Trường quý tộc hai đang phát động phong trào, các cuộc thi liên quan đến thể thao vẫn được đề cập tới.
Hơn nữa gia đình nhà họ Lưu dạo gần đây cục diện bị xoay vòng vòng, vậy nên Lục Hữu Diên không ngu ngốc mà manh động, chỉ có thể chờ vài tháng sau khi mọi thứ ổn định mới tiếp tục tấn công.
Đối với Yến Huân mà nói đây là thời điểm vàng để anh tìm ra gián điệp, khoanh vùng quan trọng nhất vẫn là các nữ sinh của lớp 10B2.
Kì nghỉ Tết vừa qua chẳng có ý nghĩa gì đối với Viên Tịch, ngoài việc về quê thăm ba mẹ và chị gái, cô chẳng thèm đi đâu khuây khỏa, lâu lâu lại ra ngoài cùng Thẩm Hy.
Có lần cô được Yến Huân rủ đi chơi đây đó nhưng cô liền lập tức từ chối, lý do chính là những tấm ảnh mặn nồng kia.
Viên Tịch không dám đối mặt, càng không muốn nghe sự thật, cô tự mình chịu bao nhiêu đau khổ, bản tính vẫn cố chấp như vậy.
Trở lại trường sau kì nghỉ Tết lạnh giá, đầu óc cô hoàn toàn đóng băng, ngồi yên cả buổi nhưng những con chữ lại chẳng đọng lại trong não một chút nào.
Mấy hôm nay Trần Mạc Nhu nghỉ học vì gia đình có chuyện, việc này khiến Viên Tịch yên tâm mấy phần, không có cô ta, thoải mái thật.
- Viên Tịch, tra nam đến kìa.
Cô đang nằm sấp trên bàn thì ngay đỉnh đầu có tiếng nói, Viên Tịch ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hy rồi đảo mắt về phía cửa, là Yến Huân đến tìm cô.
Không thể không nói, tinh thần của mấy nữ sinh trong lớp sôi sục không thuyên giảm, ai nấy đều mắt sáng bừng nhìn về bạn trai cô, có người còn ngại đến đỏ mặt.
Riêng đám con trai thì khác, nét mặt tái đi, sợ sệt, lo lắng.
- Tiểu Tịch, ra ngoài.
Nhìn thấy cô, Yến Huân không chần chừ liền mở miệng, anh đứng chờ cô ở hành lang, một lúc sau cô mới từ từ đi ra.
- Có chuyện gì sao?
Nghe giọng nói xa lạ có khoảng cách rõ ràng như vậy, Yến Huân cảm thấy khó chịu lạ thường, đôi lông mày đã nhíu chặt nay lại nhíu sâu hơn.
- Có chuyện thì anh mới đến, không có thì không nên đến sao?
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo đến lạ.
Yến Huân khôn ngoan như vậy, anh sao có thể không nhìn ra giữa anh và Viên Tịch đang có khoảng cách, mà là một khoảng cách xa vời vợi
Chỉ nghỉ Tết mấy ngày thôi, mọi chuyện đã đi quá xa rồi.
Trước câu hỏi của anh, Viên Tịch lúng túng trả lời.
- Em...!em không có ý đó đâu.
Em nghĩ anh đến đây tìm em có việc nên mới hỏi trước.
- Đến thư viện với anh.
Chưa kịp trả lời, Yến Huân đã nắm tay cô kéo đi, dường như là đang ép buộc.
Cô giống như một vật thể sống nhưng không thể cử động, không muốn đi nhưng không dám làm trái, chỉ có thể miễn cưỡng nghe theo.
Anh nắm tay cô, Viên Tịch không chủ động nắm lại, điều này khiến Yến Huân càng thêm nóng nảy, tuy vậy anh vẫn không bộc lộ ra ngoài, tìm hiểu vấn đề nằm ở đâu mới nói tiếp.
Thư viện chỉ có mỗi mình anh và cô, xung quanh đều là những kệ sách chất đầy không đếm xuể.
Viên Tịch nghi hoặc mở miệng hỏi.
- Chỉ có hai chúng ta thôi sao?
- Chẳng lẽ em muốn một cuộc hẹn hò ba người sao?
- Không có.
Yến Huân quay đầu nhìn cô, lúc này khóe mắt cô đã đỏ ửng, Viên Tịch rút tay cô khỏi tay anh, bước chân cũng lùi ra sau.
- Để em tìm sách.
Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, Viên Tịch đi về phía kệ sách, nước mắt đã rơi lã chã, cổ họng nghẹn đi không nói nên lời.
Anh nhìn bóng lưng cô đang hướng về phía mình, trước đây khi cô bước đến, sự ấm áp bao trùm lấy trái tim anh, nhưng giờ đây tất cả hoàn toàn trái ngược.
Yến Huân chỉ cảm thấy lạ, có chuyện gì chẳng lẽ cô không thể nói cho anh nghe? Cứ một mực phải giữ trong lòng? Anh không hiểu phụ nữ, càng không hiểu Viên Tịch.
Nói gì thì nói, Yến Huân vẫn là trẻ vị thành niên, cho dù có thông minh đến đâu, so với tình yêu, anh vẫn còn rất non nớt.
- Tiểu Tịch, sao lại né tránh anh.
Viên Tịch đang chọn sách ở bên này đột nhiên nghe thấy, âm thanh gần sát ở bên tai, tấm lưng trở nên ấm nóng hơn hẳn.
Cô nhanh tay lau nước mắt rồi quay mặt ra sau, chỉ thấy anh đang từng bước ôm chặt lấy mình.
- Yến Huân, đây là trường học, bỏ em ra.
- Mắt em bị làm sao vậy? Khóc à?
Khóe mắt cô vẫn đỏ ửng lên khi nhìn thấy Yến Huân, anh đoán được phần nhiều là cô đã khóc, một mực nói ra.
Viên Tịch đưa tay đẩy anh ra khỏi cơ thể mình, chỉ tiếc là sức lực cô không đáng là gì so với anh.
- Em chỉ bị...!bị đau mắt đỏ nên né tránh anh thôi, với cả em không khóc.
Một câu nói lại có thể trả lời cho hai câu hỏi, quá là lợi hại rồi.
Yến Huân chỉ cười nhạt, anh ôm lấy cô, xoa đầu cô, nâng niu cô, chiều chuộng cô, giọng nói anh tiếp tục thỏ thẻ bên tai Viên Tịch.
- Anh nhớ em lắm, rất nhớ em, cũng rất muốn hôn em.
Tiểu Tịch, anh mong em thật nhanh lớn, thanh nhanh chóng bước qua độ tuổi thiếu niên.
Ánh mắt anh nhìn cô có chút mờ ám, sâu bên trong lại lóe lên tia gian tà thích thú.
like cho tui đi ạ, ế lắm rùi.