Bần Gia Nữ

Sau khi ngồi ổn trên xe ngựa, Trương Tiểu Oản ngắm ngắm Uông Vĩnh Chiêu, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh thì trong lòng nghĩ ngợi một lát xem chút nữa phải nói gì mới tốt.

Cha chồng muốn nạp di nương mới thì người làm con dâu như nàng chẳng quản được cái gì, cùng lắm là để hạ nhân hủy dây thừng đừng để bà bà thật sự thắt cổ chết là được.

Trong lòng nàng nghĩ thế thì cũng bình tĩnh lại, lưng thẳng hơn. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu ở bên cạnh đã mở miệng nhàn nhạt nói, “Ngươi đến đó khuyên mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt, lại tìm đại phu tới xem cho bà ấy là được.”

“Đã biết.” Trương Tiểu Oản cúi đầu đồng ý.

“Đó không phải di nương mới mà là ngoại thất phụ thân nuôi ở ngoài đã mấy năm nay. Lần này chẳng qua ông ấy muốn đón người về nhà thôi, không có gì trở ngại.”

Trương Tiểu Oản nghe được cái này thì hơi ngây ra, ngẩng đầy nhìn Uông Vĩnh Chiêu lúc này sắc mặt thật sự bình tĩnh. Hắn cũng liếc nàng một cái, sau đó đạm mạc nói, “Để nha hoàn, bà tử theo sát một chút.”

Trương Tiểu Oản yên lặng gật đầu.

Đợi cho đến khi tới Uông phủ, Uông Vĩnh Chiêu đi tiền viện, Giang Tiểu Sơn được Uông Vĩnh Chiêu dặn dò mang theo nha hoàn bà tử nhắm mắt theo đuôi mà đi theo Trương Tiểu Oản phía sau.

Uông Dư thị thấy nàng thì trên mặt vẫn còn chút hoảng hốt chưa tiêu. Sau khi hành lễ với Trương Tiểu Oản nàng ta mới nói, “Mẫu thân đang ngồi ở trong phòng, để ta dẫn tẩu tử đi qua.”

Trương Tiểu Oản nhẹ gật đầu với nàng ta, đợi tới chỗ Uông Hàn thị, còn chưa vào cửa nàng đã nghe thấy bên trong vang lên những tiếng bùm bùm, giống như chai lọ bị đập nát.

Trương Tiểu Oản nhẹ liếc Uông Dư thị thì thấy nàng kia xấu hổ cười sau đó nhẹ giọng nói, “Đồ đáng giá đều đã thu lại, chỉ để lại mấy cái không đáng tiền, bên cạnh còn có nha hoàn trông chừng nữa.”

Trương Tiểu Oản chưa nói gì mà chỉ xách váy đi vào. Trong sân thoạt nhìn có vẻ đã được quét tước một lần nhưng vẫn lộ ra một chút không hợp quy tắc, hẳn là Uông Hàn thị đã nháo không ít ở đây.

Nàng mới vừa đi vào gia nhà ngoài nơi Uông Hàn thị ở thì đã thấy bà ta đầu tóc rối bù đánh về phía này, trong miệng khóc kêu, “Con dâu cả, ngươi đã tới rồi. Ngươi mau nhìn cha chồng không biết xấu hổ của ngươi đi, đã 50-60 rồi, cháu nội đã sắp lấy vợ rồi mà ông ta còn muốn đón người mới vào cửa. Ông ta là muốn để Thiện Vương mất mặt đó, con dâu cả à……”

Còn may bà tử nha hoàn Trương Tiểu Oản mang tới đều nhanh nhẹn, Uông Hàn thị vừa đánh tới thì bọn họ đã tiến lên đón được, không để bà ta đến gần Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản nhìn đám bà tử nàng mang đến quy củ mà đỡ Uông Hàn thị ấn trở về ghế dựa, còn nàng thì ngồi xuống một cái ghế khác, sau đó nhàn nhạt nói với Uông Dư thị, “Bưng trà lên đi.”

Dứt lời nàng lại lạnh lùng nhìn nha hoàn của Uông Hàn thị, “Còn không cầm khăn lại đây lau mặt cho lão phu nhân?”

Có lẽ là do ngữ khí của nàng quá lạnh lùng, lại mang theo uy nghiêm nên Uông Dư thị vội mang theo nha hoàn xuống chuẩn bị trà, lấy khăn.

Uông Hàn thị vốn khóc nháo lúc này lại duỗi tới kéo tay Trương Tiểu Oản. Nàng thoáng nhìn, không dấu vết mà nâng tay lên cầm khăn lau miệng đồng thời tránh thoát tay bà ta duỗi tới.

Uông Hàn thị thấy thế thì đôi mắt lạnh lùng, khóc lóc kể lể trên mặt cũng thiếu mất vài phần, thay vào đó là vài phần khắc nghiệt nói, “Trương thị, ngươi tới để xem lão thái bà ta bị chê cười sao?”

Trương Tiểu Oản giương mắt nhìn Uông Hoài thị lúc này vẫn không hề thay đổi mà dùng giọng điệu cường ngạnh như cũ thì đạm mạc cười nói, “Lời này của ngài con dâu không dám nhận, con dâu kính ngài còn không kịp kia kìa.”

Giang Tiểu Sơn lúc này đang đứng cạnh cửa, Trương Tiểu Oản gọi hắn một tiếng, “Tiểu sơn, ngươi đi nói cho Đại công tử một tiếng là ta qua thỉnh an lão phu nhân bên này rồi sẽ đi qua phụng trà cho cha chồng.”

Dứt lời nàng đứng lên cúi người với Uông Hàn thị nói, “Ngài nghỉ ngơi đi, con dâu sẽ cho người mời đại phu đến xem thân thể ngài có trở ngại gì không.”

Mắt thấy nàng muốn đi, Uông Hàn thị đập bàn rống to, “Ngươi để mặc ông ta ném mặt mũi của phu quân và nhi tử mình như thế sao?”

“Lời này của bà bà sai rồi,” Trương Tiểu Oản quay đầu, không nhanh không chậm nói, “Cha chồng cũng không phải nạp người mới mà là đón người xưa về tiếp tục nuôi dưỡng thôi. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm kích nói ngài ấy nhớ tình cũ. Uông gia trọng tình trọng nghĩa, cha chồng là tấm gương tốt cho Uông gia, vậy ai dám nói gì chúng ta chứ? Nhưng bà bà ngài, không biết cha chồng đối với ngài tình thâm ý trọng thì thôi, bây giờ lại……”

Trương Tiểu Oản cúi đầu, nhìn nhìn mảnh sứ bị vỡ nằm trong một góc, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên nói, “Đồ lặt vặt trong nhà đều tùy ngài đập phá nhưng hiện tại là năm thiên tai, ngay cả trong cung hoàng đế cũng chỉ ngày ăn hai bữa, còn ăn chay để tiết kiệm bạc cho lương dân bá tánh dùng. Ngài đập phá đồ thế này, chỉ một cái bình đã không biết tốn bao nhiêu tiền, cha chồng dung túng ngài như thế thì có gì phải xin lỗi ngài chứ?”

Nàng nói xong một đoạn dài nhưng Uông Hàn thị lại chỉ nghe được đến câu người không phải mới mà là đón người cũ về. Bà ta nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt trở nên trắng dã sau đó ngất đi. Người hầu trong phòng kinh hô, Trương Tiểu Oản thấy bọn họ nâng bà ta tới trên giường thì gọi Uông Dư thị qua một bên nói, “Vĩnh Trọng năm nay ở Binh Bộ làm việc được bao lâu rồi?”

“Ba tháng, hiện tại là tháng bảy mà chàng bắt đầu từ tháng tư.”

“Ừ, vậy cứ làm cho tốt. Đầu năm nay đúng là lúc triều đình cần người, chớ để việc trong nhà kéo sau lưng.”

“Em dâu biết.” Uông Dư thị nghe lời này thì cấp tốc hành lễ với Trương Tiểu Oản nói, “Ngài yên tâm, bà bà nhất định sẽ không có việc gì.”

“Giám sát chặt chẽ một chút,” lúc này Trương Tiểu Oản cũng không ngại nói trắng ra, “Đừng để bà ta có chuyện gì. Hai người đứng đầu trong nhà vừa mới ngồi lên chức vị mới, còn chưa vững vàng. Bà ta không nghĩ tới người nhà thì các ngươi phải thay bà ấy suy nghĩ cẩn thận, đừng để tâm huyết của Đại công tử dành cho các ngươi bị uổng phí.”

“Em dâu biết.” Uông Dư thị lại hành lễ, trầm giọng đáp.

*******

Trương Tiểu Oản đi đến tiền viện kính trà cho Uông Quan Kỳ.

Uông Quan Kỳ gọi một phụ nhân ra chào hỏi nàng. Trương Tiểu Oản thấy vị di nương kia không lớn hơn nàng bao nhiêu, mặt mày lại cực kỳ vũ mị, phong tình vạn chủng.

Trương Tiểu Oản thấy thế thì cười cười nhẹ nhàng gật đầu với nàng ta sau đó ôn tồn nói “Miễn lễ” rồi không nói gì nữa. Nàng nghĩ nếu Uông Hàn thị thấy vị di nương mỹ lệ phi phàm này, lại bị nàng ta lượn lờ trước mặt thì sợ là ngày sau của bà ta cũng không dễ chịu lắm đâu.

Uông Vĩnh Chiêu nói vài câu với Uông Quan Kỳ sau đó đứng dậy muốn mang Trương Tiểu Oản đi đến chỗ Uông Hàn thị thỉnh an rồi hồi phủ. Mới vừa đi tới ngoài cửa đã tháy quản gia hiện tại của Uông phủ là Vương quản gia chạy tới, mồ hôi ướt đầm đìa mà chào hỏi bọn họ sau đó nói, “Lão phu nhân mới vừa tỉnh lại đã chạy ra ngoài cửa muốn tìm giếng nhảy xuống.”

Trương Tiểu Oản kinh “A” một tiếng, sau đó cầm khăn che miệng. Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày nhìn nàng một cái sau đó nói với Uông Quan Kỳ nói, “Phụ thân, con đi xem một cái.”

“Đi đi.” Uông Quan Kỳ nhàn nhạt nói.

Trương Tiểu Oản nhẹ rũ mắt, khóe mắt nhìn đến trên mặt vị cha chồng của mình, chợt lóe ra một tia chán ghét.

Đi đến nửa đường Uông Vĩnh Chiêu ngừng bước, vẫy lui hạ nhân sau đó vươn tay túm lấy cái tay Trương Tiểu Oản đang đặt ở bên miệng. Lúc hắn nhìn thấy cả mặt nàng thì lãnh đạm nói, “Ta chỉ ở ngoài cửa ngồi một hồi, ngươi biết phải làm thế nào xử trí thỏa đáng chứ?”

Trương Tiểu Oản ngước mắt nhìn hắn, suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng nói, “Ngài tùy ý để ta làm gì thì làm sao?”

“Nói.”

“Thiếp thân có một cách này có lẽ hữu dụng.”

“Vô nghĩa.”

Thấy Uông Vĩnh Chiêu khiển trách nàng, Trương Tiểu Oản không cho là đúng mà cười cười, sau đó nàng giơ tay gọi Giang Tiểu Sơn sau đó nói với hắn, “Đi mời di nương của lão gia tới đây, để ta mang nàng ta đi báo kiến lão phu nhân.”

“Vâng?” Giang Tiểu Sơn nghe được thì choáng váng, ngây ra như phỗng mà nhìn đại phu nhân nhà hắn, không biết nàng muốn gì. Cái này rõ ràng là càng khiến lão phu nhân thêm hận không phải sao?

“Đi đi,” Trương Tiểu Oản bình tĩnh mà phất phất tay để Giang Tiểu Sơn chạy nhanh đi mời người, “Đại công tử cùng ta chờ ở đây.”

Giang Tiểu Sơn lĩnh mệnh, nhưng vẫn là nhìn thoáng qua Uông Vĩnh Chiêu, thấy hắn gật đầu thì hắn mới nhanh chóng chạy đi làm việc.

Trong lúc chờ đợi Trương Tiểu Oản nhìn phiến đá xanh bên chân mình, không đến một lúc sau tân di nương kia đi theo Giang Tiểu Sơn lại đây. Nàng ta nhanh chóng đi qua hành lễ với bọn họ, “Đại công tử, đại phu nhân……”

“Miễn lễ.” Trương Tiểu Oản cười với nàng ta sau đó không hề nói nhiều mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu.

Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng sau đó nhấc chân đi, không lâu sau đoàn người đi tới chỗ Uông Hàn thị ở.

“Ngài ở đây ngồi một lát, ta mang Hoa di nương đi vào trước.” Tới gian ngoài Trương Tiểu Oản hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu sau đó dẫn di nương kia đi vào nội phòng của Uông Hàn thị.

Mới vừa tiến vào cổng vòm nhỏ ở nội phòng Trương Tiểu Oản đã hơi cất giọng hỏi, “Bà bà, ngài có ở đây không? Ta mang theo Hoa di nương tới thỉnh an ngài.”

Nàng vừa dứt lời thì đã thấy tiếng mắng chửi người truyền ra. Trương Tiểu Oản chỉ nghe được hai chữ thì giọng nói kia đã bị người ta che lại, nghe không rõ nữa.

Mặt mày nàng bất động, tiếp tục dẫn người đi vào trong phòng, nhưng vừa bước đến bậc thang đã thấy nha hoàn Tiểu Hồng bên người Uông Hàn thị đi tới trước mặt nàng hành lễ nhẹ giọng nói, “Lão phu nhân nói ngài chờ một chút.”

“À……” Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì nhướng mày, giọng hơi lớn một chút, “Không biết bà bà hiện tại đang làm gì? Lúc này tân di nương đi qua hành lễ sau đó ta sẽ cùng Đại công tử hồi phủ. Đại công tử còn đang chờ ở bên ngoài, chờ bà bà gặp người rồi ngài ấy sẽ đến thỉnh an rồi còn trở về.”

“Ngươi là cái đồ ác phụ không hiểu lễ nghĩa,” lúc này cửa phòng kia mở lớn, chỉ thấy Uông Hàn thị mới chải tóc được một nửa đứng ở cửa chửi ầm lên với Trương Tiểu Oản, “Làm gì có chỗ nào mà chủ tử phải chờ để một cái giày rách tiến vào cửa chứ?”

“Mẫu thân.” Lúc này, Uông Vĩnh Chiêu từ bên ngoài cổng vòm đi vào, đợi lên tiếng rồi hắn lập tức đi tới bên người Trương Tiểu Oản, chắp tay khom lưng hành lễ. Đợi hành lễ xong hắn lại nhàn nhạt nói với Uông Hàn thị, “Trong phủ hài nhi còn có việc quan trọng cần xử lý. Trương thị cũng sẽ theo hài nhi trở về. Lúc này thỉnh an ngài xong con xin phép về trước.”

“Bà bà,” lúc này Trương Tiểu Oản mới xin lỗi mà cười với Uông Hàn thị sau đó hành lễ nói, “Con dâu phải đi rồi.”

Uông Vĩnh Chiêu không chờ nàng xong một lời cuối đã xoay người bước đi. Bọn nô tài đều cung kính khom lưng chờ ở một bên, không dám nhìn hắn. Trương Tiểu Oản cũng vội vàng cất bước mới đuổi kịp vị Thượng Thư đại nhân khí thế quá lớn này.

Đợi nàng đi tới cạnh cửa thì nghe thấy có tiếng tát tai vang lên phía sau, ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng di nương kia kêu đau. Tiếng kêu kia cực kỳ quyến rũ, người nào nghe vào cũng thấy đau lòng, nhưng nếu đổi lại là người không hiểu rõ chuyện nghe vào trong tai lại giống tiếng rên rỉ đêm xuân.

Trương Tiểu Oản nghe được thì ẩn ẩn có chút buồn cười, cũng không tự chủ được mà cầm khăn che giấu ý cười bên miệng. Nhưng nàng mới đưa khăn lên thì thấy Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái. Trương Tiểu Oản thấy tầm mắt đầy trào phúng của hắn thì càng vội đưa khăn lên che miệng.

Bên này bọn họ vừa mới nhìn nhau thì trong nội viện đã truyền đến tiếng Uông Hàn thị gọi từng câu tiện nhân, giọng nói cực kỳ lớn. Trương Tiểu Oản nghe xong thì thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông cái khăn bên miệng nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài yên tâm đi, thân thể bà ấy rất tốt, một chốc một lát sẽ không sao đâu.”

Trước mặt một di nương tuổi trẻ mỹ lệ như thế thì cho dù chỉ là người có chút lòng dạ cũng không nuốt được ngụm khí kia mà đi tìm chết.

Uông Vĩnh Chiêu nghe xong lời này thì không nói gì nhưng đến trên xe ngựa hắn siết chặt lấy cằm Trương Tiểu Oản. Đôi mắt lãnh khốc của hắn nhìn chằm chằm môi, mũi rồi đôi mắt của nàng. Sau đó hắn nhìn thẳng nàng không bỏ, lúc Trương Tiểu Oản cho rằng hắn sẽ nhịn không được mà bóp chết nàng thì ai ngờ hắn lại cúi đầu mạnh mẽ hôn nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui