Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Điềm Nhi rốt cuộc cũng không mời ngự y đến đây.

Bởi vì nguyệt sự của nàng đã đến.

Ôm bụng nhỏ, nàng vẻ mặt cau có, trong lòng rất thất vọng.

“Chủ tử đang nghĩ gì vậy ạ?” San Hô bưng ly trà sâm lên, cười nói: “Mau uống đi ạ, làm ấm bụng một chút.”

Điềm Nhi ngại nói vì mình không có mang thai mà “hậm hực”, chỉ xấu hổ cười
cười, sau khi uống xong, quả nhiên cảm giác thân thể thoải mái hơn một
chút. Nàng cũng không thường bị đau bụng kinh, chẳng qua lần nào ngày
đầu tiên, toàn thân đều lạnh run.

“Chủ tử...” Đúng lúc này, Tiểu Hỉ Tử vén rèm khom người đi vào, bẩm báo: “Đại ma ma cầu kiến.”

Điềm Nhi hơi ngẩn người, lập tức ngồi thẳng lưng: “Mời bà ta vào đi.”

Một lát sau, một lão phụ nhân tóc bạc, thoạt nhìn tinh thần còn rất minh mẫn đi vào.

“Lão nô thỉnh an phúc tấn.”

“Đại ma ma mời đứng lên, San Hô dọn chỗ cho ma ma ngồi.”

“Tạ phúc tấn.”

Sau một màn lễ nghi chào hỏi vắn tắt, Đại ma ma thẳng thắn nói ra mục đích
đến đây. “Lão nô phụng lệnh bối lặc gia, đến giao chìa khóa khố phòng
trong phủ cho phúc tấn.” Nói đoạn, ma ma liền cởi xuống một xâu chìa
khóa từ bên hông.

Chuyện này, hôm qua Dận Chân cũng đã nói với
Điềm Nhi, cho nên nàng cũng không kinh ngạc, nhưng không thể phủ nhận là nàng vô cùng vui mừng. Dận Chân có thể giao chìa khóa cho nàng, liền
đại biểu chính thức công nhận thân phận thê tử của nàng, công nhận địa
vị nữ chủ nhân phủ Tứ bối lặc của nàng. Cho nên so với chìa khóa này,
phần tâm ý này càng khiến Điềm Nhi vui vẻ hơn.

“Những năm này đã
làm phiền ma ma rồi!” bảo San Hô nhận lấy xâu chìa khóa, nàng nghiêm mặt nói với Đại ma ma: “Sau này Điềm Nhi sẽ quản lý ổn thỏa thích đáng
chuyện trong phủ, để Tứ gia tránh lo âu về sau.”

Đại ma ma ý vị thâm trường nhìn Điềm Nhi một cái, một lát sau mới nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Phúc tấn!” sau khi Đại ma ma rời đi, San Hô vẫn còn sợ hãi nói: “Vị kia ma ma kia khí thế thật là lớn.”

Có vài người, không cần phải nói gì hoặc làm gì, đi hay đứng thế nào, vô hình trung sẽ có một loại khí thế bức người.

“Vị ma ma này cũng không phải là người bình thường.” Điềm Nhi nói: “Ta có
nghe Tứ gia nói, bà ta vốn dĩ là ma ma hầu hạ bên cạnh Hiếu nhân nghĩa
hoàng hậu, sau hoàng hậu qua đời, bà liền đến chỗ Tứ gia khi đó còn nhỏ
tuổi, có thể nói là một tay chăm sóc Tứ gia lớn lên. Tín nhiệm của Tứ
gia đối với bà ta không thể so với bình thường, cho nên đối đãi với Đại
ma ma, chúng ta nhất định phải tôn trọng, tôn trọng, lại tôn trọng,
thiết không thể đối đãi với bà ta như hạ nhân bình thường được.” Vô luận có nói thế nào, chỉ với lòng trung thành này của bà ta, đã khiến Điềm
Nhi tôn trọng rồi.

“Dạ! Phúc tấn, nô tỳ đã nhớ rõ.” San Hô trịnh trọng gật đầu.

“Ừm, ngày mai em dẫn người đến khố phòng, kiểm kê lại đồ đạc trong đó một
chút, liệt kê rõ ràng chi tiết ra, còn nữa trời cũng dần dần chuyển lạnh rồi, nên chuẩn bị đồ mùa đông đi.”

“Dạ, phúc tấn yên tâm, nô tỳ đi dặn người làm.”

Hiệu suất làm việc của San Hô quả thật rất cao, chiều ngày hôm sau, đã kiểm kê xong ổn thỏa.

Nhìn một chồng sổ sách dày cộm trong tay, cái miệng nhỏ nhắn của Điềm Nhi tí tách chảy nước miếng. Trong nháy mắt, tự nhiên sinh ra một loại cảm
giác “gả vào nhà giàu”.

Thật sự, thật sự, là rất có tiền a!

Chỉ mỗi mục tiền mặt thôi đã có 60 – 70 vạn lượng, còn có ở ngoại thành ba
trăm mẫu ruộng tốt, năm trăm mẫu ruộng cạn, bốn thôn trang nghỉ hè, giấy tờ đất đai bất động hơn mười chỗ, trời ạ... tửu lâu Hòa Phúc Ký nổi
tiếng nhất kinh thành là do Dận Chân mở sao? Oa oa... Kẻ có tiền, thật
là có kẻ tiền a!

Trong đôi mắt to ngập lệ nóng của Điềm Nhi hiện đầy “$_$”.

Dận Chân, không! Vị hôn phu đại nhân, xin cho phép ta ôm đùi ngài đi!!! Bị
hạnh phúc từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu, cô nương nào đó choáng
váng mặt mày, đôi móng vuốt nhỏ beo béo bưng lấy mặt, mắt to chớp a
chớp, thân mình bé nhỏ xoay a xoay, trong cái đầu quả dưa chỉ tồn tại
một ý niệm: Số tiền này phải xài sao đây ta ~~~, ai nha, thật sự là
phiền não hết sức a!

Loại xúc động phá của cuồng nhiệt này của
Điềm Nhi, mãi đến ba bốn ngày sau, mới dần dần tắt đi. Đương nhiên, đối
với đại “Kim chủ” hào phóng, nàng thân là người trực tiếp hưởng lợi, dù
sao cũng phải bày tỏ một chút mới phải.

Vì thế, sau khi “Dì cả”
đã đi rồi. Cô nương nào đó đem mình từ đầu đến chân tắm rửa sạch sẽ, tẩy trắng nõn nà, thơm tho mềm mại. Sau đó, thay một bộ y phục nam. Trong
một đêm khuya tĩnh mịch, lặng lẽ lẻn vào thư phòng của nam nhân.

Vì thế, lúc Dận Chân vừa buông tấu chương xuống, nhìn thấy dưới ngọn đèn
sắp tàn, “Thiếu niên lang” thanh tú động lòng người đang đứng.

“Luyến đồng kiều lệ chất, tiễn đồng phục siêu hà.

Vũ trướng thần hương mãn, châu liêm tịch lậu xa.

Thúy bị hàm uyên sắc, điêu sàng lũ tượng nha.

Diệu niên đồng tiểu sử, xu mạo bỉ triêu hà...”

(*bài thơ tả hình ảnh thiếu niên trong phòng, có màn lông vũ, có rèm châu, có ngọc phỉ thúy khảm trên giường giát ngà voi, miêu tả vẻ đẹp mỹ mạo của
thiếu niên đẹp như ánh bình minh, mình không tìm thấy dịch thơ, nên miêu tả sơ vậy)

Đây là bài thơ “Luyến đồng” của Lương Giản Văn Đế
làm, tả về sắc đẹp vô song của người thiếu niên, nhiều năm trước Dận
Chân từng tình cờ đọc được, lúc ấy còn cảm thấy khinh thường, nghĩ đến
loại việc nhiễu loạn nhân thường, “hư loan đảo phượng” này làm người ta
ghê tởm.

Nhưng hôm nay, hắn phát hiện, dòng thơ trong sách kia
đại khái cũng có phần chân thật, nếu quả thật có loại “Yêu diễm tuyệt
thế, khiến cả nước điên cuồng” này (trong thơ), cho dù thân thể đó thật
sự là một thiếu niên, cũng sẽ câu được hồn phách nam nhân, hận không thể đem giấu trong tấm chăn uyên ương, trong chiếc giường giát ngà voi kia, để ngày ngày được ôm ấp âu yếm.

“Thiếp mài mực cho gia nha.” Chỉ khoác một nam trang kiểu Hán màu xanh nhạt, tay áo rộng rũ dài xuống,
Điềm Nhi ngượng ngùng cười. Vì mới tắm xong, mái tóc đen bóng như gấm
của nàng vẫn còn ướt nhẹp, theo nàng đến gần, Dận Chân thậm chí có thể
nghe được một làn hương nhàn nhạt tươi mát, mang theo mùi vị thích thú
truyền đến. Bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt, cầm đá mài mực lên, bắt đầu
chậm rãi chuyển động một vòng rồi hai vòng trên nghiên mực.

Cổ họng Dận Chân bắt đầu khô rát.

“Gia, Điềm Nhi mài như vậy được chưa?”

Giọng nàng mềm mại tràn đầy ý nũng nịu, lại khiến cho lý trí Dận Chân dần dần sụp đổ.

Một loại xúc cảm mạnh mẽ không ngừng bò lên trong lòng: ôm cô bé cả gan làm loạn này đặt mạnh lên bàn, xé mở tất cả quần áo của nàng, lưu lại vô số vết tích yêu thương trên làn da trắng thuần như dê con kia, hắn sẽ
không nhanh chóng chiếm lấy nàng, mà sẽ chầm chậm tra tấn, giày vò nàng, khiến cho nàng phải kêu lên, phải khóc lên, đến cuối cùng, nàng nhất
định sẽ kêu khóc cầu xin hắn, một khắc đó, hắn sẽ mãnh liệt tiến vào
nàng, hoàn toàn trọn vẹn chiếm giữ lấy nàng.

Loại ý tưởng “Con
sóng dâm đãng mà cuồng liệt” này liên tục đánh thẳng vào nội tâm Dận
Chân, hắn dùng lực siết chặt nắm tay mình, ánh mắt nhìn cô bé bên cạnh
nóng bỏng gần như muốn bốc cháy.

Điềm Nhi dần dần có chút bất an. Nàng cúi đầu len lén nhìn bộ dáng nam nhân kia vẫn: mặt không chút biểu tình. Vì thế, bắt đầu hối hận!

Đêm nay, sở dĩ Điềm Nhi mặc nam
trang đến, thật ra là có nguyên do. Nàng trời sanh tính tình nghịch
ngợm, lúc còn ở nhà cũng từng lén trộm quần áo của Văn Diệp ca ca mà
mặc, lúc ấy bị phát hiện, bộ dáng cả nhà trợn mắt hốc mồm, đến bây giờ
nàng vẫn còn nhớ, Văn Diệp ca ca còn nói, bộ dáng nàng mặc nam trang
xinh đẹp cực kỳ, thoạt nhìn uyển chuyển phong lưu, khiến người ta không
tài nào dời mắt được.

Cho nên lúc này, cô nương nào đó ôm ý đồ
quyến rũ, cũng không biết tại sao không căng được dây cung kia, ấy vậy
mà còn thật sự đi mặc thành cái dạng này đến.

Hu hu.... ~~~(T_T)~~~ nàng tuyệt đối là bị một chồng bạc lớn kia nện cho ngu não luôn rồi.

Nàng là phúc tấn, phúc tấn thì phải đoan trang hiền thục, chứ không phải nửa đêm nửa hôm cào cửa thư phòng, đến quyến rũ nam nhân a!

Càng nghĩ, Điềm Nhi càng hối hận. Càng nghĩ, Điềm Nhi càng sợ hãi.

Tí tách, tí tách ~ không tiền đồ nước mắt cứ như vậy chảy xuống.

Dận Chân khẽ nhíu mày, hít sâu một hơi, duỗi cánh tay dài ra ôm người vào trong ngực.

Dựa lên lồng ngực rắn chắc kia, Điềm Nhi vừa sợ hãi vừa ủy khuất, nức nở nói: “... Thiếp, thiếp chỉ là muốn làm cho gia vui.”

Dận Chân cúi đầu, dùng sức hít hà mùi thơm cơ thể kia vẫn luôn tác động tới mọi giác quan của hắn, khàn khàn nói: “Không được có lần sau.”

“Dạ! Dạ!” đầu nhỏ Điềm Nhi gật liên tục, chân tay giãy dụa toan muốn đứng
lên: “Là thiếp không tốt, quấy rầy đến gia rồi, bây giờ liền đi ngay ạ.”

Đi bây giờ, vậy hắn làm sao đây!

Rốt cục Dận Chân cũng không nhịn được nữa, hổ gầm một tiếng, gạt phăng tất
cả mọi thứ trên vân án (bàn khắc hình mây cuốn) xuống đất, thanh âm đột
ngột phát ra dọa Điềm Nhi sợ nhảy dựng, thế nhưng, nam nhân lúc này
không để cho nàng muốn làm gì nữa. Bất chợt trời đất quay cuồng, Điềm
Nhi chỉ cảm thấy mình bị đặt mạnh lên bàn, nam nhân rút thắt lưng nàng
ra, cầm hai cổ tay trắng ngần của nàng giơ lên cao đầu, đồng thời tàn
khốc buộc chúng lại.

Đây là muốn làm gì?

Lấy tư thế ngước
mắt từ dưới lên, Điềm Nhi có thể thấy rõ ràng, nam nhân mặt đỏ bừng,
cùng với tiếng thở gấp hưng phấn, toàn thân hắn đều đang khẽ run run,
đôi bàn tay khẩn cấp gần như không đợi được lột xiêm y của mình, nàng
cũng có thể nói rõ, lúc này Dận Chân gấp gáp đến không dằn nổi cỡ nào.

Nói như vậy, hẳn là mình “Câu dẫn” xem như thành công?

Cô nương nào đó trên mặt còn đang đọng nước mắt, đôi mắt to lấp lánh vừa
đảo tròn một cái, bỗng nhiên bắt đầu kịch liệt vặn vẹo thân thể, chỉ
nghe nàng cố ý đè trầm giọng nói: “Dừng tay, ngươi muốn làm gì, mở to
hai mắt xem kỹ một chút, ta là con trai.”

Vạt áo nửa lộ ra bờ
vai, “Thiếu niên” tuyệt sắc giận tái mặt, dáng vẻ vừa kinh vừa sợ, trong đôi mắt to mê người kia tràn đầy cầu xin, giống như một con cừu nhỏ vô
tội, thỉnh cầu thợ săn thả mình một con đường sống.

“Con trai?”
Dận Chân tựa hồ cũng nhập vai vào nhân vật nào đó, chỉ nghe hắn dùng
giọng điệu như lưu manh cười lạnh nói: “Con trai cũng sẽ không có vật
này to thế.” Nói đoạn đôi tay lớn kia liền hung hăng xoa lên hai con thỏ ngọc của “Thiếu niên”.

Điềm Nhi chợt kêu to một tiếng. Không phải đau, mà là làm cho xương cốt người ta ngứa ngáy phải rên rỉ.

“Người ta, người ta chỉ là “nhũ” lớn hơn tí ti mà thôi, thật sự là con trai a. Gia, gia, cầu ngài bỏ qua cho ta đi... A... Ân... Không cần a...”

“Vậy ngươi chứng minh đi?” Nam nhân đỏ mắt, tùy ý chơi đùa đôi thỏ ngọc nho nhỏ trong lòng bàn tay.

“Chứng minh?” Thiếu niên, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, cuồng loạn lắc đầu, dùng lý trí còn sót lại, phát ra “cầu xin” mê người nhất.

Nàng giang
rộng hai chân, lấy phương thức cực kỳ phóng đãng, chặt chẽ kẹp lấy thắt
lưng nam nhân. Dùng chiêu khóa chân của mình hung hăng cọ sát vùng sưng
đau nào đó của nam nhân.

Lý trí của Dận Chân triệt để ầm ầm sụp đổ. Tiểu yêu tinh này!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui