“Mau ăn đi.” Địch Vũ Tường ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lên một miếng bánh nhỏ trong tờ giấy dầu đã mở ra đưa lên miệng nàng.
Nhìn gương mặt nàng đỏ bừng lên, hắn chợt mỉm cười.
“Ăn đi.” Hắn cầm một miếng bánh nhỏ nhẹ nhàng đút cho nàng.
Tiêu Ngọc Châu đỏ mặt khẽ mở đôi môi đỏ mọng cắn lấy, sau khi nuốt xuống mới nhẹ giọng nói: “Chàng cũng ăn đi.”
Địch Vũ Tường buồn cười, cũng tự cắn một miếng rồi lại tiếp tục đút cho nàng.
Ăn xong mấy miếng, nàng vươn tay lấy nước trà trên bàn.
Thấy nàng cung kính đưa hai tay ra đón thì ý cười trong mắt hắn càng sâu.
Hắn nâng tay, bỏ qua tay nàng, đút cho tiểu tân nương đang đỏ bừng cả cổ uống hai ngụm xong rồi mới khẽ nói: “Đừng gọi tôn xưng, nàng là thê tử của ta, cứ gọi ta là phu quân được rồi.”
Tiêu Ngọc Châu nào dám mở miệng.
Bởi vì hành động của Địch Vũ Tường, đôi mắt vốn còn đang nhìn người cũng không dám nhìn nữa.
Nàng rũ mắt ngồi yên, trông có vẻ lúng túng.
Từ khi mẫu thân thân không còn phải chăm sóc phụ thân, mấy năm rồi nàng chưa từng cảm thấy luống cuống như vậy.
“Son nhạt rồi…”
Theo lời hắn, Tiêu Ngọc Châu tẩy sạch lớp trang điểm, gương mặt vẫn ửng hồng dưới ánh mắt khá ngạc nhiên của Địch Vũ Tường, đồng thời cũng rửa mặt cho hắn.
Ở đằng xa, tiếng chuông của người canh gác vang lên.
“Nửa đêm canh ba, cẩn thận củi lửa…”
“Ta cởi giày cho chàng.” Tiêu Ngọc Châu cúi người về phía hắn.
“Không cần, để ta.” Thấy bàn tay của thê tử đều đỏ run lên, Địch Vũ Tường dừng tay và kéo nàng ngồi xuống bên cạnh giường.
Lúc này, Tiêu Ngọc Châu không dám nhìn hắn nên cũng không biết sắc mặt của hắn cũng hơi ửng đỏ lên.
Sau khi hắn thổi đèn lại gần, Tiêu Ngọc Châu đã nằm cuộn tròn trên giường.
Đến lúc hắn lên giường, nàng mới ngạc nhiên phát hiện đáng lẽ mình nên ngủ phía ngoài nên luống cuống tay chân di chuyển về phía mép giường, nhưng trong nháy mắt, nàng lại nhào vào lồng ngực của Địch Vũ Tường.
“Phu… phu quân…” Tiêu Ngọc Châu lập tứng cứng đờ, núp trong lồng ngực hắn không nhúc nhích.
Đêm nay có ánh trăng, nhưng trong phòng chẳng hề có một tia sáng, chỉ là nghe chút âm thanh nhỏ này, lòng Địch Vũ Tường liền mềm mại đi.
“Bộp bộp bộp…”
Tiêu Ngọc Châu bị đánh thức bởi tiếng gà gáy, có lẽ là người quá đau nên nàng không thể ngủ yên.
Gà gáy sáng, nàng hoang mang mở mắt.
Trong ánh nắng ban mai, nàng thấy rõ bàn tay mình đặt lên một mảnh da thịt ấm áp, nhìn lên trên nữa là khuôn mặt của phu quân mà nàng vừa gả ngày hôm qua.
Hắn vẫn đang ngủ, ngủ say giấc.
Tiêu Ngọc Châu lại gần có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của hắn.
Nhìn lên trên nữa là chiếc mũi thẳng tắp, hàng mi dài và đôi lông mày rậm.
Phu quân nàng thật đẹp.
Tiêu Ngọc Châu không dám nhìn đôi môi tà ác của hắn đêm qua.
Nàng cắn môi, ngẩng đầu không phát ra tiếng, dùng ánh sáng đoán rằng trời đã rạng sáng, đã gần giờ mão.
Nàng hơi nhúc nhích người, ai ngờ vừa cử động thì cả người liền đau nhức, vừa động đậy liền trở về chỗ cũ.
Nàng hoảng sợ đến mức nín thở, hai tay vịn chặt vào bờ vai hắn, hai mắt mở to.
Ngạc nhiên một lúc, nàng từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt như sao kia.
“Thức dậy rồi?” Hắn khẽ hỏi, giọng nói vẫn mang theo cơn buồn ngủ, nhưng ánh mắt rất dịu dàng.
Tiêu Ngọc Châu ngẩn ngơ.
Nàng hít sâu một hơi, lấy hết can đảm xua đuổi sự ngại ngùng của mình.
Dù vậy nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ: “Chàng cứ ngủ tiếp đi.”
“Hả?”
Mặt Tiêu Ngọc Châu càng đỏ hơn: “Chàng cứ ngủ tiếp đi, ta xuống giường mặc xiêm y.”
Địch Vũ Tường nghe thế liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy sắc trời đã sáng thì hắn liền thở nhẹ một hơi, vỗ về tiểu thê tử đang hoảng sợ lúng túng trong lòng: “Nương cũng sắp dậy rồi.”
Tiêu Ngọc Châu nằm sấp không động đậy.
Đợi một lúc cũng không thấy hắn nhấc cánh tay bên hông, nàng liền lén lút nhìn thì thấy hắn đã nhắm mắt, hình như đã ngủ thiếp đi.
“Để ta dậy thôi.” Nàng khẽ nói, ngày thứ nhất làm dâu, nàng không định nằm lười trên giường.
“Được.” Địch Vũ Tường đáp, mở mắt ra.
Hắn thả lỏng tay ra, Tiêu Ngọc Châu còn chưa xuống dưới, hắn liền đắp chăn lên người nàng, bước xuống trước một bước.
Thấy hắn đang tìm xiêm y để mặc, Tiêu Ngọc Châu vội vàng đứng lên.
Lần này trong lòng nàng có tính toán, dẫu đau cũng không thể ngã xuống.
Nàng cầm lấy chăn bọc quanh người, nói với người trẻ tuổi đang tìm quần mặc quay lưng lại: “Chàng để đó đi, để ta.”
Địch Vũ Tường nghe vậy liền cười khẽ, cả người cũng tỉnh táo lại.
Tuy hắn là con trai của quan huyện, nhưng gia cảnh nghèo khó, bên cạnh cũng chỉ có một thư đồng Cát Tường.
Cát Tường là con trai của sư gia phụ thân, bình thường cũng không hầu hạ hắn rửa mặt.
“Không sao, trước kia ta đều tự mặc.” Không nhìn thấy nàng lộ vẻ mặt tủi thân, Địch Vũ Tường liền nói với nàng về bản thân.
“Ồ, ồ.” Tiêu Ngọc Châu gật đầu rồi lại gật đầu tiếp, không nhìn thấy vẻ mặt hắn hồng lên: “Vậy chàng có ta rồi, sau này cứ để ta thôi.”
Nàng khẽ nói, gương mặt đỏ bừng lúc nhìn hắn.
Có lẽ ngại ngùng, nàng cắn chặt môi nhưng nhìn hắn không dời mắt.
Đôi mắt nàng trong veo.
Trong ánh nắng ban mai, nàng như một đoá hoa tươi kiều diễm, cho dù ngại ngùng cũng sẽ mạnh mẽ đối mặt với hắn.
Tay đang mặc xiêm y của Địch Vũ Tường ngừng lại.
Dừng một lúc, hắn liền cầm xiêm y đi tới cạnh giường đưa cho nàng.
Tiêu Ngọc Châu nhận lấy, đỏ mặt cười nhìn hắn.
Nàng đem quần áo đặt ở mép giường, cúi người lấy cái yếm dưới giường rồi xoay lưng lại, vội vàng mặc xiêm y trong chăn.
Nàng mặc xiêm y bằng cả hai tay, cái chăn kia liền tuột xuống, lộ ra làn da trắng nõn…
Lông mày của Địch Vũ Tường vô thức nhướng lên.
Hắn nhanh chóng quay mặt đi, thở không ra hơi, trong lòng vội vàng nhớ lại sách lược, cố gắng đè nén ngọn lửa tà ác trong lòng.
Tiêu Ngọc Châu mở cửa.
Thị tì Như Ý, Như Hoa mà Tiêu lão thái quân cho đã đứng cạnh cửa.
Nhìn thấy nàng, hai nha đầu vội vàng hành lễ: “Tiểu thư.”
Khuôn mặt Tiêu Ngọc Châu vẫn đỏ bừng, nhưng nụ cười trên mặt đã nhạt đi rất nhiều, nàng hào phóng tự nhiên mở miệng: “Trước tiên đi xem lão gia và phu nhân đã tỉnh chưa.
Nếu tỉnh rồi thì thay ta vấn an trước, nói rằng ta rửa mặt xong xuôi sẽ qua dâng trà cho nhị lão.”
Dứt lời, nàng dừng một chút: “Nếu chưa tỉnh thì đừng quấy rầy người, lấy nước để ta rửa mặt là được.”
“Vâng.”
Hai nha hoàn đáp lại.
Trong lòng đang muốn xem tân lang một chút, nhưng cũng không dám trái lời dặn dò của Đại tiểu thư nên rời đi trước.
Tiêu Ngọc Châu quay đầu nói với Địch Vũ Tường đang đứng cách đó không xa: “Trong nhà có những ai, bây giờ có thể kể với ta không?”
“Qua đây ngồi.”
“Vâng.”
Tiêu Ngọc Châu đi về phía hắn, thầm nghĩ, lão thái quân cho nàng hai nha hoàn có chút sắc đẹp, lại quá thân thiết với người trong phủ.
Không biết trong lòng các nàng ấy nghĩ gì mà mới sáng sớm đứng ở cửa không bê nước rửa mặt đến, lại còn phải đợi nàng sai bảo.
Nha hoàn chẳng ra nha hoàn, phải đợi thời cơ xử trí mới được.
Tiêu Ngọc Châu biết bí mật trong Tiêu phủ, còn biết nhiều hơn cả nha hoàn mật thám cùng nhau lớn lên với nàng.
Lão thái quân cho nàng loại người nào, từ khi biết tên nàng liền biết bà ấy sẽ không cho nàng thêm của hồi môn nữa vì bà ấy nhét người mà Nhị thúc phá phân không thu vào phòng vào bên cạnh nàng.
Loại người này mà lão thái quân tống cổ vào phía nàng thì bà ấy nào có thể cho nàng đồ gì tốt nữa.
“Hôm qua, nàng cũng nghe thấy?” Địch Vũ Tường thấy tiểu thê tử đi về phía mình, sắc mặt dường như đỏ hơn thì hắn bật cười lắc đầu.
Đợi nàng ngồi xuống, hắn mới bắt đầu kể với nàng về thân thích hiện còn ở trong nhà.
“Cha tổng cộng có chín huynh đệ.
Hắn là nhỏ tuổi nhất, từ lúc ba tuổi, tổ mẫu đã khuất núi.
Năm mười hai tuổi ấy, tổ phụ cũng rời đi nên hắn lớn lên trong nhà Bát bá, Bát bá cho ta đọc sách.
Lần này Bát bá cũng đến, lát nữa nàng sẽ nhìn thấy bát ấy.” Địch Vũ Tường nói đến đây, thấy thê tử lắng nghe rất chăm chú, mắt cũng không thèm nháy, liền cười nói tiếp: “Lần này, không chỉ có Bát bá và Bát bá nương đến mà bảy người bá trước cha, ngoại trừ Đại bá đã qua đời thì Đại bá nương và các bá bá, bá nương khác cũng đến.
Còn mười mấy vị đường ca, đường tẩu dẫn theo con trai tới.
Một ít tộc lão có danh tiếng trong Địch gia thôn cũng tới huyện Hoài An.”
“Tổng cộng có bao nhiêu người?” Tiêu Ngọc Châu nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy cơ thể đau nhức không còn đau nữa, nàng nhanh chóng tính toán lần này sẽ đáp lễ đồ vật gì.
“Hơn năm mươi người.” Địch Vũ Tường cười nói.
Tiêu Ngọc Châu nhìn vẻ mặt không biết vui hay giận của phu quân trẻ tuổi trước mặt, đưa tay cẩn thận nắm lấy tay áo của hắn, hỏi: “Năm mươi mấy người?”
Thấy hắn hơi run run nhìn mình, nàng lại nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Chàng cứ nói cho ta đi, ta biết để tính toán, lúc tiễn khách cũng tiện giúp nương một tay.”
Địch Vũ Tường nghe xong một lúc lâu không lên tiếng.
Một lát sau, thấy tiểu thê tử khẩn trương nhìn mình thì hắn mới bất đắc dĩ mỉm cười, đáp: “Năm mươi ba.”
“Năm mươi ba người à.” Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng đọc lại.
Nàng nghiêng đầu, Địch Vũ Tường nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, bỗng hiểu ra vì sao cha nhất định xin Tiêu chủ bạc cọc hôn sự này.
Đây đúng là tiểu thư khuê các tuân theo tam tòng tứ đức..