Bần Gia Nữ

Sắp ăn tết nên Uông phủ bên kia đã cho người tới mời Uông Vĩnh Chiêu hồi phủ. Trương Tiểu Oản lại không đi mà ôn tồn nói với hắn nàng muốn ở lại nhà này với Mạnh tiên sinh.

Uông Vĩnh Chiêu trầm mặt hai ngày, vào ngày 30 tết hắn mới xụ mặt mang theo Giang Tiểu Sơn đi mất.

Trương Tiểu Oản đưa hắn đến cổng lớn còn vẫy khăn với hắn nhưng hắn chẳng thèm nhìn nàng một chút, cứ thế đi luôn.

Đợi hắn vừa đi khuất, Trương Tiểu Oản mới thở một hơi thật dài sau đó xắn tay áo nới với lão bộc bên người, “Đi, chúng ta làm cơm tất niên đi.”

Thiếu một người mỗi ngày giận dỗi bắt nàng phải nhìn sắc mặt, lại có thư Tiểu Lão Hổ gửi về khiến tâm tình Trương Tiểu Oản khó có được nhẹ nhàng. Nàng vội vàng nấu ăn, làm điểm tâm, chỉ huy năm sáu lão nô bộc đem mọi thứ trong nhà sửa soạn lau chùi, dịch chuyển tạo ra một không khí mới mẻ, tăng thêm vui mừng khi ăn tết.

Đêm đó, Trương Tiểu Oản cũng không để đám lão bộc ngồi riêng mà nàng cùng với Mạnh tiên sinh và mấy người này ngồi quây quanh một bàn lớn cùng nhau ăn cơm. Ăn cơm xong nàng bưng hạt dưa và đậu phộng lênđể mọi người vừa nói chuyện vừa cắn ăn.

Người già thì thành tinh, trong những người ngồi đây ngoài Trương Tiểu Oản, những người khác đều đã có tuổi, trong bụng đều có chuyện xưa. Cứ thế mỗi người nói một chuyện nên đêm dài cũng qua mau. Không bao lâu đã tới đêm khuya, mấy lão bộc đỡ nhau, còn Trương Tiểu Oản đỡ Mạnh tiên sinh đi đến bên cửa đốt pháo. Mọi người chưa đã thèm nên đi lên nhà chính ngồi nói chuyện đến khi buồn ngủ quá mới lục tục trở về phòng nghỉ ngơi.

Trương Tiểu Oản mang theo lão bà tử dọn dẹp nhà chính xong mới đi tới hậu viện ngủ. Khi đó đã là giờ sửu vì thế ngày thứ hai nàng thức dậy so với ngày thường muộn hơn một chút. Giờ mão nàng vẫn còn nằm trên giường, lúc này cửa hậu viện bị người ta gõ vang.

Nàng vừa mở cửa đã thấy là lão bà tử kia và Giang Tiểu Sơn. Lão bà tử là một lão phụ nghiêm khắc, nhìn thấy Trương Tiểu Oản thì bà ta lập tức hành lễ với nàng sau đó trầm mặt nói Giang Tiểu Sơn không phải, “Giang tiểu ca mới sáng mùng một đã gõ vang cửa nhà, tiếng động to đến nỗi lão bà tử ta còn tưởng có người tới làm phiền phủ chúng ta.”

Giang Tiểu Sơn vẻ mặt đau khổ chắp tay với lão bà tử này nói, “Ôn bà bà, lại phải xin lỗi ngài nhưng ngài đừng mắng ta nữa. Tết nhất ngài cho ta chút mặt mũi đi.”

Lão bà tử hừ một tiếng, nhưng lúc này đối mặt với Trương Tiểu Oản thì sắc mặt cũng đẹp hơn nhiều. Bà ta nói, “Đại phu nhân, lão nô có nấu cháo ở phía trước, ngài nghỉ một lát rồi tới uống cháo nhé?”

“Đã biết, bà đi đi.” Trương Tiểu Oản cười nói rồi lại dặn dò một tiếng, “Bà đi đường chậm một chút, ta thấy hôm nay có sương, đường trơn lắm đó.”

“Đã biết, lão nô đi đây.” Bà tử kia cười cười hành lễ với nàng rồi mới đi.

Đợi bà ta đi rồi Giang Tiểu Sơn lại hành lễ với Trương Tiểu Oản sau đó theo nàng vào trong. Hắn lúc này mới bày ra vẻ mặt đưa đám nói với nàng, “Không phải tiểu nhân muốn tới phiền ngài nhưng Đại công tử nói cái mũ trùm của ngài ấy phải lấy về bởi vì ngài ấy muốn ra cửa nên mới để tiểu nhân tới đây lấy.”

“Mũ trùm à? Cái nào?” Trương Tiểu Oản “A” một tiếng sau đó đến ngăn tủ trong phòng tìm một khối giấy đỏ lại tìm thỏi bạc bao giấy đỏ lại đưa cho Giang Tiểu Sơn.

Giang Tiểu Sơn mặt mày hớn hở đón lấy nói, “Đa tạ đại phu nhân thưởng bạc, ngài ăn tết đại cát đại lợi.”

Nói xong hắn cất bao lì xì vào ngực rồi lại vẻ mặt đau khổ nói với nàng, “Chính là cái mũ trùm màu đen tháng trước ngài làm cho Đại công tử ấy.”

Trương Tiểu Oản cười nói, “Cái đó hả? Ta đặt trong rương, để ta đi lấy cho ngươi.” Nói xong nàng lại cười lắc lắc đầu, “Cũng đâu phải ngày có tuyết đâu.”

“Đúng vậy, nhưng ngài cũng biết lời này tiểu nhân nào dám nói với Đại công tử. Ngài ấy nói muốn đội thì tiểu nhân chỉ có thể đến lấy.” Giang Tiểu Sơn đi theo bên người nàng oán giận nói. Sau đó hắn tố khổ với nàng, “Tối hôm qua ngài ấy khó hầu hạ thực sự, nói là nước tiểu nhân pha cho ngài ấy ngâm chân không vừa khiến tiểu nhân phải thay ba lần vẫn không ưng. Ngài không biết chứ ngài ấy vừa về phủ đã tắm gội, chân có thể không rửa mà? Ngài ấy muốn rửa chân thì tiểu nhân cũng sẽ chuẩn bị nhưng sao lại khó hầu hạ như thế? Sau đó tiểu nhân còn tưởng ngài ấy thích Lệ di nương nên còn cho người đi mời Lệ di nương tới rửa chân cho ngài ấy. Tiểu nhân còn tốn 3 đồng mới nhờ Tam Cẩu đi mời người tới được. Nhưng ngài ấy còn đá tiểu nhân, Tết nhất mà ngài ấy lại đá tiểu nhân. Tiểu nhân từ nhỏ đã đi theo hầu hạ ngài ấy thế mà giờ ngài ấy còn đá tiểu nhân. Không giống ngài, sáng sớm tới ngài còn nhớ thưởng bạc cho tiểu nhân nhưng ngài ấy nào có nhớ. Uổng công tiểu nhân theo hầu ngài ấy nhiều năm như thế, cái gì cũng thiên vị ngài ấy, cũng không ít lần nửa đêm còn đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngài ấy.”

Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười nhìn hắn một cái sau đó không nhịn được ý cười nói, “Ngươi mời Lệ di nương đến mới chính là mưu ma chước quỷ ấy……”

Giang Tiểu Sơn vừa nghe thì biết đại phu nhân biết hết. Hắn hắc hắc cười, ngượng ngùng nói, “Thì chẳng phải tiểu nhân muốn về sớm một chút sao? Phụ mẫu tiểu nhân còn đang chờ tiểu nhân về ăn cùng một bữa cơm đoàn viên, hơn nữa tiểu nhân nghĩ trong bụng Lệ di nương có tiểu chủ tử nên dù Đại công tử có muốn giận cũng phải cố kỵ chút phải không?”

Nói đến đây hắn gãi gãi đầu nói, “Vẫn là ngài tốt, nếu ngài ở đó thì không đến vài câu đã có thể dỗ ngài ấy xong rồi……”

“Kệ Đại công tử đi, hắn vốn như thế.” Trương Tiểu Oản cười cười rồi lấy mũ trùm ra rồi lại tới tiền viện bao một bao điểm tâm đưa cho Giang Tiểu Sơn nói với hắn, “Đưa cho Đại công tử nói ta hôm qua cố ý làm để phần cho hắn.”

Giang Tiểu Sơn “Ai” một tiếng, cầm mũ và điểm tâm rời đi. Bên này lão bà tử đứng bên người Trương Tiểu Oản nhìn nàng nhưng chỉ đổi được một nụ cười của nàng thì “hứ” một tiếng với nàng.

Lão bà tử cũng có chút buồn cười, trong miệng còn nói, “Ngài ấy, đúng là biết dỗ người.” Làm gì có chuyện cố ý làm, chẳng qua đó là tối qua ăn thừa, thế mà nàng cũng dám cầm đi lừa vị Uông Tổng Binh khôn khéo xảo trá muốn chết kia.

“Thì cũng là hôm qua làm, nhìn còn mới mẻ. Ngươi không nói thì ai mà biết được.” Trương Tiểu Oản cười nói sau đó mang theo lão bà tử đến phòng bếp làm cơm.

Lão bà tử này trước kia làm việc trong cung nên đã thấy không ít mư gió. Lúc này bà ta vẫn không quên khuyên bảo Trương Tiểu Oản hai câu, “Ngài ấy, nếu đã làm việc thì phải chu toàn, không được để lại nhược điểm cho người ta nói. Như thế người khác mới không dám nói ngài nửa chữ.”

“Ta cũng là vội quá nên lúc đó không nghĩ ra……” Trương Tiểu Oản gật đầu cười nói, “Đợi lát nữa ta sẽ tự làm cho hắn một phần là được.”

Bên này Trương Tiểu Oản lâm thời muốn lừa gạt Uông Vĩnh Chiêu, mà Uông Vĩnh Chiêu bên kia nhận được điểm tâm nàng “Cố ý” làm cho hắn thì cất vào trong ngực. Trên đường đi chúc tết đồng liêu hắn còn dừng ngựa lấy ra một khối nhét vào miệng. Giang Tiểu Sơn ở một bên trợn mắt há hốc mồm, không biết điểm tâm này đại phu nhân làm ăn ngon bao nhiêu mới khiến Đại công tử đi nửa đường còn phải dừng lại ăn một miếng mới chịu.

*******

Mãi cho đến mười lăm tháng giêng, ra tết rồi mà Uông Vĩnh Chiêu cũng chưa tới. Trương Tiểu Oản thực sự là thở phào, nghĩ hẳn là Lệ di nương ki cũng có thai gần ba tháng, tiền tuyến lúc này không có tin tức nên Uông Vĩnh Chiêu cũng nên ở nhà cùng ái thiếp.

Nhưng phải nói là vận khí của Trương Tiểu Oản chả ra làm sao cả. Nàng vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thì vào 20 tháng giêng, Uông Vĩnh Chiêu lại tới, lần này mang theo một cái rương còn to hơn cái lần trước khiến sân tiền viện bị ních chật cứng. Giang Tiểu Sơn mang theo người vội vã một buổi sáng mới chỉnh xong đồ đạc để vào hậu viện.

Trong thùng lần này không chỉ có sách mà còn có quần áo, bình hoa. Trương Tiểu Oản ở tiền viện nhìn bọn họ vội vàng buổi sáng, đến buổi chiều đi tới hậu viện nhìn bọn họ đem mấy cái bình lớn đặt khắp nơi.

Hậu viện thì nhỏ lại mang tính thực dụng nên một khi đặt mấy cái đồ trang trí kia vào thì khó coi muốn chết. Nàng nhẫn nhịn đi tới trước mặt Uông Vĩnh Chiêu nhỏ giọng nói, “Ta thấy hậu viện không chứa được nhiều đồ lặt vặt thế đâu. Trong viện này ngày thường ngài hay vận động, nếu để quá nhiều thì sợ vướng chân vướng tay vô cùng.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì đi đến trong viện một chuyến, nhìn trái nhìn phải thấy quả thật khó coi nên rống lên với Giang Tiểu Sơn: “Ai bảo ngươi sắp xếp thế này?”

Giang Tiểu Sơn sắp khóc đến nơi rồi, “Không phải ngài nói phải đem đồ đáng giá đều đặt trước mặt phu nhân hay sao?”

Uông Vĩnh Chiêu làm gì chịu được hắn nói trắng ra như thế vì vậy đôi mắt kia đâm thẳng vào người Giang Tiểu Sơn khiến hắn sợ tới mức vội chạy chậm đến phía sau Trương Tiểu Oản trốn. Lúc này Trương Tiểu Oản cũng hơi xấu hổ nhưng vẫn cười nói, “Để ở tiền viện đi, nếu ngài có tiếp khách thì cũng coi như phù hợp.”

Uông Vĩnh Chiêu lạnh mắt liếc nàng một cái, lúc này mới thấy Giang Tiểu Sơn đang hé mắt nhìn mình thì lại khiển trách, “Còn không mau làm đi.”

Dứt lời hắn vung tay áo bỏ lại một câu “Ngươi xem mà làm” rồi nhanh chóng đi tới thư phòng. Màn đêm buông xuống, vẫn là Trương Tiểu Oản đi mời hắn đến tiền viện ăn cơm tối với Mạnh tiên sinh. Giang Tiểu Sơn lúc trước có đến mời nhưng hắn không thèm đi, còn cầm bút lông ném vào mặt gã người hầu.

Lần này Uông Vĩnh Chiêu tới Trương Tiểu Oản lại trải qua cuộc sống của bảo mẫu, sáng sớm tối mịt đều phải hầu hạ hắn. Tuy nàng hầu hạ thật sự là cẩn thận nhưng đêm nay khi vào phòng nàng phát hiện chăn trên giường ít đi một bộ.

Nàng quay đầu lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu không sợ lạnh, đang mùa đông mà còn định cởi cả áo trong ra thì nhẫn nhịn không lên tiếng mà đi tới tủ tìm chăn dự phòng. Nhưng nàng vừa mở tủ thì thấy chăn bên trong đã không cánh mà bay.

Nàng lại nhẫn nhịn đi vào phòng Tiểu Lão Hổ tìm nhưng vừa mở ngăn tủ ra đã thấy bên trong cũng không có cái chăn nào.

Chẳng nhẽ chăn mọc chân chạy hết rồi à?!

Trương Tiểu Oản thật sự không thể nhịn được nữa mà trở lại trong phòng nhẹ giọng hỏi Uông Vĩnh Chiêu: “Ngài biết chăn đi đâu hết rồi không?”

Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng, vẻ mặt hờ hững nói, “Chăn hả? Ừ, hôm qua mấy thuộc hạ của ta tới nói buổi tối lạnh vô cùng nên ta để Tiểu Sơn đưa chăn cho bọn họ, mỗi người hai chăn.”

Mỗi người hai chăn? Cho dù có lạnh đến đâu thì cũng không thể một người hai chăn được. Bên dưới giường còn đốt than củi, thế mà vẫn lạnh vậy tức là than củi kia đốt vô ích sao?

Trương Tiểu Oản cố nhịn xuống xúc động muốn trào phúng, miễn cưỡng cười cười nói, “Làm sao lại mang cả chăn của mình mang cho bọn họ chứ? Đây há là thứ có thể để người khác dùng?”

Nói xong không đợi Uông Vĩnh Chiêu nói cái gì nàng đã bước nhanh đi ra cửa tìm Giang Tiểu Sơn đòi chăn đệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui