Viên kẹo thứ năm mươi bảy
Sau khi các hoạt động của tháng Mười diễn ra trong khuôn khổ của nhà trường kết thúc, trong nửa tháng sau đó, về cơ bản là giáo viên nào cũng sẽ nói câu này để mở đầu tiết học, đó là: “Nào, các em, hôm nay chúng sẽ ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, mở sách giáo khoa trang xx, phần trọng điểm ôn thi…”.
Rõ ràng là, sau kỳ thi tháng vừa qua, họ đã có hẳn một phần hai thời gian để “thư giãn” nhưng không hiểu sao Thư Điểm cứ luôn cảm thấy, hình như là mình chỉ vừa mới thi tháng xong thôi, còn chưa kịp giải trí gì cả mà lại sắp bước vào một “mùa thi” mới rồi.
Trong hai tuần này, Giang Dịch đã “thay đổi hoàn toàn”… Trước kia đại ca xem chuông vào học là “chuông báo cháy”, chuông vừa reo lên thì cứ đúng mười phút sau là sẽ “chìm vào mộng đẹp”, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ đại ca lại từ bỏ “chứng nghiện ngủ” ấy đi nữa.
Tập trung tinh thần, dốc lòng học hành thì đã đành, trong giờ nghỉ chuyển tiết, ngoại trừ thời gian đi vệ sinh, đi lấy thêm nước, động tay động chân với cô ra…
Thì anh lại bắt đầu hỏi cô về những chuyện liên quan đến học tập.
Thư Điềm nhớ, trong kỳ thi tháng vừa qua, cũng có một tuần liền anh giống như thế này, nhưng mục đích của anh khi đó và bây giờ khác nhau nhiều lắm, nhìn vào là biết ngay. Bởi vì, một là anh muốn thể hiện niềm yêu thích học tập của anh ra ngoài, hai là anh không muốn để cho những bạn nam khác đến “chiếm dụng” thời gian nghỉ giải lao ngắn ngủi này của cô.
Cho nên, những vấn đề mà khi ấy anh hỏi cô rất “lung tung”, nói một cách dễ hiểu hơn thì đó là “ra vẻ”.
Nhưng không ngờ là khi đó cô cũng sẵn lòng “thuận theo anh”.
Nhưng bây giờ thì đã khác với khi đó rồi, giờ đây, ai cũng có thể thấy được “tinh thần hiếu học” của cậu học sinh yếu kém này.
Trong giờ nghỉ giải lao giữa giờ, Thư Điềm và Diêu Nguyệt đi vệ sinh, sau khi về lại lớp thì cô uống một hớp nước, rồi cô khều bạn cùng bàn của mình – cũng chính là cái người đang lật sách Toán: “Anh vừa hỏi em câu nào thế?”
“Câu này.” Giang Dịch dùng ngòi bút chỉ vào.
“À…” Thư Điềm nhìn lướt qua câu hỏi: “Thầy nói, bởi vì hàm số này nằm trên khoảng từ không đến dương vô cùng nên đây là hàm số đồng biến, bên cạnh đó thì…” Cô dừng lại một chút, liếc mắt sang nhìn anh: “Này, anh làm gì…”
Một tay của người nào đó thì đang đặt trên bàn học, còn bàn tay kia… không biết là đã luồn ra sau lưng cô từ lúc nào nữa, nhưng chỉ để yên ở đó, không nhúc nhích gì cả.
Vẻ mặt anh vẫn bình thản: “Không làm gì cả.”
“…”
Cái con người này thật đúng là, càng ngày càng ngang ngược mà.
Cô cảm nhận được độ nóng trên lưng mình, hạ giọng xuống thật nhỏ rồi nói: “… Chúng ta vẫn còn đang ở trong lớp đó!” Anh kiềm chế lại một chút đi chứ!
Giang Dịch vẫn không chịu bỏ tay ra, anh khẽ nhếch môi, chẳng có bất kỳ một sự lo sợ nào trong ánh mắt đen nhánh của anh cả, nụ cười này làm anh trông vừa bất cần, vừa “xấu xa”.
Anh tiến lại gần cô, cũng hạ giọng xuống kho nói: “Anh và bạn cùng bàn yêu thương nhau thôi mà, có vấn đề gì à?”
“…”
Yêu thương nhau cái rắm đó!
Anh nói nghe hay ho thật đấy!
Anh như thế khiến Thư Điềm thấy vô cùng mất tự nhiên, cô trừng mắt với anh, nhưng mà, càng trừng anh thì cô càng thấy mặt mình như đang nóng dần lên.
Rõ ràng là cũng đã ở bên nhau được một thời gian rồi mà, nhưng cô vẫn không thể nào hiểu nổi, tại sao cô lại không thể sinh ra khả năng “miễn dịch” trước anh vậy nhỉ? Mặt đỏ thì cứ đỏ, còn trái tim thì cứ đập loạn nhịp, đến nỗi, chính cô còn chẳng thấy kinh ngạc trước những “phản ứng” ấy nữa.
Hai người cứ “giằng co” như thế vài giây.
Cho đến khi cái con người này đưa tay lên sờ vào tóc cô, rồi lại xoa xoa tóc: “Giảng bài đi, ngoan nào.”
“…”
Đúng thật là… giữa học tập và “thả thính”, cái con người này chẳng chịu để lỡ mất thứ nào cả.
Thư Điềm vẫn giữ thói quen học tập mà mình đã “xây dựng” từ trước đến nay, cô sẽ tập trung nghe giảng ở trên lớp, sau giờ học thì sẽ làm hết các bài tập. Còn bây giờ thì đã có thêm chị Lộc Viên Viên đến, chị ấy chính là “chị gia sư” mà Lương Vận đã tìm cho con gái mình.
Ngoại trừ môn Toán có phần hơi yếu ra, thì lực học của cô ở những môn khác khá là đồng đều. Vừa hay Lộc Viên Viên hiện đang là sinh viên khoa Toán học của trường Đại học S, thành tích thi đại học của chị ấy cao đến nỗi khiến người ta phải “khiếp sợ”.
Không chỉ có thế, chị gia sư này còn chẳng hề giống như trong tưởng tượng của cô nữa. Chị ấy là một cô gái có vẻ ngoài đáng yêu, ngoại hình chẳng liên quan gì đến hai chữ “Toán học” cả, còn giọng nói thì vừa nhỏ nhẹ, vừa dịu dàng, lại còn giảng bài rất hay nữa chứ.
Bình thường thì cuối tuần chị ấy mới đến, nhưng vì bây giờ sắp thi giữa kỳ, đang trong giai đoạn khá đặc biệt, thế nên, một tuần trước lúc kỳ thi giữa kỳ diễn ra, tối nào chị ấy cũng đến dạy cho cô cả.
“Chị ơi…” Tối đó, sau khi về đến nhà, Thư Điềm cắn bút, nghiêng đầu hỏi Lộc Viên Viên rằng: “Chị ơi, nếu như hồi tiểu học và hồi cấp hai không chịu học hành gì cả, đến lớp mười mới bắt đầu học thì… có còn hy vọng gì không ạ?”
“…” Đối phương ngẩn người ra: “Còn hy vọng nghĩa là sao cơ?”
“Ừm…” Thư Điềm suy nghĩ một lúc rồi mới đáp: “Nói chung là còn hy vọng “lội ngược dòng” từ vị trí xếp hạng cuối lớp không ạ?”
Lộc Viên Viên nghe vậy thì chỉ trong chớp mắt là chị ấy đã hiểu ra ngay. Chị ấy nở nụ cười “mờ ám”: “Ồ, em muốn để người anh trai kia của em học tập à?”
Lộc Viên Viên có vẻ ngoài đáng yêu, tính cách còn rất thân thiện, Thư Điềm tán gẫu với chị ấy trong giờ nghỉ ngơi, mà đã tán gẫu thì tất nhiên là cô cũng sẽ không kìm được mà lại nhắc đến Giang Dịch.
Nhưng mà, dù gì thì gia sư cũng mang trong mình một nửa trọng trách của giáo viên rồi, mà, họ phải giấu giếm chuyện này với giáo viên và phụ huynh. Thế nên, cô không nói chuyện mình và Giang Dịch đang yêu nhau cho chị ấy biết, mà cô chỉ nói là mình có một người anh trai trúc mã, là đại ca trong trường, rất đẹp trai, đối xử với cô rất tốt.
“Không phải, không phải đâu ạ…” Thư Điềm giải thích ngay lập tức: “Thì là vì, dạo gần đây, không hiểu sao anh ấy không còn ngủ trong giờ học nữa, còn đến hỏi em vài vấn đề, em không ngờ là câu nào anh ấy cũng hỏi vào trọng tâm cả… Em cảm thấy, hình như là anh ấy đang muốn học tập nghiêm túc thật, bởi vậy nên em mới muốn hỏi chị.”
“…”
Cô cắn môi: “Cho nên, chị ơi, chị cảm thấy anh ấy còn hy vọng không ạ?
“Ôi, tất nhiên là có thể rồi.” Lộc Viên Viên chớp mắt: “Lúc chị học cấp ba, hầu như lúc nào chị cũng xếp hạng nhất lớp cả, nhưng có một người bạn, thành tích lớp mười, lớp mười một rất bình thường, đến lớp mười hai thì mới bắt đầu học tập chăm chỉ. Kết quả là, cuối cùng thì chị chỉ phát huy được như bình thường thôi, còn người đó thì lại khác, thành tích thi đại học của người bạn này còn cao hơn chị tận mấy điểm nữa đó.”
“…”
“Em thấy rồi đó, đến tận năm lớp mười hai người đó mới cố gắng chăm chỉ nhưng đã đạt được thành tích như thế rồi, cho nên, bắt đầu từ lớp mười thì chắc chắn là chưa muộn đâu.”
Cô ấy dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Hơn nữa, kiến thức của cấp hai và cấp ba không ảnh hưởng quá nhiều đến nhau đâu, cứ cố gắng học tập thật nghiêm túc, chắc chắn là sẽ làm được thôi.”
Sau khi Thư Điềm nghe thấy thế, tâm trạng của cô đã tốt hơn trước rất rất nhiều.
Cô mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn chị ạ, hì hì.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“…” Lộc Viên Viên cũng phải bật cười trước cô gái nhỏ này: “Chị chỉ nói sự thật mà thôi, em cảm ơn chị làm gì thế?”
Căn phòng yên lặng cả một lúc lâu, qua vài phút sau, Thư Điềm lại không nhịn được mà nói chuyện với cô ấy: “Chị ơi, chị đừng cười em nhé.”
Lộc Viên Viên nhìn sang: “Hả?”
“À thì, em hỏi chị chuyện này là vì còn một nguyên nhân khác nữa…” Thư Điềm chậm chạp nói: “Em cảm thấy, sau khi thành tích của anh ấy đã trở nên tốt hơn, hai chúng em có thể học chung một trường đại học…”
Sau đó tiếp tục “yêu thương nhau”. Thư Điềm nuốt câu nói này vào trong bụng.
Thật ra cô cũng đã từng suy nghĩ về chuyện này, đã nghĩ về nó rất lâu rồi, chỉ là, cô không tìm được cơ hội để hỏi Giang Dịch.
Hơn thế nữa, có đôi khi, cô sẽ cảm thấy, bây giờ mà lại nghĩ đến những chuyện đó rồi à, có phải là đã nghĩ hơi xa rồi không, vì họ vẫn còn tận ba năm nữa kia mà.
“…”
Cô thấy sắc mặt của Lộc Viên Viên hơi thay đổi, trông chị ấy có vẻ khá ngạc nhiên.
Khi Thư Điềm bị nhìn lâu đến độ mất tự nhiên, thì Lộc Viên Viên bèn lên tiếng đề nghị, đôi mắt chị ấy sáng bừng: “Rất tốt đó, em có muốn bảo cậu ấy sang ôn tập chung với em luôn không? Lúc em giải đề, chị có thể giảng bài cho cậu ấy…”
“À…” Thư Điềm xua tay: “Chị ơi, tạm thời thì bây giờ chưa cần phải làm vậy đâu ạ.”
“… Tại sao thế?” Lộc Viên Viên khó hiểu: “Chẳng phải em đã nói là cậu ấy đang sống ở nhà đối diện sao? Người nhà… bọn em cũng quen biết nhau mà, đúng chứ?”
“Quen biết thì đúng là có quen biết ạ.” Thư Điềm cười: “Không sao đâu chị, anh ấy cũng giống như em, thiếu căn bản, em dạy cho anh ấy là được rồi ạ.”
Thư Điềm dừng lại một lát, lại nghĩ đến những vấn đề mà bạn trai đã hỏi mình, thế là cô cũng không “nói đỡ” cho bạn trai mình nữa, ngược lại, cô còn vô cùng thành thật mà nói ra hết: “Với trình độ của anh ấy, em nghĩ là, tạm thời chị vẫn chưa thể chỉ dạy cho anh ấy được đâu ạ.”
Lộc Viên Viên: “…”
…
Tính hiếu học của Giang Dịch vẫn được anh duy trì, sau khi Thư Điềm nghe câu chuyện “vượt khó” của Lộc Viên Viên thì cô cảm thấy, trong cô đang chứa đầy “nhiệt huyết”, luôn sẵn sàng để “dạy” cho anh bạn trai của mình.
Tỉ lệ học sinh lớp 10/7 ở lại tự học và ngoại trú gần như là bằng nhau. Đến giờ tan học, khi giáo viên dạy tiết cuối cùng vừa đi ra khỏi lớp, thì lớp học đã trở nên ồn ào ngay tức thì.
“Này anh…” Trong tiếng ồn ào, Thư Điềm đã thu dọn cặp sách xong xuôi, cô khều người đang nhìn điện thoại – cũng chính là người đang ngồi bên cạnh mình: “Hôm nay em và Lâm Dĩ An ra ngoài cùng nhau, ngày mai em lại đến xem anh luyện tập nhé?”
Giang Dịch ngẩng đầu nhìn cô một lúc: “Hai em đi đâu?”
“Ở gần trường học thôi anh…” Thư Điềm cũng chưa nghĩ ra nên chỉ tuỳ tiện nói: “Chắc là quán trà sữa đó.”
“…”
Giang Dịch không nói gì cả.
Cô đứng dậy, cô đeo cặp lên lưng, thấy vẻ mặt của anh thì khom lưng, nghiêng đầu, tiến sát lại gần anh: “Có duyệt không? Bạn trai ơi?”
“Mấy giờ em về?”
“Uống xong ly trà sữa là em sẽ về ngay.”
“Anh đưa em đi.”
“Không cần đâu!” Thư Điềm giải thích: “Hai bọn em uống xong thì sẽ đi về ngay, khi đó trời cũng không quá tối đâu, em tự về nhà được mà.”
Cô nói xong thì lại nhìn bạn trai của mình, cuối cùng thì anh bạn trai nào đó cũng đã chịu gật cái đầu cao quý của mình xuống: “Đừng về muộn quá.”
“…”
Chậc chậc chậc.
Anh xem anh đi kìa! Sao mà chẳng quả quyết gì hết vậy! Còn hỏi đông hỏi tây nữa chứ! Giống y như là một cô gái vậy! Quản lý nhiều quá rồi đó!
Nhưng mà, bị anh quản lý như thế, Thư Điềm lại thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
“Ồ…” Thư Điềm kéo dài giọng: “Em… biết… rồi…”
“…”
Cô cố gắng kéo dài giọng ra, nghe khá buồn cười, Giang Dịch cũng không nhịn được mà khẽ cười.
Hai người sánh vai nhau đi ra khỏi lớp học, nhưng họ lại đi về hai hướng trái ngược nhau.
Thư Điềm đi sang lớp 10/9, còn chưa đi đến nơi mà đã thấy Lâm Dĩ An, cô ấy đeo cặp sách trên lưng và đang đi từ cửa sau của lớp ra.
Một tháng gần đây, cô và Lâm Dĩ An không liên lạc với nhau nhiều, dù lớp học của họ nằm trên cùng một tầng lầu, nhưng, khi đi vệ sinh thì cũng chẳng vô tình gặp được bao nhiêu lần.
Nhưng, từ hồi cấp hai cho đến bây giờ, vào mỗi kỳ nghỉ, họ đều sẽ ở trong trạng thái như thế này – mấy tuần mới gọi một cuộc điện thoại để trò chuyện, rồi đến khi khai giảng thì họ vẫn là bạn bè tốt của nhau.
Dù họ đã không gặp nhau trong bao nhiêu lâu đi chăng nữa, thì khi gặp lại, họ vẫn chẳng hề thấy gượng gạo, cũng chẳng bị rơi vào tình thế “không biết phải nói gì với nhau”.
Mặc dù ba năm cấp hai chỉ quen biết được một người bạn như thế này thôi, nhưng bấy nhiêu thôi là đã đủ, Thư Điềm đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Khi ở bên ngoài, tiếng tăm của Lâm Dĩ An cũng “lẫy lừng” lắm, những người chưa từng gặp cô ấy đều sẽ nghĩ rằng, có lẽ cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, thân cao một mét bảy mươi mấy. Nhưng thật ra, cô ấy lại có vẻ ngoài hết sức đáng yêu, không chỉ có vậy, thân hình của cô ấy cũng chẳng cao được như thế.
Thư Điềm cười hì hì đi qua và khoác tay cô ấy: “Lâm Tiểu An à, có nhớ mình không?”
“…” Lâm Dĩ An chỉ liếc cô một cái thôi chứ không nói gì cả.
“Ôi, do lâu rồi không gặp nên cậu mới “lạnh nhạt” với mình như thế này phải không?”
“Chứ sao nữa?” Giọng nói của Lâm Dĩ An rất giống vẻ ngoài của cô ấy, nghe rất trong sáng và dễ nghe, đem lại cảm giác giống là mối tình đầu vậy. Ấy thế mà, lời mà cô ấy nói ra lại hoàn toàn trái ngược với cảm giác ấy: “Cậu còn muốn mình lao đến ôm cậu nữa à? Nếu chẳng may bạn trai cậu nhìn thấy, vậy cậu có muốn mình và Giang Dịch đánh nhau một trận không?”
?
Thư Điềm: “…”
Ông trời có mắt, mau đến xử lý người phụ nữ này đi.
Có phải là cậu đã bôi Hạc Đỉnh Hồng [*] lên đầu lưỡi hay không vậy? Sao mà cái miệng này “độc” thế hả?
[*] Hạc Đỉnh Hồng được biết là một chất kịch độc, trong bộ phim “Hậu cung Như Ý truyện”, từng xuất hiện trong bát canh Hạc Đỉnh Hồng do Càn Long ban Lệnh phi Vệ Yến Uyển.
Cô ấy đã nhắc đến đánh nhau rồi thì Thư Điềm cũng nói hùa theo: “Trước kia mình thấy có nhiều người tò mò về chuyện này lắm, còn thảo luận xem cậu có đánh thắng được Giang Dịch hay không đó.”
“…”
“Thật ra thì mình cũng hơi tò mò, dù gì thì tin đồn về hai người cũng khoa trương như thế cơ mà, hơn nữa, mình còn nghe nói là, một mình cậu có thể đánh thắng cả mười nam sinh…” Thư Điềm dừng lại một chút, sau đó cô mới nói tiếp: “Cho nên, trong hai người, cậu nghĩ là ai sẽ giành được chiến thắng vậy?”
Lâm Dĩ An cắn răng: “… Cậu nhàn rỗi đến thế cơ à?”
Thư Điềm vô tội: “Mình thế nào cơ? Chỉ tò mò một chút thôi mà.”
“Đánh không lại, cậu hài lòng rồi chứ?”
Thư Điềm bật cười ngay: “Hài lòng, hài lòng!” Cô vỗ vai Lâm Dĩ An: “Bạn học Lâm à! Dám dũng cảm thừa nhận điểm yếu của bản thân là đã giỏi giang lắm rồi đó!!!”
Bạn học Lâm: “…”
Một đứa con gái như mình không đánh lại bạn trai của cậu.
Mà trông cậu có vẻ vui nhỉ?
Hai người đi ra khỏi cổng trường, đến quán trà sữa, vì còn sớm nên có rất nhiều ghế trống, hai người gọi đồ uống xong thì chọn ngồi ở chỗ gần cửa sổ.
Thư Điểm khuấy trân châu trong ly, nhớ đến một chuyện khác: “À, sao tháng này mình không thấy cậu học tiết Thể dục vậy?”
“…”
Lâm Dĩ An khựng lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Từ lúc khai giảng cho đến bây giờ, mình chỉ học chung với cậu được hai tiết thôi, về sau thì cậu không còn đến học nữa. Có chuyện gì thế?” Thư Điềm nhớ lại, hút một ngụm trà sữa lên rồi nuốt xuống: “Cậu nói đi chứ, anh Giang Ngôn thì có vấn đề về sức khoẻ, thuộc trường hợp đặc biệt nên không học thì cũng đành, nhưng tại sao cậu cũng không học thế?”
“…”
“Mà hai người còn là bạn cùng bàn…” Thư Điềm nheo mắt lại: “Có phải cậu và anh Giang Ngôn đã ở trong lớp…” Cô còn chưa nói hết câu mà người ngồi đối diện đã cắt ngang lời cô: “Không phải.”
Lâm Dĩ An ít nói dối lắm.
Nhưng bây giờ, miệng cô ấy lại nhanh hơn cả não, đã “chọn” nói dối rồi: “Đi học Thể dục… thì chẳng thà đi ngủ còn hơn.”
“…”
Ồ, hóa ra là vì lý do này à.
Thư Điềm nghĩ, mình mà nghi ngờ Lâm Dĩ An thích anh Giang Ngôn… thì mình có khác gì một kẻ ngốc đâu.
… Thì ra, chỉ đơn giản là vì cô ấy muốn đi ngủ thôi.
Nhìn Giang Dịch thì mới thấy, thật ra là cũng chẳng có gì khó lý giải cả, chắc thích ngủ là “bệnh chung” của giới đại ca bọn họ nhỉ?
Vì trước đó cô chỉ thông báo cho Lâm Dĩ An biết rằng mình đã “thoát kiếp độc thân” trên Wechat thôi, nên vẫn còn rất nhiều điều chưa nói rõ ra được. Thế là, cả một lúc lâu sau đó, cô đã “mải mê” kể cho Lâm Dĩ An nghe về “hành trình yêu đương” của mình.
Nếu Diêu Nguyệt cũng đang ở trong “hiện trường” “rải thức ăn cho chó” như thế này, thì chắc chắn là cô ấy sẽ la hét rất to và hết lòng “cổ vũ” cô, nhưng Lâm Dĩ An thì lại khác, cô ấy “vào tai trái, ra tai phải”. Đã lâu lắm rồi cô ấy không lướt diễn đàn, thế nên, cô ấy vừa qua loa trả lời Thư Điềm, vừa nhấp vào diễn đàn để xem thử.
Một trang chứa được hai mươi bài viết, trang chủ có tổng cộng ba bài viết liên quan đến Giang Dịch. Cô ấy nhấp vào xem thử vài cái, sau đó thì không nhịn được mà hỏi một câu như thế này: “Hai người các cậu “ầm ĩ” như thế này mà giáo viên chủ nhiệm của lớp cậu không biết à?”
“Hả?” Thư Điềm ngẩn người ra, cô nhớ, hình như dạo gần đây Mã Đông Lập cũng không có “truy tìm dấu vết” gì cả, thế là cô bèn lắc đầu: “Chắc là không biết đâu.”
“Ồ, được rồi.”
Lâm Dĩ An đọc xong bài viết thứ ba thì tắt màn hình điện thoại đi: “Cậu học sinh mà trước kia cậu “chỉ dạy” thì sao? Cậu ta sao rồi?”
“Học sinh gì…” Thư Điềm bỗng nhớ ra: “À, cậu bạn “Gà tiểu học” kia đó à!”
“…”
“Sau khi mình yêu đương thì mình hơi bận rộn.” Tự dưng Thư Điềm thấy hơi chột dạ: “… Cũng phải nửa tháng rồi mình không vào ứng dụng đó.”
…
Chào tạm biệt Lâm Dĩ An xong, việc đầu tiên Thư Điềm làm sau khi về đến nhà đó chính là, đăng nhập vào ứng dụng, hỏi han “Gà tiểu học”.
Kết quả là, cô đã thấy rất rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Được gửi đến cô trong cùng một ngày, cùng một “chú gà”.
[gosk08]: Này, có đó không, tôi yêu đương rồi.
[gosk08]: Cô ấy đồng ý với tôi rồi.
[gosk08]:!
?
Mẹ kiếp! Sao cậu ta lại thành công rồi??? Gà tiểu học cũng có “mùa xuân” rồi ư???
Thư Điềm vội lướt lên trên để xem ngày tháng.
Ngày này…?
Ngày này, dù ngày này có hóa thành tro thì cô cũng nhớ… Chẳng phải đây là cái đêm mà cô và Giang Dịch bắt đầu ở bên nhau à?
…?
Chuyện gì thế này? Một ngày trọng đại như thế này cơ mà, ấy vậy mà cũng trùng nhau được ư???
Cô xem thời gian xong thì lại lướt xuống dưới, mấy tin nhắn sau đó đều cho cô thấy được tâm tình vui sướng của anh bạn nhỏ này.
Những dấu chấm than kia trông vô cùng gai mắt.
Thư Điềm lại liên tưởng đến cách nói chuyện của chú gà này lúc bình thường, mọi hôm thì mang giả vờ nghiêm túc, “mùi giả vờ” nồng đậm vô cùng, vậy nên, bây giờ, khi thấy những tin nhắn này, mặt cô đã đen thui.
Dựa vào thời gian của khi đó, thì phải qua thêm mười phút sau, thì “Gà tiểu học” mới bình tĩnh lại được một chút.
[gosk08]: [Lì xì] — [Làm ăn phát đạt, đại cát đại lợi]
[gosk08]: Tôi không biết là, rốt cuộc thì những gì mà cô từng dạy cho tôi có hữu dụng hay không, không chỉ có thế, tôi cũng không biết bây giờ tôi đã nạp vào cái trò chơi ngu ngốc kia bao nhiêu nghìn tệ rồi, tôi cũng không biết nữa… Nói chung, cô cứ nhận đi.
[gosk08]: Chẳng phải là cô cũng đang thích người nào đó à? Nếu cần thiết, tôi có thể truyền thụ kinh nghiệm lại cho cô.
Thư Điềm: “…”
Cậu bớt lại đi.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Phỏng vấn một chút: Xin hỏi, Thư Tiểu Điềm, cô thấy “Gà tiểu học” và Giang Dịch có điểm gì khác nhau?
Thư Điềm: Chú gà này quá ngu ngốc, quá dở hơi.
Thư Điềm: Chú gà này không có EQ.
Thư Điềm: Mà bạn trai tôi, anh Giang Dịch đó! Anh ấy biết thả thính, anh ấy đẹp trai, anh ấy còn đáng yêu nữa chứ. Anh ấy có thể vừa dễ thương vừa quyến rũ, có thể vừa cứng vừa mềm. Một người một gà đó, chẳng cần phải so sánh với nhau làm gì!
Tác giả: … Mặt của cô sẽ vô cùng đau đớn.
…
Câu chuyện nho nhỏ về “Đồ con gái”.
Khi vào đại học, Thư Điềm và bạn trai đã bắt đầu sống chung với nhau, họ rất ngọt ngào và thân mật.
Một ngày nào đó…
Thư Điềm bỗng nhớ lại những lời nói đầy hoang đường mà mình từng nói hồi cấp ba, cô thấy người nào đó nằm bên cạnh mình vừa tắm xong, mái tóc đen của người nọ ướt nhẹp, đôi mắt đào hoa như bị bao phủ bởi một làn sương, môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài tuyệt đẹp.
Không biết anh mặc… váy trông sẽ như thế nào nhỉ?
Ý đồ xấu xa nảy sinh trong cô.
Cô trở người trên giường: “Anh [*] ơi, anh có hứng thú với việc mặc đồ con gái cho em xem không?”
[*] Anh ở đây là “ca ca”, là “anh trai” chứ không phải là đại từ xưng hô.
“…” Bàn tay lau tóc của Giang Dịch khựng lại, anh nhìn sang: “Cái gì cơ?”
Thư Điềm nói lại một lần nữa.
Giang Dịch im lặng rất lâu, bỗng nhiên anh ngước mắt lên: “Em gửi kiểu dáng cho anh đi, anh tự mua.”
“???”
Người từng bị ép phải tỏ tình vì chuyện này! Mà bây giờ lại đồng ý nhanh đến thế thật ư???
“Không thành vấn đề!” Thư Điềm nhảy từ trên giường xuống: “Anh đợi em nhé!!!”
Váy JK.
Đồ hầu gái.
Đồ nàng thỏ
…
Mặc hết một lượt cho em!!!
Thư Điềm gửi hết cho anh, thậm chí, cô còn vô cùng chu đáo mà gửi tên cửa tiệm nhận đặt may theo số đo.
Hề hề, nói chung thì bây giờ cô đang giống như gói biểu tượng cảm xúc này vậy: [Xoa tay chờ mong. jpg]
…
Ba ngày sau, hàng được giao đến tận nhà.
Thư Điềm kích động đến nỗi tay cô cứ run run, nhưng khi mở hàng ra thì mới phát hiện có gì đó không đúng cho lắm.
Bà mẹ nó, sao không phải là hàng đặt may? Sao đều là size S và size XS thế? Anh mặc vào kiểu gì đây???
Cô cầm đến phòng ngủ chất vấn, giọng của người nào đó khi nói chuyện nhẹ như mây bay: “Bởi vì chúng được mua cho em đó.”
Thư Điềm: “???” . Truyện Gia Đấu
“Thời cấp ba, lúc em mặc đồng phục của đội cổ vũ…” Giang Dịch nhớ lại khung cảnh khi đó: “Anh đã cảm thấy, chắc chắn là khi em mặc những thứ này cũng sẽ rất đẹp.”
“…”
“Cho nên anh đã mua chúng.” Anh tóm cô lại, hôn cô một cái, rồi hạ giọng xuống thật nhỏ mà nói: “Ngoan, mặc cho anh xem.”
Thư Điềm nhìn cái đuôi mèo và đôi tai thỏ trắng tuyết pha chút màu hồng kia.
Cô khóc không ra nước mắt, nghiến răng nghiến lợi.
… Cầm thú QAQ!!!
— Tạm thời thì đến đây là câu chuyện nhỏ này đã hết —