Bần Gia Nữ

Sáng sớm ngày hôm sau Trương Tiểu Oản thức dậy nấu cháo, nướng bánh, ba người ở hậu viện ăn một bữa cơm sáng cùng nhau.

Sau khi ăn xong, tiễn bọn họ ra ngoài nàng quay người đi tới bên cạnh Mạnh tiên sinh đang đứng trước cửa. Lão bộc thấy thế thì theo bản năng lui ra phía sau mấy bước, cách xa một chút để bọn họ tiện nói chuyện.

Hạ nhân từ phủ Thế Tử ra rất khác những chỗ khác, cực kỳ có chừng mực. Đó là một nguyên nhân vì sao lúc Tiểu Lão Hổ muốn đặt cược lên người Thế Tử thì Trương Tiểu Oản cũng không mở miệng ngăn cản.

Từ chi tiết nhỏ có thể nhìn ra phương hướng lớn. Thế Tử kia không đơn thuần chỉ muốn ngồi lên bảo tọa kia mà qua thời gian Trương Tiểu Oản đã có thể nhìn thấy sự bất đồng.

Nhưng chỉ có như thế thì chưa đủ, nàng đồng thời cũng là một người mẹ, nếu có thể thì bất luận thế nào nàng đều muốn tận sức bảo vệ con mình.

“Không ngại, để lại chút đường lui cũng tốt.” Mạnh tiên sinh nhỏ giọng mở miệng nói.

Trương Tiểu Oản quay đầu, hơi hơi mở miệng hỏi, “Tiên sinh, ta không nhìn thấu Đại công tử này, ngài có thể nhìn thấu không?”

Nàng biết quá ít về thời cuộc này, càng không biết Uông Vĩnh Chiêu ở chiều dã thể hiện ra sao. Nhưng mấy năm nay Uông Vĩnh Chiêu ở trước mặt nàng luôn là người có ý chí sắt đá, lá mặt lá trái, có thể nâng lên cũng có thể đặt xuống. Hắn có thể tàn nhẫn đến mức ngươi chết trước mặt hắn cũng không chớp mắt nhưng lúc cần thiết hắn cũng có thể diễn trò để ngươi hạ thấp cảnh giác.

Hắn nâng quá cao, hạ quá thấp, Trương Tiểu Oản không dám coi khinh hắn mà chỉ có thể tận lực hạ thấp bản thân để bản thân lộ ra yếu ớt để mong hắn có thể bớt cảnh giác với mẹ con nàng.

Nhưng cho dù như thế nàng cũng hoàn toàn không cảm thấy Uông Vĩnh Chiêu thật sự tin mình. Chẳng qua nàng rớt vài giọt nước mắt thì hắn cũng cho nàng vài phần thể diện, giống như đang khen ngợi nàng thức thời.

“Thứ ta biết cũng rất ít, nhưng……” Mạnh tiên sinh nói xong câu này thì không nói tiếp nữa. Trương Tiểu Oản cách ông ta gần nhưng chỉ cần không lắng nghe cẩn thận thì sẽ không nghe ra tiếng ông ta nói chuyện, “Mấy ngày trước, ta nghe được một người bạn cũ nói không ít người từng ở dưới trướng vị Tổng Binh đại nhân này được đề bạt. Trong triều này không biết có bao nhiêu người là của hắn, nói đến hành động này của Thế Tử, sợ là cũng có vài phần lấy Hoài Thiện ra để áp chế hắn.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cúi đầu, nhìn mặt đất nhẹ nhàng nói, “Những thứ này mong tiên sinh chỉ bảo Hoài Thiện thêm một hai. Hắn còn nhỏ dại, có rất nhiều chuyện còn phải dạy dỗ mới có thể nhớ kỹ trong lòng.”

“Ừ.” Mạnh tiên sinh vuốt râu gật đầu, chậm rì rì mà đi về phía trước. Trương Tiểu Oản cũng chậm rãi đi theo phía sau, dòng máu nóng trong cơ thể càng ngày càng lạnh đi.

*******

Ngày ấy sau khi trở về thì trong một khoảng thời gian Uông Vĩnh Chiêu ngày ngày nghỉ ở hậu viện, Uông Hoài Thiện cũng rất là đề phòng hắn nhưng thấy hắn căn bản không thèm liếc nhìn mẹ mình nhiều lắm nên hắn mới yên tâm.

Qua mấy ngày thì có tin tức truyền tới nói Trung Vuong sắp không được. Ngay trong ngày đó Trung Vương chết trên giường bệnh, Uông Vĩnh Chiêu mang theo Uông Hoài Thiện vào Trung Vương phủ, 5 ngày sau thì Hoài Thiện về nhà.

Lưu Tĩnh kế thừa Vương phủ, được đương kim hoàng đế phong làm Tĩnh Vương.

Từ ngày đó Uông Vĩnh Chiêu không tới nữa, mà Uông Hoài Thiện cũng ở trong nhà ngày ngày được Mạnh tiên sinh dạy dỗ. Lúc này thời cuộc đã hoàn toàn thay đổi, hiện tại Tĩnh Vương bị hoàng đế lấy cớ phải giữ đạo hiếu nên đặc chuẩn cho ông ta ở nhà giữ tang ba năm.

Nói là giữ đạo hiếu nhưng kỳ thật là tước binh quyền của ông ta. Thế lực trước kia của Trung Vương một nửa giao cho Binh Bộ Thượng Thư Lăng Lan, một nửa giao cho Dư Tổng Binh Uông Vĩnh Chiêu.

Hắc Lang doanh từ đây nhập vào Bạch Hổ doanh, chịu sự chỉ huy của Bạch Hổ Doanh.

Hoàng đế ra chiếu lệnh thì tình hình cũng rõ hơn: Tĩnh Vương đã bị giam lỏng, binh quyền toàn bộ nắm ở trong tay người của đương kim hoàng đế.

Theo tin tức tiền triều mà Mạnh tiên sinh để lộ ra thì sau khi Tĩnh Vương đoạt được 50 vạn lượng vàng bạc chôn ở biên cương tái bắc đã dùng phương thức bí mật sung vào quốc khố, coi như bạc của quốc gia.

Hai tháng sau Uông Vĩnh Chiêu áp giải vàng bạc hồi triều, đêm đó được người của Hắc Lang doanh đưa tin, Uông Hoài Thiện lén lút nói với Trương Tiểu Oản, “Đó chính là con cáo già, mẫu thân, về sau hắn nói cái gì ngài cũng không được tin, Vương gia chính là bị hắn lừa đến khổ.”

Ngày đó không biết Thế Tử gia cùng hắn ở trong phòng nói gì đó nhưng Uông Hoài Thiện chỉ biết sau lúc đó số tiền bạc bọn họ tìm được đều đưa cho Uông Vĩnh Chiêu. Vừa xong việc đó thì Thế Tử, lúc ấy đã là Vương gia lập tức bị giam lỏng. Uông Hoài Thiện cảm thấy phụ thân đại nhân của hắn quả thật là xấu đến không thể xấu hơn.

Trương Tiểu Oản cười, suy nghĩ một hồi mới thở dài nói, “Những việc này mẫu thân đều không biết, còn phải nghe Mạnh tiên sinh nói, còn phải cẩn thận từng bước. Ở chỗ mẫu thân thì ta tự nhiên sẽ có tính toán và ra chủ ý, con đường lo lắng.”

“Cũng phải,” Uông Hoài Thiện ngẫm lại, thở dài nói, “Tiên sinh từng không dưới vài lân khen ngợi ngài cẩn thận hơn con nhiều.”

Mấy ngày sau Uông Hoài Thiện lại được tin nói hoàng đế giải tán binh quyền của Uông Vĩnh Chiêu, thu ấn triện của hắn lại giao cho đương kim quốc cữu gia, Binh Bộ Thượng Thư Lăng Lan.

Trương Tiểu Oản nghe được tin này thì kinh hãi không thôi, vội mang theo Hoài Thiện đi gặp Mạnh tiên sinh. Mạnh tiên sinh biết được thì lão nhân gia nằm liệt trên giường, sau một lúc lâu mới nói, “Lại đi tới bước này, mỗi triều đại đều chạy không thoát một bước này.”

Dùng xong thì ném, các hoàng đế đều thích làm chuyện này. Trương Tiểu Oản cười khổ nói với ông, “Ngài tính xem Hoàng đế bệ hạ còn có thể có động tác gì khác không?” Nếu có liên quan tới con nàng thì nàng không thể không có quyết định khác.

“Chỉ dừng ở đây thôi,” Mạnh tiên sinh lắc đầu thở dài, “Tước binh quyền rồi thì Uông tổng binh cũng thành kẻ có tiếng mà không có miếng. Tướng quân không có binh quyền thì có cái gì để làm? Cũng chỉ có thể thảm đến thế mà thôi.”

Trương Tiểu Oản nghe được thì thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng vẫn còn lo lắng. Nam nhân kia nóng vội chuyện sự nghiệp nhưng lại thua dưới tâm tư của kẻ độc tài ngồi trên chốc khiến hắn có tiến nhanh cũng chỉ có thể dừng ở đây.

Uông Hoài Thiện ở một bên nghe thấy mẹ hắn thở dài thì không cho là đúng nói, “Mẫu thân đáng thương hắn làm chi? Hắn không binh quyền chẳng phải vẫn còn cả viện toàn di nương xinh đẹp đó sao?”

Trương Tiểu Oản nghe được thì cười ra tiếng, nhưng vẫn gọi hắn đến nhẹ giọng nói với hắn, “Mẫu thân không đáng thương hắn mà chỉ cảm thán thế sự vô thường. Ngày sau nếu con cũng thế thì chớ nên so đo được mất, nếu không sau khi ngã xuống sẽ khó khăn hơn bình thường nhiều.”

*******

Đúng theo lời Trương Tiểu Oản nói, những ngày này Uông Vĩnh Chiêu không phải khó khăn bình thường. Sau khi hắn bị tước binh quyền thì những người trước kia từng dưới trướng hắn cũng bị điều tra rồi bãi miễn chức, bất kể là đang làm ở đâu, dù chỉ là kẻ nha dịch cũng bị tống cổ về quê.

Những người này trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, thời đại lại khó khăn khi mà củi gạo mắm muối đều đắt đỏ. Sau khi bọn họ bị bãi miễn thì trong thời gian ngắn đều gặp khó khăn trong việc nuôi gia đình. Uông Vĩnh Chiêu lén tặng 50 lương cho mỗi nhà, nhà nào có hơn 9 người thì sẽ tặng 100 lượng. Đường xá xa xôi nhưng chỉ cần hắn nhận được tin thì sẽ tặng tiền qua.

Vì thế mà tiền bạc kiếm được do đánh giặc mấy năm nay cùng với tiền thưởng cứ vậy bị tiêu phí non nửa. Một già nhà trẻ của hắn còn phải chi tiêu, còn có gia binh hơn trăm người phải nuôi dưỡng. Uông phủ cứ thế cũng trở nên khó khăn hơn.

Có một ngày di nương được Uông Vĩnh Trang chuyên sủng khóc lóc nháo lên muốn đánh một bộ trang sức để về nhà mẹ đẻ khiến hậu viện gà bay chó sủa. Các nữ nhân khác cũng không quá quen với tình trạng thiếu ăn thiếu mặc này nên đồng loạt khóc lóc náo loạn.

Uông Vĩnh Chiêu tâm phiền ý loạn về thôn Phiến Diệp Tử muốn Trương Tiểu Oản trở về giải quyết. Trương Tiểu Oản vội một ngày, đem nha hoàn của các di nương bán ra 20 người, các bà tử lớn tuổi thì không bán được. Các di nương tới khóc lóc với nàng thì nàng chỉ cười nói, “Cũng được, nghe nói nhà mẹ đẻ các ngươi đều tốt, ta sẽ thưởng mấy nha hoàn này cho các ngươi để các ngươi mang về nhà mẹ đẻ mà sống cho vui vẻ.”

Về nhà mẹ đẻ thì vui vẻ ở chỗ nào? Đây không phải bị tống cổ về sao? Như thế thì làm gì còn ngày lành nào nữa. Bọn họ đã gả đi, làm gì có nhà nào nuôi không một đứa con gái gả ra làm di nương chứ?

Vì thế các di nương chỉ đành câm miệng. Trương Tiểu Oản ở Uông gia mấy ngày xử lý lý, tính toán, ai bán được thì bán nhưng gia tướng và binh lính thì không thể bán, cũng không thể tống cổ đi.

Hôm nay nàng chỉ đành tìm Uông Vĩnh Chiêu cùng hắn thương lượng, “Tạm thời để quản gia đưa bọn họ tới thôn trang, để bọn họ làm ruộng trước, sống những ngày bình thường rồi thuận tiện sinh vài đứa con nối dõi tông đường.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì hồ nghi mà xem nàng. Trương Tiểu Oản tùy ý để hắn đánh giá, chỉ tiếp tục nhàn nhạt nói, “Thôn trang này là mấy năm trước ta mua được, tổng cộng có ba chỗ, đất đai cũng có thể trồng trọt lương thực, coi như đủ chỗ bố trí trăm người. Trước cứ để bọn họ tới đó đã.”

Uông Vĩnh Chiêu không nói gì, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo cố gắng xuyên thấu qua người nàng. Bị hắn nhìn một lúc lâu thì Trương Tiểu Oản mới thở dài nói, “Ngài cũng đừng nhìn ta, trước đây ta đã nói với ngài ta là con dâu Uông gia mà mấy thôn trang đó cũng là tiền ngài đưa mấy năm nay, còn có một ít tiền tài Thế Tử cho .Ta là một người xuất thân bần nông, cầm tiền bạc trong tay thì không yên tâm bằng việc có ruộng đất. Vì thế ta cũng bỏ tiền ra mua, mà ngài cũng đừng nghĩ nghĩ nhiều về viện này.”

Uông Vĩnh Chiêu sau khi nghe xong thì khinh thường bĩu môi, “Ta nào có nghĩ nhiều, là ngươi nghĩ nhiều.”

Trương Tiểu Oản cười cười, quay lại chủ đề chính, giọng điệu vẫn ôn hòa nói “An trí xong cho những người này thì chi tiêu trong nhà có thể giảm rất nhiều, hẳn là Nhị phu nhân có thể chống đỡ được.”

“Ừ.”

Như thế coi như mang hơn nửa người trong phủ Tổng Binh ra ngoài, chi phí trong nhà xác thật cũng đủ dùng, các di nương cũng không hề ngày nào cũng nhớ thương trang sức và y phục mới. Uông gia cứ thế mà bình an lại.

*******

Đám gia binh của Uông Vĩnh Chiêu mang con cái tới thôn trang, thấy nhà cửa chỗ đó cũng tốt, đất đai cũng không tệ, lại được xử lý đâu ra đó thì cũng vui vẻ ở lại. Hai mươi mấy người của Hồ gia thôn được mời đến cùng với anh em họ Trương dẫn bọn họ đi làm quen với hoàn cảnh, xem kho lúa, khiến bọn họ cảm thấy đây không phải quá tệ, bọn họ sau này cũng có thể sống được tốt và Tổng Binh đại nhân không phải đang vứt bỏ bọn họ.

Hôm nay vất vả một ngày, buổi tối đi nghỉ Hồ nương tử nhẹ giọng hỏi Hồ Cửu Đao, “Tiểu Oản tỷ tỷ có ý gì? Nuôi nhiều người rảnh rỗi như thế làm gì?”

“Sao lại rảnh rỗi?” Hồ Cửu Đao ôm lấy nàng, để nàng nằm trên người mình thoải mái dễ chịu rồi mới nhẹ giọng nói, “Nàng không thấy Hoài Thiện cả ngày chào hỏi người ta sao? Bọn họ đến đây ở, cày cấy trên mảnh đất này, mọi thứ đều là danh nghĩa của tỷ tỷ. Những người này là gia binh của Tổng Binh đại nhân nhưng qua một thời gian nữa bọn họ ăn quen lương thực nhà Tiểu Lão Hổ vậy chẳng phải sẽ thành binh lính của hắn sao? Vào thời đại này nàng nói xem biên cương sẽ thiếu đánh nhau sao? Trong vòng 20 năm nay đừng nhìn Đại Phượng triều lâu lâu lại có thiên tai là khổ, ta nghe người từ phía bắc đến nói người Hạ còn khổ hơn. Chúng ta hiện tại trời nóng nhưng giếng còn có nước, còn bọn họ ở kia vì thiếu nước mà mỗi ngày có không ít người khát chết. Có người uống nước bùn bẩn đến khi chết ruột còn có mùi thối, chờ đến khi bọn họ lại có tân hoàng ngồi lên bảo tọa thì ta thấy không lâu nữa sợ là sẽ lại có đánh nhau thôi. Đến lúc đó nếu Hoài Thiện của chúng ta phải ra chiến trường thì những người này sẽ che ở phía trước và đi theo bên người hắn, nàng có hiểu không?”

“Còn đánh nữa sao? Hoài thiện cũng phải đi sao?” Hồ nương tử kinh ngạc.

“Phải đi.” Hồ Cửu Đao sờ sờ mặt vợ mình, lại vỗ lưng nàng nhẹ giọng nói, “Những việc này để nam nhân chúng ta quản là được, nàng đừng nhọc lòng, mau ngủ đi.”

“Chàng không đi chứ?” Hồ nương tử vẫn không an tâm.

“Ta không đi.” Hồ Cửu Đao cười nói, “Ta còn phải cùng nàng quản mấy tòa nhà của Uông phu nhân đó, nàng nghĩ tỷ ấy yên tâm giao cho người khác chắc?”

Hồ nương nghe xong thì quả nhiên yên tâm. Mấy thôn trang này đều là Uông nương tử để Trương Đại Bảo cùng Hồ Cửu Đao nhà nàng quản lý. Trước đây nàng ấy cũng nói để bọn họ giúp Hoài Thiện quản lý, có người ở hay không cũng lén để bọn họ quản, gạo thóc dược liệu giấu ở đó cũng đều có người canh. Ngoài bọn họ nàng cũng chẳng tin ai, hẳn là nếu Cửu Đao mà đi thì sẽ thiếu một người có thể tin tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui