Lần đầu tiên tôi phát hiện ra bản ghi nhớ trong điện thoại của mình có gì đó kì lạ là vào buổi trưa một ngày thứ bảy hai tháng trước.
Ngay từ khi còn cắp sách đến trường, tôi đã có thói quen ghi chú lại lịch trình quan trọng, từ những kì kiểm tra đến những bữa tiệc rượu.
Nó giúp tôi nhắc nhở bản thân dành thời gian để chuẩn bị đầy đủ.
Tối hôm trước đó, công ty có buổi xã giao, tôi bị ấn lên ghế trút rượu, chẳng biết mình đã uống bao nhiêu, dù sao thì đó cũng là chuyện thường ngày.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau thì đã gần trưa, rèm cửa mở toang, ánh nắng chói lòa cả hai mắt.
Đầu tôi đau như búa bổ, cổ họng khô khốc.
Tôi vừa nhắm mắt vừa từ từ ngồi dậy, tay với lấy chai nước khoáng trên tủ cạnh giường uống vài ngụm, theo thói quen mở bản ghi nhớ trên điện thoại di động xem gần đây có việc gì quan trọng không.
Mắt vừa liếc nhìn một cái, tôi liền bị sặc, nước văng tung tóe vào người, ướt cả chiếc chăn bông.
Tôi ho sặc sụa, vội vàng bỏ chai nước xuống rồi với lấy khăn giấy.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vài giây, lật trước lật sau, khóa màn hình rồi dùng vân tay mở khóa, khóa lần nữa rồi lại nhập mật khẩu.
Má! Không cầm nhầm, là điện thoại của tôi!
Nhưng làm thế quái nào mà bản ghi nhớ của tôi lại có một tiểu hoàng văn* thế kia???
(Tiểu hoàng văn*: truyện 18+, cao H)
Trong đầu đầy dấu hỏi chấm, tôi cẩn thận nghiên cứu bài viết nằm ngay trên đầu bản ghi nhớ ấy.
Ngôi kể thứ nhất đầy cảm xúc, hình ảnh miêu tả vô cùng sinh động, lối hành văn mượt mà, sắc sảo.
Nó viết rằng “Tôi” đã phải lòng một mỹ nhân ngay từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu ấy sâu đậm đến mức “Tôi” không thể kiềm chế được mà đem người ta trải qua một đêm đầy hương sắc ngọt ngào.
Thật ra mẩu truyện ngắn kia viết không tệ, tôi đọc mà còn có thể ‘cứng’.
Chỉ là mô típ ‘nhất kiến chung tình’ thật sự quá tầm thường! Cái gì mà “Liếc một cái liền nhìn trúng”, gì mà “Định mệnh đời tôi đây rồi”,v.v… Ai không biết còn tưởng kẻ thù không đội trời chung đến!
Đúng là bất ngờ, tôi ngủ dậy còn có thể đọc tiểu hoàng văn sắc tình đến vậy.
Tôi rất ngạc nhiên, sau khi cẩn thận xem xét, trong đó không có bất kì mạng lưới nào liên quan đến thông tin nội bộ của công ty.
Tôi nghĩ có lẽ tối hôm qua mình đã uống quá nhiều và ‘lỡ tay’ &paste tiểu hoàng văn kia từ một web nào đấy vào bản ghi nhớ.
Không ngờ tôi uống rượu xong còn rất biết ‘thưởng thức văn học’, tôi âm thầm cho mình một cái like!
Để đảm bảo an toàn, tôi nhắn tin cho L nhờ cậu ta xem liệu có phải điện thoại của tôi đã bị hack mất hay không.
Dù sao thì loại chiêu trò này cũng chẳng hiếm, ngày nay ngành nghề gì cũng thấy cạnh tranh khốc liệt, có ai chưa từng làm mấy việc như thuê người ăn cắp thông tin của đối thủ? Chẳng qua là không muốn nói toạc ra thôi.
Tôi ấn chọn trang ghi nhớ có tiểu hoàng văn kia, vốn là định xóa bỏ, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lưu nó vào một tệp được mã hóa.
“Nói không chừng sau này còn có thể tìm các tác phẩm khác của tác giả này, đọc nó làm thú vui tiêu khiển cũng được.” Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.
Bạn biết đấy, cuộc sống như một ‘con Sen’ của xã hội không cho phép tôi bị cuốn vào một tiểu hoàng văn không rõ nguồn gốc, cho dù gia đình tôi sở hữu công ty riêng.
Tôi nhanh chóng quên đi chuyện này và quay lại với nhịp sống cũ, với việc công ty và những buổi tụ tập vui vẻ cùng bạn bè.
Sự thật chứng minh, ngay khi bạn Say ‘Yes’ với cuộc đời, cuộc đời sẽ Say ‘No’.
Tôi không chờ được hồi âm của L.
Vài ngày sau, tiểu hoàng văn thứ hai xuất hiện.
Nó nằm hiên ngang trên bản ghi nhớ trong điện thoại tôi, là phần tiếp theo, tình tiết mượt mà, miêu tả vẫn rất sống động và lôi cuốn.
Tôi cảm thấy được có gì đó không đúng.
Lần này tôi không uống rượu nhá, chuyện ngày hôm qua tôi vẫn nhớ rõ rành rành, trở về nhà tắm xong tôi đi ngủ luôn.
Vậy cái này từ đâu ra? Chắc không phải là do tôi nghẹn lâu rồi không ‘tuốt’ mà xúc động tự chế ra đi.
Tôi mở lịch sử duyệt web, không thấy có bất kì trang web nào có dấu vết của đoạn văn kia.
Tôi dứt khoát mở máy tính và sao chép một vài câu trong tiểu hoàng văn, ấn tìm kiếm.
Lập tức một trang web với những hình ảnh 18+ bị cấm hiện ra, mấy hàng chữ màu đỏ chồng chéo lên nhau.
Vậy mà còn có những thuật ngữ ‘không phù hợp với trẻ em’ mà trước đây tôi chưa từng thấy qua.
Tôi mang theo sự tò mò và hối hận vô cùng rồi nhấn vào một liên kết, bất chấp nguy cơ bị đau mắt hột mà nhanh chóng lướt qua một ‘bách khoa toàn thư’ những danh xưng và tư thế khác lạ.
Tôi nhận thức sâu sắc được rằng trí tưởng tượng phong phú và năng lực tận dụng những ‘dụng cụ’ của con người quả là không có giới hạn! Mẹ nó, nhìn mấy thứ này có thể ‘cứng’ được à? Tên nào không bị dọa đến ‘héo’, tôi gọi hắn là cha!
Sợ rằng vi-rút có thể gây hại cho máy tính và não, tôi nhanh chóng nhấp vào phần mềm diệt vi-rút mà L đã từng cài đặt trước đó.
Tôi chẳng biết trong đó viết những gì.
Nó vừa dò tìm, vừa phát Kinh Kim Cương*, nỗ lực dọn sạch máy tính cùng tâm trí tôi.
Tôi hoài nghi nó làm điều ấy bằng cách dò tìm trang web đã sinh ra vi-rút đó.
Tôi bị vây quanh bởi cảm giác tội lỗi nặng nề, tưởng chừng có thể lập tức thăng thiên.
Tôi hít thở thật sâu cho bình tĩnh lại và mở bản ghi nhớ trên điện thoại ra.
Trong đó viết “tôi” cùng tiểu mỹ nhân gặp nhau liền ăn ý ‘chiến một trận kịch liệt’ như bình thường.“Tôi” thâm tình, còn tiểu mỹ nhân thì e thẹn ngượng ngùng, đúng là cho tôi rửa sạch mắt.
Nhưng dù có được viết xuất sắc đến đâu thì cũng không thể che giấu được sự thật rằng nó đã đột ngột xuất hiện trong điện thoại của tôi hai lần, đồng thời không rõ nguồn gốc.
Là một người hiện đại trung thành với chủ nghĩa vô thần, tôi cũng chẳng có ham muốn và dũng khí để đọc loại tiểu thuyết cổ đại khó hiểu kiểu “thư sinh cùng ma nữ giao hợp”.
Bởi vậy, tám phần mười là đã có ai đó xâm nhập vào điện thoại của tôi! Tôi vân vê cằm, nghĩ mãi không ra.
Hiện nay ngành ‘văn học người lớn’ đã cạnh tranh mạnh mẽ đến mức phải học những kỹ thuật của hacker để thúc đẩy doanh thu rồi ư? Mấy đối thủ thương mại kia đã từ bỏ một loạt thủ đoạn đào tường, lấy cắp thông tin, bắt cóc tống tiền,…,thay vào đó, họ sử dụng phương thức được che giấu kĩ càng này để khiến người ta không thể tìm được manh mối? Chẳng lẽ họ âm mưu ám sát tôi, khiến tôi cày mấy truyện tình sắc này đến nghiện, rồi trở nên cuồng ‘tuốt’ mà tinh tẫn nhân vong*?
(tinh thẫn nhân vong*: lao lực quá mà chết =)))
Đầu óc lão tổng của công ty kia cũng thật thú vị.
Tôi tiếc nuối nhìn hai tiểu hoàng văn trong điện thoại.
Chúng vừa vô tội vừa đáng thương, chỉ vì có một tên chủ nhân thú vị mà sắp phải khoác ‘áo quan’ cũng không hay biết.
Tôi cũng chẳng ở độ tuổi mỗi sáng đều phải thay quần lót, đối với tôi, tiểu hoàng văn đã dần từ thỏi nam châm với lực hút cực mạnh thành hoa dại ven đường.
Chỉ là hai đóa hoa kia xinh đẹp hơn một chút.
Đáng tiếc, dù chúng có kiều diễm đến mấy cũng chẳng cho ai xem.
Rồi cũng sẽ tàn phai trong tay tên hòa thượng L không gần gũi nam sắc kia mà thôi!
Khoảnh khắc cầm lấy chiếc điện thoại, tôi bỗng thấy tiếc thương cho bậc anh tài.
Chú thích của editor:
+ Kinh Kim Cương*: Kim cương bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh (zh.
金剛般若波羅密多經, sa. vajracchedikā-prajñāpāramitā-sūtra), là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, được lưu truyền rộng rãi vùng Đông Á.
Kinh còn mang những tên ngắn khác là Kim cương kinh, Kim cương bát-nhã kinh.