu như hai cô ấy không nghe lời anh nói, chìm đắm vào lời nói của họ thôi, làm anh ngơ ngác khó xử, nhưng thấy họ vui như vậy không nỡ từ chối.
Gia Linh vui vẻ trêu chọc"Chúc mừng anh Ba mỗi ngày đều có lộc ăn!"
Anh bức xúc bảo: “Đừng có chọc anh nữa!”
Người hầu nam bước đi tới chỗ anh ngồi cúi đầu chào.“Thưa Cậu Ba ông cho gọi!”
Anh gặt đầu đáp:“Được tôi tới ngay!”
Anh đứng dậy đi ra ngoài tới phòng đọc sách,anh mở cửa bước đi vào,ông Mã cùng với cậu Hai ngồi chờ tại ghế salon sắc mặt khá khó chịu, Anh bước tới ngồi xuống ghế salon đối diện
“Dạ thưa Ba gọi con tới có việc gì không?”
Ông Mã đưa cho một số giấy tờ lên tiếng.
“Nặc ý! Đây là công việc làm ăn lần này.Ba định nhập về số lượng lớn bình gốm sứ có giá trị cao. hiện tại các giới thượng lưu mua về trưng bày”
Cậu Hai nói tiếp.“Chú Ba biết đó trong đây có một bình gốm cổ xuất xứ vào thời thanh, được khách đặt trước, vì vậy lần này phải thận trọng không được sơ suất”
Ông Mã ôn hòa bảo.“Việc lần này Ba sẽ giao cho hai đứa con phụ trách, ba trông cậy vào hai con”
Anh điềm đạm đáp “Dạ.con sẽ gắng sức làm tốt mọi thứ”
…
Trên phố xá đông người qua lại. Cậu Hai chậm rãi bước vào quán trà đi lên tầng trên vào một phòng trà sang trọng, Bà Hai ngồi trong phòng thong dong thưởng thức bánh đậu xanh, gương mắt nhìn qua.
“Nặc Á mọi thứ sắp xếp theo như má nói chứ?”
Cậu Hai gật đầu.“Dạ thưa má đều theo đúng như má căn dặn”
Bà Hai cười thầm Nặc ý mi chuẩn bị tinh thần đi.