Viên kẹo thứ sáu mươi ba
Trước đây, mỗi khi đến giờ thể dục, Thư Điềm quan sát thấy, đa phần các bạn nam chơi những môn thể thao như bóng bàn, cầu lông, bóng chuyền thường sẽ không có nhiều… hay nói đúng hơn là sẽ không có bất kỳ một bạn nữ nào vây lại xem họ chơi cả.
Bởi vì lúc đó họ đang bận tụ tập quanh sân bóng rổ để ngắm trai đẹp rồi.
Thật ra thì, không có quá nhiều bộ môn thể thao có thể giúp cho các chàng trai ở độ tuổi mười sáu, mười bảy “phô bày” ra được sức hấp dẫn của mình, và bóng rổ là một trong số ít những môn thể thao đó.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, trước kia, mỗi lần Giang Dịch chơi bóng rổ vào giờ Thể dục, anh đều sẽ gây ra các trận “xôn xa” lớn bé tại sân bóng. Khi đó, các bạn nữ sẽ đứng khắp xung quanh sân bóng rổ để ngắm anh, họ vừa dè dặt lại vừa hưng phấn, vừa muốn hét lên để cổ vũ cho anh, nhưng vừa sợ mình sẽ gây thêm phiền phức cho anh.
Sau này, khi họ đã ở bên nhau.
Trên diễn đàn có rất nhiều bài viết như là # Các bạn lớp 10/7 à, xin hỏi, vì cái quái gì mà dạo gần đây anh Dịch lớp bạn không chơi bóng rổ nữa vậy? #
Mọi người trong giờ Thể dục đều “điên cuồng” như vậy đó, còn bây giờ thì, thậm chí là họ còn hơn thế nữa.
Sau khi Thư Điềm ngồi xuống chỗ của mình, ngoài tiếng nhạc được phát trong sân và tiếng hoan hô ồn ào ở phía sau, thì bên tai cô chỉ toàn là tiếng của Nguyên Loan Loan.
“Hồi nãy anh ấy nói chuyện gì với cậu vậy?”
“Điềm ơi, Điềm à, Điềm ới! Ối, anh ấy đeo cái gì trên cổ tay vậy? Đồ đôi của hai người à? Để mình nhìn của cậu xem… hả? Cậu không đeo à?”
“Mà mình nói thật nhé, ban nãy đó, lúc Giang Dịch chưa ra sân, mình thấy nhan sắc của mấy bạn dưới đó đã được lắm luôn rồi, nhưng ngay khi anh ấy ra sân thì… chậc chậc… giống y như là thiên nga giữa bầy vịt trời vậy đó, chậc…”
Có lẽ là do “tác động” của chuyện ban nãy quá sức to lớn, nên Thư Điềm vẫn chưa kịp để ý xem người ngồi bên cạnh mình là ai.
Mãi cho đến khi cô quay lại, chợt thấy khuôn mặt to chình ình của Văn Nhân Nhất, thì cô giật mình đến nỗi suýt chút nữa là đã quăng phắt đi món đồ mà mình đang cầm.
“… Sao anh lại ở đây?” Thư Điềm hoàn hồn lại và hỏi: “Em vừa thấy anh ở chỗ Lão Mã mà.”
“Chẳng phải là em vừa mới đổi chỗ à?” Hàng ghế bên trái mà Văn Nhân Nhất đang ngồi có rất nhiều bạn nam cùng lớp cô, cậu ta cười toe toét nói: “Thấy phong thủy bên kia cũng không tốt cho lắm nên anh với bọn họ chuyển chung với em cho vui đấy.”
Thư Điềm ôm đồng phục của bạn trai mà do dự trong vài giây.
Đúng lúc cô đang “sầu não” không biết phải hỏi cậu ta mấy câu như là “Vậy là anh đã thấy em và Giang Dịch “tình tứ sến súa” với nhau rồi phải không?” thế nào thì…
Văn Nhân Nhất không ngừng cảm thán: “Không ngờ! Mới ngồi xuống thôi mà đã bị “nhồi” cho một đống “thức ăn cho chó”, no luôn rồi!”
“…” Được rồi.
Bởi vì ngồi gần nhau, nên bình thường Văn Nhân Nhất cũng quen với việc bị hai người đó bắt ăn thức ăn cho chó rồi.
Thư Điềm tăng âm lượng lên mà hỏi cậu ta: “Sao anh không ra sân?”
Văn Nhân Nhất: “Năm ngoái anh là người dự bị, nhưng cuối cùng lại không được ra sân. Còn năm nay thì trình độ của anh cũng không tiến bộ được bao nhiêu nên anh nghỉ thi luôn cho khỏe.”
Thư Điềm gật đầu.
“Mà quan trọng là cảm giác ngồi ở vị trí khán đài để xem Giang Dịch thi đấu ấy, cảm giác đã thế nào đấy!”
Thư Điềm hơi khó hiểu: “Hả?”
Văn Nhân Nhất không nói rõ, mà chỉ nháy mắt với cô: “Một chút nữa là em sẽ biết ngay ấy mà.”
Vì họ ngồi ở hàng ghế đầu tiên nên tầm nhìn trước mặt rất rộng rãi, ngoại trừ đội cổ vũ đang đứng bên mép lan can để chờ vào biểu diễn ra, thì góc nhìn của họ là đẹp nhất.
Thư Điềm nhìn thấy đám người Giang Dịch tập hợp lại thành vòng tròn, hình như là vẫn còn đang thảo luận vấn đề gì đó.
Cô gọi Văn Nhân Nhất: “Này, anh có biết là “Nấm lùn” của anh đang ở trong đội cổ vũ không?”
“…” Văn Nhân Nhất trợn to hai mắt: “Cô ấy á???”
“Cô ấy ở trong đội cổ vũ…” Thư Điềm chỉ về phía Diêu Nguyệt: “Ở đằng kia kìa, cái người nhỏ nhỏ đứng ở giữa đó, anh có nhìn thấy không?”
“…”
Văn Nhân Nhất phóng tầm mắt nhìn sang.
Những người khác đều có mái tóc dài bồng bềnh, nên cậu ta chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là đã thấy ngay cái đầu nấm quen thuộc đó rồi, bóng lưng cô ấy tuy nhỏ nhắn nhưng dáng người lại rất cân đối, chân thon, và eo cũng thon, hơn nữa, nước da lại rất trắng.
…
Mẹ nó, sao mặc đồ lộ ra nhiều quá vậy? Trong khi trời còn đang lạnh thế này nữa chứ???
Thư Điềm quan sát biểu cảm của Văn Nhân Nhất, phát hiện cơ mặt của cậu ta chuyển động liên tục, rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi muốn giết người đây mà.
Cô đang định nói gì đó thì tiếng còi vang lên.
Trận thi đấu bắt đầu.
…
Hai người nhảy lên giành bóng, người bên trường trung học trực thuộc giành được bóng đầu tiên.
Vì đã kinh nghiệm xem các trận đấu tập dợt trước đó, nên Thư Điềm có thể phân biệt được mọi người với nhau. Ngoài Giang Dịch ra, thì người giành được bóng nhiều nhất, cũng là người chơi giỏi nhất là người có cao một mét chín, mặc áo số mười một.
Cô để ý thấy Giang Dịch có nhìn về phía mình sau khi anh nhảy lên giành bóng, khi hai người đã “mắt chạm mắt” với nhau thì anh mới thu tầm mắt lại và bắt đầu dẫn bóng.
“…”
Nhìn cô làm gì vậy? Anh không thể chuyên tâm hơn à!!!
Vì bây giờ mọi người xung quanh đã bắt đầu chuyền bóng cho nhau, nhưng còn anh thì cứ đứng đó mãi và nhìn chằm chằm về phía này, thế nên, Thư Điềm đã nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao về hành động này của anh.
“Hình như ban nãy Giang Dịch… đã nhìn sang bên này đúng không?”
“Mẹ nó chứ! Tôi cũng nhìn thấy đây! Đứng tim con mẹ nó luôn rồi đây này. Tôi nói cho mà biết nhé, chắc chắn người anh ấy nhìn là tôi đấy!…”
“Tỉnh lại đi bé ơi, tôi vừa chạm mắt với anh ấy đây này…”
“…”
Thư Điềm: “…”
Cô rất muốn quay đầu lại mà hỏi họ rằng, có phải là mọi người đã bị mất trí hết rồi hay không.
Có mắt thì ai cũng thấy rõ thôi mà, anh đang hướng về phía cô cơ mà! Sao lại thành anh ấy nhìn các cậu rồi?
Hửm???
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó đặt hết mọi sự chú ý của mình về lại sân bóng.
… Bây giờ bóng đang ở trong tay Giang Dịch.
Đồng phục thi đấu của đội trường trung học phổ thông trực thuộc có màu chủ đạo là đen và trắng, trong khi đó, màu chủ đạo của đồng phục đội trường trung học phổ thông số 4 là trắng và xanh.
Rõ ràng là trong số năm người của trường trung học số 4, có một vài người trông cao và khỏe hơn Giang Dịch nhiều, nhưng động tác của họ lại không linh hoạt bằng anh.
Trên sân, Giang Dịch đang cầm bóng và di chuyển rất nhanh, động tác xoay người cũng vô cùng linh hoạt, suốt trận có bốn người cố gắng phòng thủ anh, nhưng chỉ có một người có thể khiến anh thoáng dừng lại một chút mà thôi.
Sau đó, anh tiến vào được một vị trí ở sâu bên trong, tung người nhảy lên và ném bóng vào rổ.
Ghi được một điểm cho đội nhà.
Sau đó là các cảnh đồng đội chuyền bóng cho anh, anh lại thực hiện hàng loạt các động tác uyển chuyển với tốc độ nhanh chóng, gọn gàng, và cuối cùng là, chỉ trong chớp mắt, anh lại ghi được bàn thắng tiếp theo.
Bóng rổ ấy à, hầu hết những người đến xem đều đã có những hiểu biết cơ bản nhất định về bộ môn thể thao này, dù có không hiểu đi chăng nữa, thì, sự nhiệt tình của họ đã được thể hiện qua những tiếng la hét cổ vũ cho các “tuyển thủ” rồi.
Tiếng reo hò vang vọng đã đủ để làm nổ tung cả nơi này rồi.
Thư Điềm cũng hét to theo họ, nhưng vì xung quanh quá ồn nên cô cũng không xác định được là mình có đang hét hay không. Cô chỉ biết là bây giờ mọi người đều đang vô cùng “điên cuồng”… bất chợt, cô lại nhìn thấy Giang Dịch quay đầu…
Tìm được chính xác vị trí mà cô đang ngồi.
Cô cũng dùng thị lực 10/10 của mình nhìn lại anh, còn chớp chớp mắt vài cái với anh nữa.
Khoảng thời gian sau đó, gần như có thể coi đây là “sân chơi” của Giang Dịch.
Nhờ các buổi luyện tập trước đó mà Thư Điềm cũng biết đôi chút về chiến thuật của họ, nhưng thật ra là cũng không có gì đặc biệt cả, chẳng qua chỉ là các “tuyển thủ” sẽ “điên cuồng” chuyền bóng cho Giang Dịch, nếu không thể chuyền bóng cho anh thì họ sẽ chuyển qua chuyền bóng cho người số mười một cao một mét chín kia.
Mặc dù anh ở vị trí hậu vệ nhưng anh lại có thể làm được mọi chuyện. Ví dụ như là việc thực hiện hàng loạt các động tác lách người giả, cướp bóng thành công, rồi chuyền ra sau lưng cho đồng đội một cách dễ dàng, nhưng vì cú chuyền bóng quá bất ngờ nên họ thường hay nhận bóng trong trạng thái “ngơ ngác” vì chưa hoàn hồn về được.
Hoặc là khi anh cầm bóng lách người qua ai đó, tưởng như anh sẽ chạy về phía trước nhưng anh lại dừng một cách đột ngột, anh đứng im tại chỗ rồi nhảy lên, ném bóng vào rổ và ghi được ba điểm một cách dễ dàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
… Điều đáng sợ nhất là, dù có ném bóng ở cự ly này thì vẫn có thể con mẹ nó vào rổ!!!!
Khi bóng được ghi điểm, đồng đội tiến đến bắt tay quàng vai với anh, Thư Điềm cứ có cảm giác hình như anh cắn một vật gì đó trong suốt mà cười, rồi cô lại phát hiện ra rằng, thì ra là anh đang đeo máng răng.
Hầu như sau mỗi lần ghi điểm, anh đều sẽ quay lại nhìn cô ngay, dẫu đó là khi không thấy nhau, thì anh cũng sẽ làm động tác vẫy tay tượng trưng về hướng này.
Vẫy tay cũng không có gì đặc biệt, điều khiến người ta “sốc” nhất đó chính là, khi anh ghi điểm từ một khoảng cách khá xa mà không ai ngờ tới được, cả khán đài đã lặng ngắt trong phút chốc rồi sau đó mới bắt đầu la hét.
Còn anh thì chỉ nhìn cô rồi mỉm cười, sau đó anh giơ tay trái lên và dùng tay phải kéo sợi dây buộc tóc màu đen trên cổ tay trái ra… rồi búng nó về lại.
Mọi người thì gào thét đến mức phát điên lên được, còn mặt Thư Điềm thì đỏ bừng như mông khỉ, thật sự là cô không biết phải đáp lại anh như thế nào nữa.
Quá đáng lắm rồi!!!!
Một mình Giang Dịch áp đảo chín người còn lại, nhưng Thư Điềm cũng chẳng thấy lạ gì, vì khi anh tập luyện cô cũng đã thấy cái cảnh này rồi.
Ban đầu, khi luyện tập, các thành viên khác của đội thường hay vây xung quanh anh và “Số mười một”. Nhiệm vụ của họ là giành bóng từ khắp mọi nơi, còn hai người này thì chịu trách nhiệm ghi điểm.
Và tất nhiên là, bất kể là về ngoại hình hay kỹ thuật… chưa kể đến việc Giang Dịch đã “giấu bớt nghề” đi, thì trình độ của anh vẫn luôn cao hơn cái người ở vị trí hậu vệ kia một bậc.
Người xem đến từ trường trung học trực thuộc của bọn họ hét lên như đang xem NBA vậy, giọng của các cô gái lấn át cả giọng của các chàng trai, và trong vô vàn tiếng “a a a a a a” này, có những tiếng “anh trai” xen lẫn vào trong đó.
A a a a a a thì cũng đành thôi đi.
Còn anh trai là cái quái gì vậy!??
Thư Điềm rất tức giận.
Khi nghe thấy tiếng “anh trai” đầy vang dội của đám con gái ngồi phía sau mà – cũng chính là những người ban nãy đã “ảo tưởng” Giang Dịch nhìn họ, thì Thư Điềm nghiến răng nghiến lợi muốn quay đầu lại để “đối chất”, nhưng Nguyên Loan Loan lại sống chết “bay qua” ôm lấy vai cô: “Điềm à!!!!! Cậu mới là chánh cung mà! Cậu mới là nữ chính! Bình tĩnh lại nào, đừng chấp nhặt với mấy người bọn họ mà!!!”
“…”
Nghe cũng có lý.
Cô mới là nữ chính, còn bọn họ thì chỉ có thể “gào thét” ngoài miệng như thế thôi.
Tỷ số của trận đấu nghiêng về phía đội của trường bọn họ, hiệp một đã kết thúc, hiệp hai sẽ bắt đầu ngay sau khi hết thời gian nghỉ lao giữa.
Thư Điềm nhìn bọn họ trở về khu vực nghỉ ngơi, tuy cô không thấy rõ mặt bọn họ, nhưng cô có thể thấy Giang Dịch đang ngồi trên ghế, anh cúi đầu nghịch điện thoại.
Ngay sau đó, điện thoại của cô cũng rung lên.
Bạn trai: [Anh có đẹp trai không?]
“…”
Thư Điềm nhịn không được cúi đầu cười, còn chưa trả lời anh mà điện thoại đã rung lên nữa rồi.
Bạn trai: [?]
… Cho anh sốt ruột đến chết luôn.
Thư Điềm thẳng lưng lên, để tăng tính chân thực, cô điên cuồng gõ thêm các dấu chấm than vào cuối mỗi từ: [Đẹp trai!!! Nổ tung!!! Hết luôn!!!!!!!]
Bạn trai: [/mỉm cười/]
Với Giang Dịch mà nói, mặt cười này chính là biểu hiện dịu dàng nhất của anh, mỗi khi anh hài lòng hay vui vẻ thì anh đều sẽ gửi mặt cười này, như bây giờ chẳng hạn.
Thư Điềm thấy khá tò mò: [Được mang theo điện thoại trong lúc thi đấu à anh? Huấn luyện viên cho bọn anh dùng luôn à?]
Bạn trai: [Bọn họ thì không thể.]
Thư Điềm: [Vậy tại sao anh lại được?]
Bạn trai: [Vì anh đã nói với huấn luyện viên rằng, anh phải nói chuyện với bạn gái của anh, nếu không thì tay anh sẽ ngứa và anh sẽ chơi không tốt, cuối cùng là sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác khi ném bóng của anh.]
“…”
Thư Điềm gửi một hàng dấu chấm lửng sang cho anh.
Do có một Diêu Nguyệt ở ngay bên cạnh cô, nên mỗi một việc xảy ra với Thư Điềm mà có liên quan đến Giang Dịch – dù rằng đó chỉ là một chuyện rất nhỏ mà thôi – thì đều sẽ bị cây “Nấm lùn” này phóng đại đến mức vô hạn.
Vì vậy, cô chưa bao giờ phải tự làm gì đó để “công khai thể hiện tình cảm“ trước mặt người khác cả.
Nhưng, khi cô đọc đi đọc lại đoạn nói chuyện giữa hai người bọn họ, dù đọc thế nào thì cô cũng thấy lòng mình rạo rực, cảm giác lâng lâng khó tả, lần đầu tiên Thư Điềm muốn… công khai thể hiện tình cảm.
Cô chụp lại ảnh màn hình của cuộc trò chuyện này cùng với câu “Nhanh lên, anh nhớ em rồi” mà trước đó anh nói, vừa hay có tổng cộng là hai bức ảnh.
Sau đó cô gửi cả hai tấm ảnh này vào nhóm ký túc xá.
…
Sau khi kết thúc hiệp hai, đội cổ vũ của các bên sẽ lên sân khấu biểu diễn, Văn Nhân Nhất – cũng chính là người “gào to” nhất để cổ vũ cho Giang Dịch trong trận đấu vừa rồi – bỗng trầm mặc một cách đầy khó hiểu.
Thư Điềm thấy cậu ta đen mặt đứng dậy: “Giúp anh giữ chỗ một lát nhé, đừng để ai ngồi vào đây.”
Nói xong thì bước thẳng xuống khán đài, không biết cậu ta định làm gì… nhưng Thư Điềm nghĩ, chín mươi chín phần trăm là đi “hái nấm” rồi.
Ngay sau đó.
Khi cô còn chưa kịp nhận thức được những gì đang xảy ra, thì xung quanh bỗng yên tĩnh đến lạ, rồi có một bóng đen vụt ngang qua, lại có thêm một người ngồi xuống bên cạnh cô.
… Chính là ngôi sao lớn của cả sân bóng trong ngày hôm nay, Giang – Jordan – Dịch [*].
[*] Michael Jordan là vận động viên bóng rổ Hoa Kỳ.
Thư Điềm mở miệng: “Sao anh…”
“Anh không cần đấu hiệp ba nữa.” Giang Dịch nói: “Huấn luyện viên nói chúng ta không thể để người khác thua một cách quá thảm hại được, ít nhất thì cũng phải để họ gỡ lại một hiệp.”
“… À.”
Thư Điềm chợt nhận ra: “Vậy là, trước khi vào hiệp bốn thì anh sẽ ngồi đây với em à? Không cần về à?”
“Ừm.”
Giang Dịch cầm một chai nước trong tay, uống một ngụm xong thì anh đặt nó xuống dưới chân, tay trái đeo bao cổ tay, còn tay phải thì đeo dây buộc tóc.
Anh đưa tay ra và nói: “Thật ra bây giờ anh rất muốn ôm em.”
“…” Thư Điềm sửng sốt.
Anh nói thêm: “Nhưng trên người anh chỉ là toàn mồ hôi thôi, nên mình nắm tay nhau trước nhé.”
Vì vậy, trước ánh mắt của hàng nghìn con người, mặc dù cô cảm nhận được ánh mắt của những người phía sau một cách rất rõ ràng, và thậm chí là còn có cả… ống kính nữa…
Nhưng sự việc “anh trai” đã nhắc nhở cô rằng: Có nhiều khi, nếu cô không làm quá lên mà chỉ làm những hành động nhỏ như ôm khư khư đồ của anh trong tay hay gì đó, thì những cô gái này vẫn sẽ chọn cách giả mù, giả điếc mà thôi.
Vì vậy, Thư Điềm cảm thấy việc “tuyên bố chủ quyền” là một việc rất cần thiết.
Cô giơ tay lên không chút do dự, và cô cảm thấy vô cùng vui vẻ khi nghe thấy tiếng “Mẹ nó” đầy kiềm chế từ phía sau.
…
Chưa bao giờ học sinh của trường trung học phổ thông số 4 lại cảm thấy khó chịu như thế này khi thi đấu với các trường khác, chưa bao giờ cả.
Nhưng họ lại không có cách nào để đối phó với Giang Dịch.
Họ biết là anh sẽ ném bóng ở cự ly xa để ghi ba điểm;
Họ biết là anh chuẩn bị lách qua người khác để lên rổ;
Thậm chí là họ còn biết rằng anh sẽ nhảy ở vị trí nào nữa cơ…
Nhưng họ lại không thể ngăn cản những chuyện đó xảy ra.
Dù có muốn “chơi xấu” đến mấy thì đây cũng là điều không thể, và sẽ không bao giờ có thể thực hiện được.
Đây là Giang Dịch, là Giang đại ca nổi tiếng cả trong lẫn ngoài khu của bọn họ, anh có thể “lấy một chọi mười tên đại ca khác”, là một đại ca được cho là đã luyện tập Kung Fu huyền bí nào đó của thời cổ đại! Nếu ai đó còn có ý định “chơi xấu” với Giang Dịch ở trên sân… thì người đó cũng đã xác định là mình không còn muốn sống sót sau trận thi đấu này nữa rồi!!!
Vì vậy, họ không thể làm gì khác ngoài việc đứng đó nhìn quả bóng đi vào rổ và dõi theo quá trình anh ghi bàn, hết…
Điều đau đớn nhất là còn phải nghe đám con gái trong trường la hét, gào thét đến mức bể cả phổi để cổ vũ cho quân địch!!!
Có thể nói, trận đấu này đã khiến họ phải “nghi hoài nhân sinh” một cách vô cùng sâu sắc.
Hiệp ba Giang Dịch không tham gia, trường trung học phổ thông số 4 lấy lại được một chút mặt mũi, tỷ số cũng tăng lên được một chút ít, ít nhất là không còn giữ nguyên con số không bàn thắng như ban đầu nữa.
Phải đến hiệp bốn thì Giang Dịch mới quay lại sân thi đấu.
… Khoảng cách tỷ số lại được kéo ra xa thêm.
Đây chiến thuật thấy người này mang ý nghĩa gì vậy?
Huấn luyện viên à, chẳng lẽ thầy thấy làm vậy là trường trung học phổ thông số 4 của bọn họ sẽ không mất mặt nữa à?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không đâu! Vẫn mất nhé!!!
Trong ba hiệp chơi của Giang Dịch, Thư Điềm chú ý thấy anh có rất nhiều động tác nhỏ, ví dụ như, ngay sau khi ghi bàn, anh sẽ cắn cái máng ngậm trong miệng, có thói quen bảo vệ cổ tay và sợi dây buộc tóc mà cô tặng cho.
Và… ví dụ như, khi anh vừa đi vừa vén gấu áo lên để lau mồ hôi, anh đã vô tình để lộ cơ bụng của mình ra.
Lúc đó, vừa hay anh lại lướt ngang qua trước mặt cô.
Nghe tiếng hét, Thư Điềm lặng lẽ đưa tay lên che miệng.
Cô bị sự đẹp trai này mê hoặc thật rồi.
Trong hiệp bốn, rõ ràng là Thư Điềm cũng cảm nhận được rằng, cơ bản là phía bên trường đối thủ đã đã mất đi tinh thần “chiến đấu”, hai người trong số họ bắt đầu thực hiện những đường chuyền không đâu vào đâu. Còn bên phía trường trực thuộc thì lại khác, họ “thừa thắng xông lên”, và cuối cùng, khoảng cách tỷ số cứ ngày một lớn hơn.
Trong hiệp cuối cùng, thậm chí là Giang Dịch còn chơi thoải mái hơn cả những hiệp đấu trước. Anh cũng không thèm lấy ba điểm bằng cách ném bóng thông thường như ban nãy nữa, có ném thì anh cũng thực hiện những cú ném mạnh mẽ hơn ở những cự ly khác xa hơn.
Anh cũng không muốn lên rổ theo tiêu chuẩn của những người bình thường nữa, mà phải tiến vào vạch trong và thực hiện động tác úp rổ để ghi bàn.
Muốn hét cũng không còn sức đâu để mà hét nữa.
Quả bóng cuối cùng là cú ném ghi ba điểm của Giang Dịch, nó bay theo đường parabol vô cùng hoàn hảo, một đường đi thẳng vào lưới.
Tỷ số cuối cùng là 81:45.
Cùng với tiếng còi, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, chàng trai mặc áo đen mang số một với nụ cười uể oải trên môi bắt đầu lùi về phía sau.
Đi đến vị trí trung tâm của sân bóng.
Anh làm động tác giơ tay thẳng lên trời.
Chào cảm ơn mọi người giữa những tiếng reo hò chói tai, và xuống sân một cách hoàn hảo.
…
Sau trận đấu, tuy ngoài mặt thì các huấn luyện viên và các “tuyển thủ” tươi cười bắt tay chào nhau, nhưng trong lòng thì đang mmp [*] nhau, sau đó là màn trao giấy khen cho đội đoạt giải.
[*] Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “đ* mẹ mày”.
Trong khi các khán giả chuẩn bị rời đi, còn Thư Điềm thì đi đến phòng thay đồ trong cùng nằm trên tầng hai theo chỉ dẫn của Giang Dịch trên Wechat.
Cô ngập ngừng gõ cửa.
Tay vừa đặt lên thì cánh cửa đã được người ở trong mở ra rồi.
Sau đó anh nắm lấy cánh tay trên cửa và kéo cô vào trong phòng.
Người đang đứng trước mặt cô là anh bạn trai vô cùng quyến rũ trên sân bóng lúc ban nãy.
Anh quàng khăn tắm lên cổ, nhướng mày hỏi: “Anh có đẹp trai không?”
“…”
“Bạn gái xem có hài lòng không?”
Thư Điềm không nhịn được mà bật cười.
“Ừm…” Cô thành thật gật đầu: “Hài lòng.”
“Vô cùng hài lòng…” Dừng lại một chút, cô lại bổ sung thêm cho câu hỏi đầu tiên của anh: “Cũng rất đẹp trai.”
Giang Dịch cảm thấy rất thỏa mãn.
Anh không thường chơi như thế này, hôm nay anh làm nhiều trò như vậy là vì anh muốn để lại chút ấn tượng tốt cho cô mà thôi.
Không chỉ là để cô nhớ thôi, mà tốt nhất là, sau này, hễ coi bóng rổ là cô lại nhớ đến ngày hôm nay, nhớ đến anh.
Giang Dịch muốn ôm cô rồi cùng trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, nhưng cả người anh dính đầy mồ hôi rất khó chịu, anh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh rồi nói: “Em ngồi ở đây đợi anh mười phút, anh đi tắm.”
“Vâng…” Thư Điềm ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn trái nhìn phải, rồi tò mò hỏi anh: “Các anh đều có một phòng thay đồ riêng à? Trường trung học số 4 hào phóng thế cơ à?”
“Không…” Giang Dịch thản nhiên nói: “Anh xin phòng riêng với huấn luyện viên của bọn anh, rồi ông ấy yêu cầu trường trung học số 4 chuẩn bị.”
“…”
Ok!
Anh chơi giỏi nhất nên anh nói gì cũng đúng hết!!!
Thư Điềm cũng không chú ý xem anh đã vào nhà tắm được bao nhiêu lâu, cô chỉ cúi đầu lướt diễn đàn, toàn là những bài viết về anh, mới lướt được một chút thôi mà đã thấy anh tắm xong rồi.
Giang Dịch mặc áo phông trắng bước ra, anh vắt một chiếc khăn tắm trên cổ, tóc thì vẫn còn nhỏ giọt nước.
Không gian trong phòng thay đồ hơi nhỏ, cô ngồi trên một chiếc ghế dựa lưng vào cửa sổ, Giang Dịch cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Thư Điềm vẫn chưa bỏ điện thoại vào túi.
Cằm cô đột nhiên bị anh kéo qua.
Giờ đây, khứu giác của cô tràn ngập mùi hương trên người anh, có lẽ là mùi sữa tắm ban nãy, là hương chanh và hương bạc hà xen lẫn vào nhau, khiến người ta thấy vô cùng sảng khoái và dễ chịu khi ngửi thấy.
“Anh thắng rồi.”
“…”
“Như đã nói trước đó, chúng ta sẽ hôn lâu một chút.”
“…”
Thư Điềm nhìn vào mắt anh, bất chợt nhớ tới cảnh ban nãy anh vén gấu áo thun lên để lau mồ hôi.
Vẻ mặt khi anh khi di chuyển trên sân trông rất lãnh đạm, nhưng không hiểu sao mọi động tác của anh lại vô cùng hấp dẫn.
Cơ bụng tám múi và vòng eo thon gọn của anh thì không cần phải bàn cãi gì nhiều nữa…
Chỉ mới nghĩ đến đó thôi mà trái tim cô đã loạn nhịp rồi…
Câu nói đó của anh mang tính thông báo chứ không phải là đang hỏi ý cô.
Nên bây giờ anh giữ lấy cằm cô và xoay về phía anh, sau đó môi anh lập tức phủ lên môi cô.
Trong đầu Thư Điềm vẫn chỉ toàn là hình ảnh ban nãy, bình thường cô chỉ thấy anh gầy thôi, tuy không phải là kiểu gầy tong teo, mà là kiểu “gầy đẹp trai”, thật sự là cô cũng không ngờ dáng vẻ anh vén áo lên lại ngầu đến thế.
Cô cứ mải nghĩ về dáng vẻ ban nãy của anh, mãi cho đến khi hoàn hồn lại được thì…
Cô nhận ra là, hình như anh đang mút… lưỡi của cô.
!!!
Mút lưỡi rồi!
Rõ ràng là gần đây hai người chỉ cọ môi mình vào môi đối phương thôi, hoặc cùng lắm chỉ là liếm môi nhau một chút thôi.
Cô vẫn chưa học được cách mút lưỡi đâu!
Nhưng sau đó, Thư Điềm đã hoàn toàn bị anh dẫn dắt theo nhịp điệu của anh, đầu óc cô càng lúc càng mơ màng, cô bị anh ôm đến nỗi không thể suy nghĩ được gì nữa, tóc anh vẫn còn nhỏ nước, từng giọt nước lạnh rơi xuống cổ cô, làm cô lạnh đến mức co rúm người lại.
Bây giờ cô chỉ còn cảm nhận được những xúc cảm mới mẻ đang diễn ra trong khoang miệng mình mà thôi.
Cô cũng không biết họ đã kết thúc nụ hôn đó như thế nào.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng đầu óc vẫn chỉ còn là một mớ hỗn độn.
Tất nhiên người đầu tiên cô nhìn thấy là tên đầu sỏ gây ra chuyện này rồi.
Ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ bên cạnh, gương mặt của Giang Dịch rơi vào khoảng nửa tối nửa sáng, anh lặng lẽ nhìn cô, không còn dáng vẻ “phong lưu” trên sân như ban nãy nữa, anh lên tiếng, giọng nói của anh nghe rất ân cần: “Nghỉ ngơi một chút.”
“…”
Thư Điềm ngồi đó nghỉ một chút theo như lời anh nói thật.
Một vài phút sau, khi ý thức của cô đã hoàn toàn quay về, cô lắc đầu vài cái và lúc cô đang định đứng dậy và nói “Chúng ta đi nhé?”…
Ngay khi mông cô sắp rời khỏi chỗ ngồi thì…
Nhanh chóng bị ấn xuống lại.
Thư Điềm ngơ ngác quay sang nhìn anh: “Không đi sao?”
Giang Dịch cười nói: “Đi đâu mà đi.”
Mái tóc đen của anh vì chưa được sấy khô nên vẫn còn ướt và bị chẻ sang hai bên, để lộ vầng trán và toàn bộ khuôn mặt anh, cùng với đó là đôi mắt hoa đào hơi cong cong, và khóe miệng khẽ nhếch lên của anh.
Những giọt nước trên tóc cứ chảy xuống dọc theo chiếc cằm nhọn, đi qua yết hầu nhô ra trên chiếc cổ trắng ngần và đáp xuống hõm nhỏ trên xương quai xanh của anh.
Thư Điềm vô thức nuốt nước bọt.
Có một câu nói để diễn tả vẻ đẹp của anh ngay lúc này, đó chính là…
Đẹp trai đến phát điên!
Đúng, chính là cảm giác đó.
“Nghỉ đủ chưa?” Giang Dịch giơ tay lên, dùng đầu ngón tay ấm áp xoa xoa khóe môi cô, nói với cô bằng giọng nói trầm thấp ôn hòa.
“…”
Thư Điềm sửng sốt trong giây lát: “Sao cơ?”
Bàn tay đang xoa môi cô của Giang Dịch chuyển qua miết nhẹ cằm cô, anh nói: “Nếu em đã nghỉ đủ rồi…” Anh cúi sát lại gần cô, nheo mắt nở nụ cười hư hỏng: “Thì chúng ta làm lại một lần nữa.”
——————
Tác giả có điều muốn nói:
A a a a a a hu hu hu hu hu sao anh Dịch lại hư thế này!!!
Anh thực sự muốn làm chuyện gây chú ý như thế sao?
QAQ Con thiêu thân ngây thơ của tôi đâu mất rồi???
“Nấm lùn” sau khi nhận được ảnh chụp màn hình: Ngày nào cũng thế, nếu tôi không bị ngọt đến chết thì cũng là đang trên đường bị ngọt đến chết. Dù vậy thì tôi vẫn phải… hét lên a a a a a a!!!
# Không có sức chống cự trước một cậu bé bảo bối biết chơi bóng rổ QwQ #