Mấy đứa con trai ăn không ngon miệng, Địch Tăng nhíu mày, định ho để nhắc nhở các con, nhưng lúc này Địch Triệu thị lại nhẹ nhàng lắc đầu với ông.
Dưới sự ra hiệu của thê tử, Địch Tăng dừng lại.
Cách nửa tháng mới ăn một bữa thịt heo, ông biết mỗi lần bà đều phải chuẩn bị rất lâu mới để cả nhà có một bữa thịt.
Kể ra thì do ông vô năng, Địch Tăng nhìn ba đứa con vùi đầu vào trong bát, khựng đũa, gắp miếng thịt trong bát mà thê tử gắp cho ông vào bát đứa con trai Địch Vũ Thần ngồi bên cạnh.
“Cảm ơn cha.” Địch Vũ Thần đang nhai nên phần cơ ở hai má phồng lên, mỉm cười với Địch Tăng rồi cắn miếng thịt mà ông gắp cho, nửa còn lại chia cho Tam ca Địch Vũ Lâm ngồi bên cạnh: “Tam ca, cha cho miếng thịt lớn.”
Địch Vũ Lâm nhét miếng thịt vào miệng rồi gật đầu với hắn, tiếp tục vùi đầu vào bát cơm.
Tiêu Ngọc Châu nghe bọn họ nói chuyện, lúc này Địch Vũ Hâm bị sặc khi đang ăn.
Nàng xoay người ra hiệu với nha hoàn đang đứng ở cửa, ra hiệu cho nàng ấy lấy nước trà trên bàn rót ra một ly đưa tới chỗ hai công tử.
“Ăn đi.” Thấy nàng bận bịu, Địch Vũ Tường lại khẽ nói.
Quy củ của Địch gia không nhiều bằng Tiêu gia, nhưng trên bàn cơm vẫn ít nói nên Tiêu Ngọc Châu không tiện mỉm cười, sau đó yên lặng dùng cơm.
Bữa cơm này cuối cùng chẳng còn thừa lại một chút canh thịt heo nào.
Tiêu Ngọc Châu cảm thấy đáng tiếc.
Nàng còn định sáng sớm mai làm mì ống heo cho Địch Vũ Tường ăn, sở trường của nàng là món này.
Ngôn Tình Trọng Sinh
Tô bà bà dẫn theo nha hoàn thu dọn bát đũa.
Mấy ngày nay, Tiêu Ngọc Châu giao nha hoàn cho Tô bà bà sai bảo, để bà quản lý, phân công công việc cho các nàng ấy làm.
Hai ngày đầu Như Ý Như Hoa không hài lòng cho lắm.
Vào một buổi sáng đến đưa nước vào phòng cho bọn họ, lúc chải đầu cho Tiêu Ngọc Châu thì cố ý hỏi Tiêu Ngọc Châu về sức khoẻ của lão thái quân trong phủ, nếu có thời gian rảnh rỗi thì các nàng ấy còn muốn tới cửa dập đầu tạ ân với lão thái quân.
Lúc đó Tiêu Ngọc Châu không lên tiếng.
Sau khi Địch Vũ Tường rời đi, nàng gọi hai nha hoàn vào phòng rồi hỏi một câu: “Có phải các ngươi còn định chờ Nhị lão gia trở về nâng các ngươi lên làm di nương?”
Sắc mặt của Như Ý Như Hoa bỗng trắng bệch.
“Đi làm việc đi.” Tiêu Ngọc Châu nói xong liền vẫy cho các nàng lui xuống.
Sau đó, hai nha hoàn này liền thành thật, bảo các nàng làm gì thì các nàng không dám chậm trễ.
Các nàng biết mình bị lão thái quân đuổi ra ngoài, còn tưởng rằng có thể giấu.
Ai ngờ, vị Đại tiểu thư nhìn có vẻ không quản lý này lại biết rõ.
Tô bà bà được sai khiến hai nha hoàn nên giảm lượng công việc trên tay, trong lòng cũng vui vẻ, quay về thường khen ngợi Tiêu Ngọc Châu với đương gia phu nhân.
Sáng sớm, Tiêu Ngọc Châu cũng bận bịu việc nhà cùng với Địch Triệu thị.
Cho nàng làm việc, có lẽ bởi vì trước kia chưa từng làm qua nên hơi chậm, nhưng mọi thứ đều rất tốt, nhìn ra là dụng tâm.
Địch Triệu thị cũng thoải mái hẳn lên, nghĩ rằng nhà mình có phúc.
Tiêu Ngọc Châu vào cửa, bận rộn vài ngày, mấy chuyện vặt vãnh trong nhà đều đến tay, Địch Triệu thị cũng yên tâm để con dâu đụng vào.
Lúc này, bà đã có thể nghỉ ngơi một ngày, không cần chuyện gì cũng đích thân làm.
Địch Tăng chú ý, thấy thê tử không cần bận rộn như trước đây, cả ngày lởn vởn đến mức chẳng có nổi nửa khắc canh giờ nghỉ ngơi thì trong lòng cũng cảm thấy được an ủi.
Gia đình sống hòa thuận, mắt thấy cả nhà bốn huynh đệ định tới Hoài Nam thi.
Lần này, bốn huynh đệ định cùng nhau đi thi, điều này khiến phu thê Địch Tăng bận lòng.
Địch gia có thêm một Tiêu Ngọc Châu, cũng lo lắng theo.
Trong nhà có mẹ chồng và người hầu làm lụng vất vả, ngay cả việc mua kim chỉ cũng có nha đầu chân chạy của riêng.
Tiêu Ngọc Châu thân là thê tử mới cưới nên càng không muốn ra ngoài vì những chuyện vặt vãnh trong năm đầu tiên mới gả qua.
Tuy rằng quy củ của Địch gia không khắt khe bằng Tiêu gia nhưng trước giờ nàng vẫn rất tự gò bó bản thân, không cho phép mình thoải mái trong một số việc, cho nên muốn ra ngoài mua ít thứ lớn, bởi vì không yên tâm về hai nha hoàn bên người, càng không tiện phiền bên phía mẹ chồng nên vẫn luôn chưa làm được.
Cuối cùng cũng có ngày nhũ mẫu sang đây thăm nàng, vừa đến nhà thăm hỏi, nàng vui mừng đến mức híp cả mắt.
Thích thị vốn là thị tì của Tiêu mẫu, nhưng Tiêu mẫu xem bà là muội muội, không muốn để bà làm thiếp người ta nên trả khế ước bán thân lại cho bà, tìm gả bà cho một người làm ăn nhỏ thật thà chăm chỉ bên ngoài.
Năm đó còn lén lút lấy bạc cho bà làm của hồi môn.
Thích thị vốn được xuất phủ, nhưng sau khi sinh ra Tiêu Ngọc Châu Tiêu mẫu không có sữa, Thích thị liền để cậu con trai mập mạp ở nhà tiến vào Tiêu phủ cho Tiêu Ngọc Châu bú sữa.
Sau đó, thấy Tiêu Ngọc Châu một mình trong phủ, để tránh cho nàng chịu thiệt, còn thiếu chút nữa để con gái vào hầu hạ nàng.
Chỉ là tiểu cô nương đã gả ra ngoài, có tâm địa Bồ Tát giống nương, sợ danh tiếng của nha đầu hồi môn làm lỡ việc thành hôn của Xuân Quyên nên đuổi Xuân Quyên trở về.
Phong tục của Hoài An là thê tử mới cưới ba tháng đầu không được ra ngoài một bước.
Lúc này, nếu người nhà mẹ đẻ không xảy ra chuyện thì cũng không thể đến nhà, nếu đến thì sẽ là đánh vào mặt nhà chồng.
Có nhà chồng ghét tiểu nương tử đến cửa.
Ngay cả Tiêu Nguyên Thông là chủ bạc huyện nha thì cũng chỉ làm việc ở mặt trước huyện nha chứ chưa từng tới chỗ hậu viện của Địch gia.
Thích thị cuối cùng cũng nhịn được qua ba tháng đầu, nghĩ đi nghĩ lại, bà xách một rổ trứng gà đến, nhìn thấy Địch Triệu thị thì cúi đầu khom lưng hành lễ.
Đợi Địch Triệu thị mời bà ngồi, hai người nói chuyện một lúc, biết được tính tình dịu dàng của Địch Triệu thị thì bà mới cười híp mắt, nói với Địch Triệu thị: “Lão nô biết phu nhân là người nhân từ, có lòng nhân ái mà.”
Nói xong liền dựng ngón tay lên, bổ sung: “Tiểu thư nhà lão nô đúng là đã gả được vào một nhà tốt.”
Địch Triệu thị thấy Thích thị cười đến hoà nhã cũng cảm thấy buồn cười lây, Tiêu Ngọc Châu bên cạnh cũng cười tươi, tuy vẫn duy trì dáng ngồi đoan trang nhưng niềm vui trong mắt không thể giấu được.
Trò chuyện một lúc, thấy sắp đến trưa, Địch Triệu thị liền lên tiếng: “Ăn xong cơm trưa hẵng về nhé.”
“Ai lại làm thế.” Thích thị liên tục xua tay.
“Bà đến rồi nhưng chưa chu đáo, ăn bát cơm rau dưa rồi hẵng về.” Địch Triệu thị nói xong liền đứng lên: “Bà và Ngọc Châu tâm sự nhé, ta đến phòng bếp một chuyến.”
“Ầy, phu nhân, vậy lão nô làm phiền rồi, cảm ơn ngài, ngài đi chậm một chút…” Thích thị vội vàng đứng dậy, cười cung kính đưa bà ra ngoài.
Địch Triệu thị vừa đi, Tiêu Ngọc Châu thấy Thích thị lại dập đầu trước mặt mình thì vội vàng kéo bà lại ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Vừa hết tháng đã đến thăm ta, nhớ ta hả?”
Thích thị rất vui mừng, nhưng nghe nàng nói thế mắt liền đỏ bừng lên: “Sao không nhớ cho được, lòng của nhũ mẫu, từ ngày đưa tiểu thư ra cửa liền không thoải mái.”
“Được rồi, biết nhũ mẫu nhớ ta mà.”
“Lần sau dẫn Xuân Quyên đến thăm tiểu thư.”
“Có tìm được nhà tốt nào chưa?”
“Vẫn đang tìm, nhưng còn phải xem xét.” Nhắc tới con gái, Thích thị cẩn thận hẳn lên.
“Cứ xem xét kỹ.” Hỏi đến nha đầu kia, Tiêu Ngọc Châu liền thì thầm vào lỗ tai Thích Thị vài câu.
“Này sao được chứ?” Thích thị vừa nghe xong liền trợn tròn mắt: “Sao lại cho nó…”
Lúc này, Tiêu Ngọc Châu che miệng bà, khẽ lắc đầu với bà.
“Nhũ mẫu đừng nghĩ thế, ta nghe ý tứ của nương, năm nay Tứ lang nhà ta cũng có thể đậu cao trung, ta nghĩ chuyện này, chẳng qua là ta quản chuyện không đâu thôi.”
Thích thị cau mày, ngập ngừng một lúc mới đáp: “Địch gia không thể làm chủ…”
“Chỉ là ý của ta thôi.” Tiêu Ngọc Châu ngồi lại chỗ, khẽ nói: “Người một nhà mà.”
Thích thị lau khoé mắt: “Tiểu thư giống nương, toàn học theo ngài ấy.”
“Nhũ mẫu…” Bà vừa khóc, Tiêu Ngọc Châu cảm thấy dở khóc dở cười, lại lôi tay bà: “Nương không tốt à? Ta học theo nương không tốt ư?”
“Tốt thì tốt, nhưng mà…” Thích thị nhớ tới Tiêu gia đối phủ với cô nương nhà tiểu thư mình như nào.
“Mỗi người đều có số phận riêng, nhũ mẫu cũng biết, Địch gia không phải Tiêu gia, có lẽ số phận của ta tốt hơn nương một chút.” Tiêu Ngọc Châu an ủi bà.
“Đúng, tốt hơn, năm đó thầy tướng số cũng nói, tiểu thư là người có phúc phận.” Thích thị vừa nghe cũng thả lỏng người hơn, chờ Tiêu Ngọc Châu lấy ra hai cây trâm để bà đi đổi cũng không nói gì thêm.
Ngày hôm sau, Thích thị gọi Tiêu Ngọc Châu lại dặn dò, nhân lúc người gác cổng vừa đi rửa mặt liền đưa đồ vật qua.
Giống như một kẻ trộm, Tiêu Ngọc Châu nhân lúc người hầu trong nhà vệ sinh cá nhân mà lách qua rồi bỏ đồ vào rương đồ cưới để đồ lặt vặt.
Đến chiều, nàng giả vờ sực nhớ đến rồi lấy một tấm vải bố xanh và mấy miếng ngọc vỡ ra.
“Con chợt nhớ đến lúc mới vào nhà, quên mất dưới đáy rương còn mấy đồ này.” Tiêu Ngọc Châu cười nói với Địch Triệu thị: “Nghĩ ra rằng có thể làm cho phu quân và mấy Nhị lang một bộ đồ mới, còn mấy miếng ngọc vỡ này cũng có thể cho bọn họ đeo thành dây chuyền ngọc bích.
“Đã làm một bộ rồi…” Địch Triệu thị hơi do dự.
“Lại làm thêm một bộ thôi, đúng lúc có vải mà.” Vải của bộ quần áo các nàng may trước đó chỉ là loại vải thô cao cấp nhất dòng, dẫu may đẹp đến đâu cũng chỉ trông gọn gàng và không đến mức tươm tất.
Tiêu Ngọc Châu lấy loại vải này là vải xanh lam, là một loại vải dệt mới ra trong thành Tô Hà vào mấy năm trước.
Loại vải này bình thường có màu xanh than và gần như đen dưới ánh sáng, nhưng giá cả không rẻ, so với các loại vải xanh lam bình thường đắt hơn gần mười đồng một thước, còn so với các loại vải dệt cao cấp rẻ hơn được mấy đồng vì thế nên rất ít người mua.
Nhưng trước đây Tiêu Ngọc Châu đã từng mua nên biết rằng dưới ánh mặt trời, loại vải này xanh thẳm, còn ở trong phòng lại đen như mực, phu quân nàng mặc trên người vừa đẹp.
“Ừ.” Địch Triệu thị trầm ngâm, lại đo vải: “Có đủ không con?”
“Chắc là đủ ạ.” Tiêu Ngọc Châu cũng đã ước lượng.
Tiêu Ngọc Châu mang đến nhiều rương, với biểu hiện của nàng cũng bình thường, như chỉ là chợt nhớ đến nên Địch Triệu thị cũng không nghi ngờ.
Mẹ chồng con dâu làm việc ngày đêm để may quần áo mới cho bốn thí sinh Địch gia, ngay cả dây chuyền ngọc bích cũng mỗi người một miếng.
Chẳng mấy chốc là đến ngày đi thi ở Hoài Nam, bên phía Thích thị nói rằng người thân ở quê giết trâu bò nên đưa tới cho bọin họ gần mười cân thịt bò.
Mẹ chồng con dâu cảm ơn ý tốt của bà nên mua thêm để bồi bổ cho thí sinh, làm thành đồ ăn để ăn trong trường thi.
Khoảng thời gian này Tiêu Ngọc Châu bận rộn đến mức quay cuồng, trời vừa tối đã mệt rã rời.
Địch Vũ Tường phải giúp bọn đệ đệ ôn tập và giải bài tập nên ngủ muộn.
Nàng lại vẫn cứ đợi hắn, không chịu ngủ sớm nên cứ đến giờ Tuất, hắn lại trở về từ thư phòng, ôm nàng trong ngực dịu dàng vỗ về nàng ngủ, dỗ nàng ngủ xong rồi lại đến thư phòng dạy bọn đệ đệ đọc sách..