Tôi đưa điện thoại cho một người quen để kiểm tra.
Bên trong thực sự có thiết bị nghe lén mini.
Vẻ mặt cậu ta kiểu: “Quái, ân oán hào môn nhà các anh thường nguy hiểm thế sao?” Tôi nghĩ nghĩ, cũng không bác bỏ, cứ giả bộ như vậy rồi trở về.
Về đến nhà, tôi ngồi trên ghế sô pha, trước mặt bàn đặt một loạt cốc thủy tinh với màu sắc khác nhau.
Sau đó tôi nhìn chằm chằm vào một chiếc cốc nhỏ màu xanh nhạt, bắt đầu chậm rãi ung dung phân tích.
Thời đại học, xuất phát từ tính hiếu kỳ, tôi có tiếp xúc qua với kiến thức liên quan đến tâm lí học, nhưng cũng không có cơ hội để đào sâu suy nghĩ, chỉ đại khái có thể giúp bản thân sắp xếp lại loại ký ức này, còn phải nhờ vào vài đạo cụ.
Tôi dồn hết tâm trí để tưởng tượng, trên chiếc cốc thủy tinh màu xanh nhạt bắt đầu hiện ra chữ viết:
“Tôi có một đối tượng.
”
“Tôi không nhớ người ấy là ai, nhưng chúng tôi thường xuyên gặp mặt.
”
“Tôi viết về người ấy trong bản ghi nhớ trên điện thoại.
”
Tại sao? Nếu tôi không viết thì sẽ thế nào? Hẳn là sẽ chẳng biết đến sự tồn tại của người ấy.
Tôi không muốn như thế, cho nên mới lưu người ấy trong bản ghi nhớ.
Vậy người đó là ai? Chúng tôi quen nhau từ khi nào?
Tôi chuyển sang nhìn chiếc cốc màu đỏ, những ký ức quan trọng từ nhỏ đến lớn, từ năm này qua năm khác cứ thế hiện lên, cho đến ngày hôm nay, khi tôi đã 24 tuổi.
Tôi nhíu mày, không phải chứ, trí nhớ của tôi có sai sót gì sao? Tôi quay lại nhìn tờ lịch treo trên tường.
Năm 2XX7.
Một cơn lạnh toát truyền dọc sau lưng, tôi bất giác rùng mình.
Rất nhiều người thường xuyên quên mất tuổi tác thật của bản thân sau tuổi hai mươi.
Tôi cũng vậy, có lẽ chỉ đến ngày sinh nhật mới mơ hồ nhớ đến hôm nay mình đã bao nhiêu tuổi.
Lí do là loại phản ứng tiềm thức này phần lớn xuất phát từ ấn tượng về sinh nhật trước đó và liên tục bị trì hoãn.
Ví dụ, tôi nghĩ bạn bè đã tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi tư của tôi vào năm ngoái, vậy nên tôi đương nhiên cho rằng năm nay mình 24 tuổi, mà không sử dụng phương thức khác để kiểm tra, chẳng hạn như trừ đi số năm.
Thế nên hai lần sinh nhật kế tiếp của tôi liền có cơ hội biến mất, lặng lẽ để lại một khoảng thời gian trống trải rộng lớn.
Khi không để tâm suy nghĩ, rất khó chú ý đến.
Một công thức trừ số năm đơn giản xuất hiện trên cốc thủy tinh.
Tôi tỉnh táo nhìn chằm chằm dòng chữ.
Chính là chỗ này.
Ký ức trước năm 24 tuổi của tôi chắc chắn chưa bao giờ nhầm lẫn, điểm dị thường duy nhất chính là, nếu tôi không phải 24 tuổi như tôi đã nghĩ thì sao?
Tôi mở bản ghi nhớ trên điện thoại, cẩn thận đọc lại từ trang đầu tiên.
Khỏi phải nói, từ khi biết mình chính là nhân vật đã cùng tiểu mỹ nhân mây mưa, tôi nhìn tiểu hoàng văn này càng dễ ‘cứng’ hơn.
Bình tĩnh, Trác Tế, mày có thể chiến thắng dục vọng thấp kém của mày.
Tôi dồn hết tâm trí, cố gắng bỏ qua những đoạn miêu tả vô cùng sảng khoái, tìm những chi tiết nhỏ không quá dữ dội.
Tiểu mỹ nhân này….
Là người yêu của tôi, nếu miêu tả chung chung thì, vô cùng thích tôi.
Trên giường rất ngoan ngoãn nghe lời, nhiều khi rất ngọt ngào, trong tiểu hoàng văn còn tức giận với tôi vài lần.
Một trong số đó là khi tôi giả vờ đau chân để dỗ em ấy tự mình cử động, xong việc lại vênh váo đắc ý khiến người ta tức giận, viền mắt đỏ hoe, trực tiếp đạp tôi xuống giường.
Lần khác nữa là khi tôi nằm bò ngoài bể bơi ở bữa tiệc, bị giám sát qua thiết bị nghe lén được nhắc đến trong tiểu hoàng văn.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc cốc màu tím, cân nhắc hồi lâu.
Tôi nảy ra ý tưởng táo bạo.
Tôi cài một cái bẫy cho người kia.
Tôi chờ thêm mấy ngày, cố ý để trống lịch làm việc hai ngày để sắp xếp, mua cái còng tay tình thú, bày biện một bàn đầy chai rượu đã bị mở ở ngoài phòng khách, rồi còng tay trái mình vào bàn trà, ném chìa khóa đến nơi tôi không thể với tới, để điện thoại lên ghế sô pha bên cạnh.
Sau đó cầm một chai rượu đổ xuống đất, đổ được một nửa thì ném vỡ cả chai.
Va vào tường, âm thanh rất lớn, tôi cố ý.
Tôi không lên tiếng, mắt nhìn chăm chú điện thoại, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của chính mình cùng âm thanh của kim đồng hồ ở phòng khách.
“Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
”
Một phút, cũng có thể là ba mươi giây sau, chuông điện thoại của tôi vang lên.
Màn hình sáng lên, hiển thị một dãy số lạ.
Tôi mất đi ý thức.
Editor Mù Tạt: Thật sự là tui không hiểu nổicái thủ thuật tâm lí dùng mấy chiếc cốc thủy tinh của anh ta =)).