Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Viên kẹo thứ năm mươi tám

Thư Điềm thử nhận bao lì xì, lì xì trong ứng dụng này không phải là tiền mặt, mà là tiền xu, có thể đổi với bên nền tảng.

Quá thời hạn rồi, cô không nhận được nữa.

Thư Điềm tặc lưỡi, vì không nhận được tiền trả công của “Gà tiểu học”, nên cô thấy hơi đáng tiếc.

Cô lại nhìn mấy câu cuối kia thêm hai lần nữa.

Haiz, cái con người này thật là, yêu đương rồi thì cũng giỏi rồi đấy… Không ngờ là còn nói cái gì mà “không biết những gì mà cô từng dạy cho tôi có hữu dụng hay không” nữa cơ á?

Cũng cần phải hỏi thế nữa à? Tất nhiên là hữu dụng rồi!

Tạm thời không nói đến trò chơi gì gì đó, chỉ cần nói đến “chất xúc tác” mà cô đã “tiêm vào” người chú gà này thôi, nó cũng đóng vai trò quan trọng lắm mà nhỉ?

Không được rồi.

Nếu mà còn không ngăn chặn lại nữa, thì đuôi của chú gà này sẽ vểnh lên đến tận trời mất thôi.

Thư Điềm đang định gõ thẳng ra là “Không ngờ là cậu lại dám nghi ngờ chị đây, nếu không có chị đây giúp cậu, thì chắc là cậu phải yêu thầm người ta thêm tám trăm năm nữa đó”.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn quyết định xóa đi.

Gõ lại: [Sao lại có chuyện chị đây bị cậu “vượt mặt” cho được cơ chứ? Không giấu gì cậu, chị đây cũng thoát kiếp độc thân rồi, còn “thoát” trước cậu một ngày cơ.]

Thư Điềm nhìn cái từ “trước cậu” kia, chẳng hiểu sao cô lại thấy tự hào: [Lì xì quá thời hạn rồi, cậu cũng không cần phải gửi lại nữa đâu, giúp cậu một lần, coi như là làm việc thiện tích đức đi.]

Cô gõ chữ rất nhanh, có lòng tốt nhắc nhở đối phương: [Cậu nghĩ yêu đương được là đã đi đến “vạch đích” rồi à? Trong quá trình yêu đương, chắc chắn là cậu sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề nhỏ lẻ vụn vặt khác, chị đây đang nghĩ, chắc là cậu vẫn cần chị đây chia sẻ kinh nghiệm đấy. /ngầu/]

Đưa Phật thì đưa đến Tây thiên, giúp gà thì phải giúp cho trót.

Cô đúng là một người bạn qua mạng tốt lành mà.

“Gà tiểu học” vẫn không trả lời.

Mãi cho đến khi “người bạn qua mạng tốt lành” Thư Điềm ăn tối xong, sau khi về phòng ngủ, cô nhận được tin nhắn đến từ Giang Dịch, và thế là hai người đã nói chuyện ngọt ngào cả một lúc lâu. Khi cô đang chuẩn bị chơi trò chơi… thì bấy giờ cô mới nhận được tin nhắn trả lời.

“Gà tiểu học” gửi ba tin nhắn đến.

[gosk08]: Bây giờ, hai người chúng tôi, vô cùng ngọt ngào.

[gosk08]: Trong chuyện tình cảm, không có, bất cứ một vấn đề nào, cần cô chỉ dẫn cả.

[gosk08]: Cô đừng có nói gở cho tôi.

Thư Điềm: “…”



Thứ tư, đêm trước ngày bắt đầu thi giữa kỳ, trường học gửi thông báo kiểm tra sức khỏe như thường lệ.

Với các bạn học sinh, trong bầu không khí của thời cấp ba, nhất là trong thời kỳ “tiền kiểm tra” đầy căng thẳng như thế này, dù chỉ gặp phải một vấn đề rất rất nhỏ thôi, thì nó cũng có thể bị khuếch đại đến mức vô hạn, dù chỉ là “một nốt nhạc” “chiếm đóng” một vị trí rất bé nhỏ thôi, nhưng cũng đã đủ sức khiến cho một đám người phải căm phẫn.

Tất nhiên là, phía lãnh đạo của trường cũng không muốn để cho học sinh của mình rơi vào trạng thái “quá hưng phấn”. Thế nên, buổi chiều kiểm tra sức khỏe, thì đến tận sáng ngày hôm đó mới để cho các giáo viên chủ nhiệm thông báo tin này cho học sinh lớp mình biết.

Vừa hay tiết cuối của buổi sáng là tiết Ngữ văn. Mã Đông Lập không cho họ tan học ngay sau khi hết tiết như mọi hôm.

“Mỗi năm trường chúng ta đều tổ chức kiểm tra sức khoẻ một lần, tiết đầu tiên của buổi chiều là sẽ đến lượt chúng ta kiểm tra đó các em.” Thầy ấy nói: “Kiểm tra sức khỏe chia làm hai ngày, hôm nay kiểm tra bên ngoài, ngày mai kiểm tra kỹ hơn bên trong, mỗi lớp mất khoảng một tiết là xong rồi. Tiết đầu tiên của buổi chiều lớp chúng ta sẽ đi qua đó, các em nhớ là đừng đến muộn đấy.”

Tiết đầu buổi chiều là môn Vật lý. Không ngờ môn học bị “chiếm dụng thời gian” để kiểm tra sức khoẻ lại là môn Vật lý chứ không phải là môn Mỹ thuật. Học sinh lớp 10/7 hò reo vui vẻ cả một lúc lâu, Mã Đông Lập cười híp mắt lại trong những tiếng hoan hô “đạo diễn Mã vạn tuế” này.

Buổi chiều, lúc Thư Điềm đến lớp học thì đã thấy Giang Dịch rồi, anh còn đến sớm hơn cả cô, anh đang ngồi ở bên trong, dựa vào tường nghịch điện thoại như mọi ngày.

Khi Thư Điềm ngồi xuống, cô khẽ chạm đầu gối của mình vào đầu gối của anh.

Khi Giang Dịch nhìn sang, cô hỏi: “Lát nữa kiểm tra sức khỏe, anh có muốn đi cùng em không?”

“Anh thấy lớp buổi sáng đi kiểm tra sức khỏe…” Giang Dịch khóa màn hình điện thoại: “Nam nữ tách nhau ra xếp hàng.”

Thư Điềm hơi thất vọng: “… À.”

Cô đang định dịch chuyển tầm mắt về, thì bỗng dưng, bàn tay đang để trên bàn học của cô bị nắm lấy.

Thư Điềm quay phắt sang nhìn anh.

Trái tim cô đập mạnh.

Mái tóc của Giang Dịch hơi rối, mí mắt anh mở không lên, mắt cũng chẳng mở to hết ra, hình như là anh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn. Anh uể oải dựa vào tường, nhìn cô một chốc rồi lại nở nụ cười.

Nụ cười này trông “xấu xa” lắm.

“Không được đi chung với anh…” Chắc là anh vừa mới dậy cách đây không lâu, nên giọng điệu khi anh nói nghe có vẻ ngái ngủ: “Khiến em thất vọng đến vậy cơ à?”

“…”

Thư Điềm phản ứng lại ngay lập tức.

Lại nữa rồi! Anh lại bắt đầu nữa rồi đấy!

Thư Điềm, mày không được mắc bẫy! Mày sao thế hả! Đã nói là mày phải chiếm thế thượng phong rồi cơ mà! Đã nói là đừng có liên tục chạy theo anh ấy say khi anh ấy “thả thính” mày rồi mà! Ý chí của mày đi đâu rồi hả!!!

Thư Điềm gào thét trong lòng, cô rút tay mình ra ngay lập tức, giả vờ bình tĩnh: “Ai thất vọng cơ?”

“…”

Cô suy nghĩ lại, vẫn thấy mình chưa đủ “mạnh mẽ”, thế là cô lại nói thêm một câu nữa: “Em chỉ hỏi một cách lịch sự là anh có muốn đi chung với em hay không mà thôi.”

“…”

Đây có nghĩa là “đang giận đến nỗi chỉ muốn xù lông lên”.

Giang Dịch nhướng mày, anh mở miệng ra định nói gì đó, nhưng mà anh vẫn còn chưa kịp nói gì thì tiếng chuông vào học đã vang lên, cắt ngang lời anh muốn nói.

Mã Đông Lập bước vào lớp đúng ngay lúc chuông đang reo.

Sau khi chuông reo được mười giây, thầy ấy cầm cây trợ giảng lên và gõ vào bục giảng, nói: “Phải đi xếp hàng rồi, lát nữa các em nói chuyện nhỏ thôi nhé, những lớp khác vẫn còn đang học.”

“Bây giờ, nam một hàng, nữ một hàng, xuất phát nào.” Nói rồi, thầy ấy chắp tay sau lưng, đi ra khỏi cửa lớp trước.

Thư Điềm cũng đứng dậy ngay, cô đi tới hàng đầu tiên kéo Diêu Nguyệt ra ngoài đợi Nguyên Loan Loan.

Thư Điềm ước gì mình có thể đi ngay.

Giang Dịch đúng thật là…

Hai người chỉ mới yêu nhau thôi, còn chưa được một tháng nữa, ấy thế mà, người này lại thay đổi nhiều đến nỗi khiến người khác phải “cạn lời”, chẳng biết phải nói gì.

Thật ra, nếu nghĩ kỹ lại thì mới thấy, hình như cũng không hẳn là không có “điềm báo” gì báo hiệu trước cả… Chẳng hạn như, đêm đầu tiên sau khi hai người chính thức yêu nhau, lúc đầu cô chỉ muốn nắm tay thôi, vậy mà người kia đã tiến tới bước hôn vào mặt luôn rồi.

Mấy cái lo lắng như là “lỡ chẳng may lúc yêu đương anh không thoải mái thả lỏng chân tay được thì sao?” có là gì đâu, bây giờ anh càng ngày càng thoải mái, càng ngày càng “thả lỏng” rồi đó, được chưa vậy hả!

Thư Điềm nửa vui nửa buồn vì chuyện này.

Vui thì tất nhiên là có vui rồi, vì bạn trai cô chẳng cần ai phải chỉ dạy hết mà vẫn có thể “thả thính” cô, khiến cho mặt cô đỏ bừng bừng lên vì anh ấy, cô thấy hạnh phúc lắm.

Buồn là vì, lần nào cô cũng bị anh “thả thính” đến nỗi đầu óc bắt đầu “chập mạch” luôn, nếu vậy thì bảo cô phải “thả thính” lại anh kiểu gì đây?

Lúc xếp hàng, mặc dù thầy đã nói “nam một hàng, nữ một hàng”, nhưng thật ra, có quan hệ tốt với ai thì mọi người sẽ đi chung với người đó.

Thư Điềm đứng sát bên cạnh Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan, Giang Dịch đi chung với đám con trai gần cuối lớp.

Đi được nửa đường, Diêu Nguyệt bỗng ra vẻ bí ẩn, nhỏ giọng nói rằng: “Mình nghe nói, hình như là hôm nay phải đo vòng ngực đó.”

“Chắc chắn là phải đo rồi, mình nhớ hồi cấp hai cũng có đo mà.” Nguyên Loan Loan không quan tâm cho lắm: “Nói chung thì đó cũng chỉ là một con số thôi mà, có gì đâu.”

“Ngực cậu to, tất nhiên là cậu cảm thấy sao cũng được rồi.” Diêu Nguyệt nhìn “ngọn núi” của Nguyên Loan Loan, cô ấy trợn mắt: “Hừ, lòng tự trọng của mấy người ngực nhỏ y như là ngôi sao của bọn mình sẽ bị tổn thương đó.”

… Còn phải đo vòng ngực nữa ư?

Thư Điềm nói xen vào một câu: “Cấp hai mình chưa được đo bao giờ… Vòng ngực đo như thế nào vậy?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nguyên Loan Loan: “Thì là đặt thước lên trên vòng ngực của cậu rồi đo đó, nhanh lắm, mất có vài giây thôi. Đừng lo lắng.”

Không cởi quần áo, vậy thì cũng được.

“Ủa, không đúng, Diêu Tiểu Nguyệt.” Nguyên Loan Loan nói: “Cậu đừng có mà “đổ oan” cho Thư Điềm của chúng ta chứ, ngực cậu ấy mà nhỏ cái gì cơ chứ. Rõ ràng là người ta…” Cô ấy hạ giọng xuống thật nhỏ rồi mới nói tiếp: “Đủ đầy “điện nước” lắm đó!”

“…”

“Này! Hai cậu đừng đánh mình mà! Gì thế, mẹ nó, mình nói thật mà, có gì sai đâu chứ!”



Kiểm tra sức khỏe được tiến hành ở tòa nhà thí nghiệm, ba phòng học được sử dụng nằm sát ngay bên cạnh cầu thang. Các mục kiểm tra gồm có kiểm thị lực, kiểm tra độ mù màu, kiểm tra tai mũi họng, và cuối cùng là đo chiều cao, cân nặng.

Lớp 10/7 có hơn năm mười học sinh, chia làm ba tốp kiểm tra khác nhau, tốp này kiểm tra mục này thì tốp kia kiểm tra mục kia. Như vậy thì có thể tiến hành làm cùng một lúc, tiết kiệm thời gian.

Sau khi nhận sổ kiểm tra, khi Thư Điềm đang chuẩn bị đi cùng với đám Diêu Nguyệt, thì cổ áo đồng phục của cô bị níu lại.

Cô quay đầu, không biết là Giang Dịch đã đứng ở phía sau cô từ lúc nào nữa.

Thư Điềm nuốt một ngụm nước bọt: “… Anh làm gì thế?”

Anh buông tay ra: “Đến tìm em để chúng ta kiểm tra chung.”

“À… Vậy em đi nói với đám Diêu Nguyệt một tiếng…”

Giang Dịch cắt ngang lời cô: “Bọn họ đã đi trước từ lâu lắm rồi.”

“…”

Thư Điềm quay đầu nhìn.

Hai người kia đang khua sổ kiểm tra sức khoẻ trong tay về hướng này, họ đang xếp hàng trước cửa một phòng học khác, nở nụ cười trông vô cùng “gian tà”.

Thư Điềm trợn mắt với bọn họ rồi mới quay đầu lại.

Cô tùy tiện chỉ vào một căn phòng: “Vậy chúng ta đi… tai mũi họng trước nhé? Hình như vắng người hơn một chút.”

Giang Dịch gật đầu.

Sau đó, anh lại đưa tay lên theo thói quen, chắc là anh đang muốn ôm cô. Lần này Thư Điềm phản ứng nhanh lắm, cô hất cánh tay anh ra rồi nói: “Anh chú ý chút đi! Thầy Mã đang ở đây đó!”

“…”

Mã Đông Lập đang nói chuyện với bác sĩ ở bên trong.

Tuy chẳng hề muốn một chút nào cả, nhưng Giang Dịch vẫn đành phải rút tay về.

Hôm qua, lúc Thư Điềm đang giảng bài cho anh, anh muốn nắm tay cô dưới gầm bàn nhưng cô lại lườm anh một cái.

Thật ra, cũng không phải là do anh cố ý muốn làm thế.

Nhưng, mỗi khi trông thấy cô thì cơ thể anh lại tự động muốn làm những chuyện ấy.

Nhìn thấy cô thì chỉ muốn chạm vào cô ngay.

Chạm không được thì tay ngứa ngáy tay chân, giống như bây giờ vậy.

Bọn họ xếp ở cuối cùng trong tốp khám tai mũi họng, vì vừa hay số nam nữ bằng nhau nên hai người cũng được xếp song song với nhau.

Giang Dịch nhìn cô gái đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh mình, hàng mi dài khẽ cong cong, đôi môi trông vừa hồng vừa mềm, nhìn cô từ góc độ nào cũng thấy xinh đẹp cả.

Anh lại mắc bệnh nữa rồi.

Ngứa tay.

Thế là anh lại đưa tay ra thêm một lần nữa, lần này anh nhéo má của cô, anh làm nhanh lắm, nhanh đến nỗi cô còn chẳng phát giác ra được.

Vài giây sau, có một cảm giác gì đó, rất khẽ, truyền từ bắp chân của anh đến.

… Bị đá rồi.

Giang Dịch cụp mắt khẽ cười.

Cũng đáng mà.



Sau khi kiểm tra tai mũi họng xong, tốp kiểm tra của bọn họ đổi với tốp kiểm tra thị thực bên cạnh. Kiểm tra thị lực xong thì đến đo chiều cao, cân nặng… Và đo cả một thứ quan trọng khác nữa – đo vòng ngực.

Đây đã là mục kiểm tra cuối cùng rồi. Khi một hàng nam, một hàng nữ của tốp bọn họ vừa đi vào, thì hai hàng đã tách nhau ra, còn hai người họ thì cũng đang đứng ở cuối hàng.

… Đây chưa phải là điều quan trọng nhất.

“Chiều cao một mét sáu mươi ba! Cân nặng năm mươi chín ký rưỡi!”

“Vòng ngực chín mươi sáu!”

“Người tiếp theo!”

Thư Điềm vừa vào đến cửa phòng thì bên tai cô đã vang lên những thanh âm này. Tiếng của vị bác sĩ đọc số bên hàng nữ ấy à, phải gọi là, to rõ vô cùng.

To đến nỗi, như thể là có khả năng vang vọng khắp cả căn phòng được thiết kế theo kiểu giảng đường này.

Cô đứng gần sát cửa mà vẫn nghe rõ mồn một.

Chắc là hàng nam bên kia cũng nghe thấy. Khi số chín mươi sáu này được đọc lên, Thư Điềm đã thấy vài bạn nam xuýt xoa và cười thầm.

Có khác nào đang “xử phạt công khai” đâu.

Trong đầu cô bỗng hiện lên bốn chữ này.

“Cũng may mà hôm nay mình đã mặc loại có độn.”

Thư Điềm nghe thấy hai bạn nữ phía trước thì thầm như thế.

Cái gì… độn gì cơ?

Cô vểnh tai lên mà nghe, còn chân thì nhích một bước thật là nhỏ, thật là nhẹ.

“Đúng đó, hôm qua mình mặc loại không có gọng, hôm nay thì mình đã mặc rồi… Không ngờ là vừa đúng lúc có kiểm tra sức khỏe!”

“Mình cũng thế, bây giờ thời tiết cũng không nóng lắm, ngoại trừ mùa hè ra thì lúc nào mình cũng mặc loại có độn hết.”

“Bác sĩ kia cũng thật là, sao lại nói lớn như thế cơ chứ… Thật là, người ghi chép đâu có bị điếc đâu.”

“Không biết nữa… Phiền thật đấy. Nếu làm vậy thì chẳng phải là sẽ bị người khác nghe thấy rồi…”

“…”

Mẹ, kiếp.

Có gọng? Độn? Đang nói về áo ngực đó à?

Bây giờ Thư Điềm đang rất thấp thỏm.

Hôm nay cô mặc loại áo rất mỏng… không phải là loại vô cùng mỏng, nhưng mà, nói chung thì đây không phải loại độn dày kia! Mặc loại đó thì khó chịu lắm…

Cô vẫn là con gái! Đang mặc nội y của con gái thôi mà! Chẳng phải đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường thôi à!

Nhưng mà cô sắp bị “xử phạt công khai” rồi!

Còn ngay trước mặt bạn trai cô nữa!

Hu hu hu, làm sao đây!

Dù sao thì, ở cái tuổi này, mấy bạn nam sẽ chẳng thể nghe được mấy chuyện mà con gái tán gẫu với nhau đâu. Thư Điềm nhìn sang đám con trai đang cười hì hì phía trước, họ đang thò đầu nhìn sang chỗ con gái, còn đang thảo luận cái gì đó nữa.

Cô nhìn về sau theo bản năng.

Giang Dịch đứng ở cuối hàng, anh đang lật sổ kiểm tra của mình ra, trông anh vô cùng thản nhiên, anh chẳng biểu lộ cảm xúc gì ra ngoài mặt cả, vẫn điềm nhiên như mọi ngày.

Trông anh như thể là không nghe thấy những con số được đọc ra đó.

Hàng này có tổng cộng tám bạn nữ, trong số ba bạn được đọc số ban nãy, không ngờ là chẳng có ai dưới chín mươi cả.

Thư Điềm đứng ra ngoài hàng, cô nhìn lướt qua mấy bạn nữ phía trước, rồi sau đó lại về hàng mà cúi đầu, lặng lẽ “nhìn lại” bản thân mình.

… Không biết có phải là do cô xui xẻo hay không, mà mấy bạn nữ trong hàng này, trông có vẻ… không nhỏ.

Nếu không phải là kiểu người cao cao, không phải kiểu người có khung xương lớn, thì cũng là kiểu người hơi tròn đầy một chút.

Mà cô…

Quần áo rộng thùng thình là một nguyên nhân, mà, “gầy” cũng là một nguyên nhân.

Tự nhìn từ góc độ này, thì chẳng khác gì một “vùng đồng bằng” cả.

Có thể là cũng có một chút “gập ghềnh”, “nhấp nhô” thật đấy, nhưng chỉ là “một chút” mà thôi. Do kiểu dáng và chất liệu của đồng phục, thế nên, về cơ bản là mắt thường chẳng thể thấy được “một chút” đó.

Làm sao đây?

Mặc dù cô cũng có ngực, nhưng chắc chắn là vòng ngực của cô không to được như họ rồi.

Người đọc số kia lại còn đọc lớn tiếng như thế nữa chứ! Sắp bị bạn trai nghe thấy rồi!

Làm! Sao! Đây!

Dù có không muốn đến mức nào đi chăng nữa, thì, chuyện nên đến vẫn phải đến.

Thư Điềm thấy bạn nữ xếp ngay trước mình đo xong, đo rất nhanh, tiến độ của bên hàng Giang Dịch cũng giống như là bên này. Khoảnh khắc cô giẫm chân lên bàn cân…

Cô thấy mình như vừa bước chân lên “đoạn đầu đài”.

Vị bác sĩ đọc số này cũng thật là, xuống tay mà chẳng nể nang ai cả.

“Chiều cao một mét sáu mươi lăm, cân nặng bốn mươi lăm.”

“Vòng ngực, tám mươi tư.”

Tám mươi tư.

Tiêu rồi.

Cô, nhỏ, nhất.



Lúc Giang Dịch đang được đo, Thư Điềm loáng thoáng nghe thấy chiều cao một mét tám mươi lăm hay tám mươi sáu gì đấy, còn những âm thanh sau đó thì đã bị chất giọng to rõ của nữ bác sĩ này “che khuất” đi mất rồi

Đo xong, cô cầm theo sổ khám sức khỏe, sau đó thì hai người đã ra đến cửa cùng một lúc.

Khi về đến lớp, hàng lối lộn xộn, lẻ tẻ không thành hàng. Thư Điềm và Giang Dịch đi trên đường, đằng sau họ có mấy cậu con trai, mấy bạn con gái đang đùa giỡn với nhau, giọng nói của họ như được dội ngược về phía trước, nghe rõ mồn một.

Đầu tiên là giọng của một bạn con gái: “… Này, Dương Thúy Thúy, ban nãy đo bao nhiêu thế?”

“Chín mươi tám… hình như thế.” Giọng nói của Dương Thúy Thúy nghe có vẻ khá ngại ngùng: “Cậu thì sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ôi… mình chỉ có chín mươi hai thôi à. Không ngờ thân hình của cậu lại đẹp như thế…”

Dương Thúy Thúy vội cắt ngang lời cô bạn này: “Ôi trời! Cậu nhỏ tiếng một chút đi!”



Cô không còn nghe thấy tiếng của mấy bạn nam phía sau nô đùa nữa.

“…”

Mình chỉ có chín mươi hai thôi à.

Mình.

Chỉ có.

Chín mươi hai thôi à.

Rõ ràng là Thư Điềm vẫn còn nhớ con số đó.

Nhưng cô vẫn cầm sổ khám sức khỏe của mình lên mà nhìn lại thêm một lần nữa.

… Tám mươi tư.

Cô nhìn bạn trai cũng đang im lặng ở bên cạnh mình.

Góc nghiêng của Giang đại ca vẫn như mọi ngày, anh vẫn bình tĩnh, không kích động như mấy cậu bạn kia. Hơn nữa, hình như là anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, còn mỉm cười với cô một cái nữa chá: “Sao thế?”

“Anh nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau rồi chứ?” Thư Điềm hết sức cố gắng làm cho mình trông có vẻ bình tĩnh.

“…”

Giang Dịch gật đầu.

Tiếng của đám người kia không nhỏ, anh cũng đâu có bị điếc đâu.

“Vậy…” Thư Điềm không cam tâm: “Anh biết bọn họ đang nói gì không?”

“…”

Giang Dịch gật đầu: “Biết chứ.” Chẳng phải là vừa mới vừa đo xong đó à, hơn nữa, đám con trai kia còn bàn tán sôi nổi như thế nữa chứ.

Thư Điềm: “Ban nãy, lúc em đo ấy, anh có nghe thấy không?”

Nếu không nghe thấy… thì cô cũng có thể “tạo” cho mình một vòng ngực… chín mươi tư hay gì đó để cứu vớt lại mặt mũi.

Hy vọng cuối cùng.

“Anh nghe thấy mà.” Giang Dịch trả lời trôi chảy: “Tám mươi tư.”

Trả lời xong thì anh còn xác nhận lại với cô: “Đúng chứ?”

“…”!!!

Được rồi, hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt rồi.

Vậy bây giờ cô nên nói gì đây?

Bạn học Giang Dịch à, xin hỏi, anh có suy nghĩ gì khi thấy bạn gái anh có vòng ngực nhỏ nhất trong tốp này?

Anh vui chứ?

… Ha ha.

Ai mà bằng lòng! Ai mà vui cho nổi! Không có ai cả!

Sổ khám sức khỏe trong tay Thư Điềm bị cô vò thành một cục.



Kiểm tra sức khỏe chỉ mất một tiết học thôi.

Nhưng suốt cả buổi chiều, có một “ngọn lửa không tên” cứ “quấn lấy” tâm trí Thư Điềm.

Từ khi bắt đầu đi học cho đến bây giờ, Thư Điềm chưa bao giờ xếp chót ở bất kỳ một mặt nào cả. Nhưng cô không bao giờ ngờ được rằng, lần đầu tiên xếp chót trong đời của cô, lại là chót ở vòng ngực.

Tuy rằng chỉ có tám bạn nữ thôi.

Nhưng thua là thua, chót là chót.

Cô thấy tố chất tâm lý của mình cũng vững vàng lắm, Giang Dịch chẳng hề nhắc đến, cũng chẳng nói gì về chuyện này cả, còn mấy bạn nam cùng lớp đã ngừng đùa giỡn về chuyện này rồi.

Nhưng cô không ngờ là mình lại để ý nhiều đến vậy.

Sau khi tan học, Giang Dịch tập luyện xong thì anh nhanh chóng đi vào phòng thay đồ của khu thể dục để tắm rửa. Anh xong xuôi thì hai người lại cùng đi về nhà như mọi ngày.

Giang Dịch để ý thấy cảm xúc của bạn gái mình suốt cả chiều nay không được bình thường cho lắm, nhưng mỗi lần anh hỏi “Em sao thế?” thì anh sẽ nhận lại được hai chữ “Không sao” từ cô.

Mà, hình như sự “không bình thường” này bắt đầu có kể từ sau khi kiểm tra sức khỏe về.

Không chỉ có thế thôi đâu. Bình thường, mỗi khi anh tập luyện thi đấu, lần nào anh nhìn về phía khán đài, thì anh cũng có thể trông thấy ánh mắt sáng lấp la lấp lánh đầy “sùng bái” của cô. Nhưng hôm nay thì anh lại không còn trông thấy nữa.

Hai người đã đi được một đoạn cách cổng trường khá xa rồi, Thư Điềm vẫn ủ rũ lắm, cô không nói gì cả, tay cũng chẳng nắm.

Giang Dịch đang chuẩn bị nói bóng nói gió, nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra được mình nên mở lời thế nào, nhưng anh không ngờ là cô lại lên tiếng trước cả anh.

“Buổi chiều, lúc kiểm tra sức khoẻ ấy…” Cô nói một câu không đầu không đuôi.

“…”

Giang Dịch còn tưởng rằng anh đã nghe sót chữ rồi: “… Cái gì cơ?”

“Thì là, lúc đo vòng ngực đó.” Thư Điềm nhịn rồi lại nhịn, nhưng cô vẫn không sao nhịn được: “Thật ra đó không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá thân hình của con gái đâu.”

Giang Dịch không ngờ cô lại chuyển đến chủ đề này.

Anh ngẩn người ra một lúc rồi mới gật đầu: “Ừ.”

Câu đầu tiên đã nói ra được rồi thì mấy câu sau sẽ trở nên dễ dàng hơn. Thế là Thư Điềm lại nói tiếp: “Em nói anh nghe nhé! Hôm nay, lúc kiểm tra sức khỏe, bác sĩ đó đã đo vòng ngực sai cách rồi đó!”

“…”

“Bọn họ chỉ đo ở trên thôi.” Cô dừng lại, càng nghĩ thì lại càng thấy buồn bực: “Có ai đo ở dưới thấp như thế đâu.”

“…”

“Anh biết không, nếu mà không so sánh thì căn bản là không nhìn ra được… lớn hay nhỏ đâu.” Bởi vì xấu hổ nên Thư Điềm vẫn không thể nói thẳng ra chữ “ngực” này được.

“…”

Cô còn đang định nói thêm gì đó, thì bỗng nhiên Giang Dịch đứng im tại chỗ, không di chuyển nữa.

Thư Điềm khó hiểu nhìn sang phía anh: “… Sao anh không đi nữa?”

Bấy giờ họ vừa mới đi ngang qua đèn xanh đèn đỏ, cách khu nhà ngày một gần thì người xung quanh ngày một ít đi.

Giang Dịch đứng ở nơi cách cô khoảng ba bước chân, bỗng dưng anh nở nụ cười. Anh cười bảo cô: “Em qua đây.”

Thư Điềm nghi hoặc, cô chậm chạp đi đến chỗ anh, vừa di chuyển vừa lẩm bẩm: “Anh muốn làm…”

Cô còn chưa nói hết câu mà cổ tay cô đã bị anh siết chặt lấy.

Giây tiếp theo, cả người cô bị anh kéo vào trong lòng, hai tay anh giữ lấy cô, bên tai cô vang lên giọng nói của anh: “Đến đây cho anh ôm một cái nào.”

Giang Dịch không kìm được lòng mình nữa rồi.

Nếu cô không bất chợt giải thích cách đo vòng ngực cho anh, thì thật lòng mà nói, anh cũng không thể đoán ra được nguyên nhân khiến cô buồn bực suốt cả chiều nay.

Thứ gọi là vòng ngực kia… Mặc dù Giang Dịch không có khái niệm gì cụ thể về nó cả, nhưng anh có thể thấy được rằng, tuy chiều cao của cô không hề thấp, nhưng thịt trên người cô chẳng có bao nhiêu cả, khung xương lại còn bé nữa chứ, thế nên, vòng ngực có bé hơn mọi người một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà.

Còn làm cô để tâm nhiều đến mức này nữa…

… Không ngờ là cô còn nói cái gì mà, đây không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá thân hình của con gái, lại còn oán trách nhà trường đo sai cách nữa chứ.

Cô gái nhỏ phồng má, dùng giọng điệu nghiêm túc để “phổ cập kiến thức khoa học” đã “chệch hướng” này cho anh. Có vẻ như là cô đang muốn nói gì đó, nhưng cô lại vòng vo, không nói thẳng ra, còn nhìn anh bằng cái ánh mắt đó nữa chứ.

Mẹ nó, đáng yêu chết mất.

Đầu Thư Điềm dựa vào một nơi nào đó dưới vai anh, lồng ngực anh khẽ rung rung, cô nghe thấy giọng của anh truyền từ trên đỉnh đầu của mình xuống.

Cái người này cười hỏi cô rằng: “Em nghĩ gì thế hả?”

“…”

Cười à?

Không hiểu sao anh lại cười nữa, Thư Điềm đỏ hết cả mặt, cô giãy giụa nhưng không thể thoát ra được: “… Anh cười cái gì!”

“…”

Giang Dịch không đáp.

Thư Điềm đoán, chắc là anh đã hiểu được ý mà cô muốn nói rồi, thế là cô quyết định “bất chấp hết tất cả”, không quan tâm đến mặt mũi của mình nữa: “… Có phải là anh đang cười số đo tám mươi tư của em không?”

“Thật ra em…” Thư Điềm nhớ đến những lúc mình “bảnh chọe” soi gương toàn thân ở nhà, cô vừa thấy tức vừa thấy ngại: “… Cũng không nhỏ đến thế đâu.”

“Chín mươi hay một trăm đều không là gì cả, tuy tám mươi tư nghe có vẻ nhỏ, nhưng chỉ nhỏ hơn có một chút thôi mà!”

“…”

Giang Dịch cười mãi, cười mãi, anh cảm thấy chủ đề này càng ngày càng lệch lạc rồi, anh buộc phải nói gì đó thôi.

Lúc đầu thì anh tựa vào vai cô mà cười đến run người, còn bây giờ thì anh đã đứng thẳng người dậy rồi, anh buông tay ra và nhìn thẳng vào mắt cô.

Màn đêm đang bắt đầu buông xuống, đèn đường vẫn chưa sáng, mọi thứ xung quanh vẫn còn dễ thấy lắm.

Anh đưa tay lên chạm vào làn da mềm mại, nhẵn mịn của cô gái.

Sau đó, Thư Điềm thấy anh chớp mắt, hàng lông mi dài, con ngươi đen nhánh: “Chín mươi hay tám mươi gì đó, anh cũng không biết là những con số này đại diện cho điều gì nữa.”

“…”

“Nói chung thì anh chỉ biết là…” Giang Dịch dừng lại một lát, anh ngước mắt lên nhìn cô và khẽ mỉm cười, đuôi mắt hẹp dài hơi cong lại, giọng điệu nghe như là một lẽ dĩ nhiên: “Bạn gái của anh có thân hình đẹp nhất.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Gà tiểu học Giang: Tình cảm của bọn tôi rất ngọt ngào. Cô đừng có nói gở cho tôi.

Giang Dịch: Bạn gái của tôi có thân hình đẹp nhất. Vợ của tôi xinh đẹp nhất thế giới này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui