Bần Gia Nữ

“Đúng không? Ngươi nghĩ thế hả?” Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà cười khẽ một tiếng, cả người ngửa ra sau, nhàn nhạt nói, “Cút đi.”

“Đại ca……” Uông Vĩnh An không dám tin tưởng, đứng dậy hét to một tiếng.

Lúc này có hai hộ vệ yên lặng xuất hiện, tay đặt lên đại đao bên hông, hơi hơi khom người, mặt lạnh băng. Uông Vĩnh An lập tức nhận ra đây là ám vệ của anh hắn, chuyên giết người. Hắn kinh ngạc mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu thấy khóe miệng hắn là nụ cười lạnh băng thì tâm Uông Vĩnh An cũng lạnh tới cực điểm.

Người anh máu lạnh vô tình kia đã chẳng còn chút tình cảm nào với hắn ư? Vậy hắn việc gì phải cung kính nữa? Trong lòng Uông Vĩnh An xúc động và phẫn nộ không thôi. Trong đầu hắn không vứt bỏ được xấu hổ và giận dữ khiến hắn lạnh lùng nở nụ cười, “Đại ca, ngài chỉ lo sống chết của bản thân, sao xứng để ba huynh đệ chúng ta đi theo ngài? Chuyện tốt thì ngài hưởng, ngài làm đại thần nơi biên cương của mình, còn chúng ta nên vừa lòng với chút lợi nhỏ ngài bố thí cho rồi ở kinh thành vì ngài chịu tội, ở dưới gót chân ngài cả đời à? Có phải chúng ta nên thành toàn cho vinh quang của ngài còn ngài chẳng cần nghĩ gì tới chúng ta hay không?!”

“Ngươi nói đi?” Uông Vĩnh Chiêu đạm mạc cười.

“Đại lão gia,” di nương kia đột nhiên tiến lên hành lễ nói, “Ngài nghe thiếp thân nói……”

“Thứ rác rưởi từ đâu ra cũng dám ở trước mặt ta tự xưng thiếp thân?” Uông Vĩnh Chiêu lập tức máu lạnh mà hừ cười một tiếng, “Đuổi ra ngay, đừng có làm bẩn mắt ta.”

“Tuân lệnh.” Hộ vệ đáp lời sau đó lập tức đi tới. Những lời như đao khoét của Uông Vĩnh Chiêu khiến di nương kia lập tức rơi lệ. Mắt thấy hai hộ vệ cao lớn đi về phía mình, di nương kia lập tức hoa dung thất sắc, cứ thế khóc thút thít, che mặt chạy ra bên ngoài.

“Uông Vĩnh An, nữ tử thanh lâu này ngươi nhận nhưng ta không nhận, Uông gia liệt tổ liệt tông cũng không nhận. Ngươi đã có bản lĩnh có thể nuôi nàng ta cả đời thì cứ việc nuôi, nhưng đừng có đưa tới trước mặt người Uông gia khiến chúng ta bẩn mắt. Ngươi cũng đừng mơ tưởng coi nữ tử thanh lâu này là người của Uông gia.” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì nhìn sắc mặt xanh trắng của Uông Vĩnh An nói, “Ngươi không nghe lệnh ta muốn nạp một nữ tử thanh lâu làm di nương thì ta chẳng còn lời nào để nói. Rốt cuộc ngươi cũng không phải nô tài của ta nên ta không quản được ngươi cưới ai. Cho dù ngươi cưới súc sinh thì cũng thế. Nhưng ngươi muốn nữ nhân này trèo lên đầu Uông gia, lại bắt ta coi người nhà nàng ta là thông gia thì ta đó ngươi dám nói lời này trước mặt hoàng đế đó. Ta chờ ngươi đi tố cáo người làm đại ca là ta đây.”

Uông Vĩnh An nhìn nụ cười tàn nhẫn của hắn thì muốn phản bác nhưng trong lòng cũng hiểu anh trai hắn đã biết hết. Lời Thừa Tướng nói rằng sẽ không ai phát hiện nàng từng ở phố hoa đều là giả. Nhưng hắn vẫn nhịn không được vì nữ nhân mình âu yếm mà giải thích, “Lúc ta đón nàng vào cửa thì nàng vẫn là xử nữ, nàng là thanh quan.”

“Thanh quan thì sao?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn Uông Vĩnh An đáng thương trước mặt, khóe miệng nhếch cao nói, “Ngươi cho rằng Thừa Tướng giết chết những vị khách nàng ta từng bán nụ cười thì nàng ta không phải là nữ tử thanh lâu nữa hả?”

“Ngài……”

“Kéo đi.” Uông Vĩnh Chiêu không kiên nhẫn nói chuyện với kẻ khiến hắn thất vọng tột đỉnh này nữa.


Hộ vệ không hề do dựa đi qua kéo người ra ngoài.

Buổi sáng hôm đó Thiện Vương mới vừa về vương phủ đã bị Uông Vĩnh Chiêu ra lệnh mang theo người tới chuyển hiếu đường. Uông Vĩnh Chiêu lập tức đi hoàng cung, quỳ gối trước mặt hoàng đế, hai mắt đỏ hồng nói, “Thần trị gia không nghiêm, mong Hoàng Thượng trị tội.”

Tĩnh Hoàng đầy đầu tóc bạc lạnh mặt nhìn hắn, sau đó mới chậm rì rì “À’ một tiếng nói, “Sao ái khanh lại nói lời này?”

“Thần dạy đệ đệ không nên thân, từ năm kia thần đến biên mạc vì bệ hạ trấn thủ Tây Bắc không ở trong kinh không thể ngày ngày quản giáo đại đệ Uông Vĩnh An. Lúc trước vì con cháu trong nhà nên huynh đệ thần vốn thương nghị không nạp thiếp nữa, nhưng Vĩnh An không màng đến lệnh của thần mà tự cưới nữ nhi bị vứt bỏ của nhà Dương Thừa Tướng, muốn một nữ tử nơi phố hoa dẫm lên đầu thần. Hắn nói nếu thần không đi ăn tiệc mừng thọ của tộc thúc trong nhà Dương Thừa Tướng thì hắn sẽ đuổi một nhà thần ra khỏi phủ, để thần không thể tẫn hiếu, rơi vào bước đường cùng. Thần chỉ đành rời linh vị của song thân qua Thiện Vương phủ, lần này thần muốn đến trước mặt bệ hạ thỉnh tội, mong bệ hạ trị thần tội dạy đệ đệ bất lực.”

Uông Vĩnh Chiêu nói lời này đủ khiến hoàng đế ghê tởm thật lâu không nói được gì. Nếu ông ta muốn dựa vào những lời này mà ban tội cho Uông Vĩnh Chiêu thì ngày khác kẻ bị người ta chọc sống lưng chính là ông ta. Uông Vĩnh An đã gần 40, cưới một người thiếp từ thanh lâu thì kẻ làm anh như hắn có tội gì? Mệt Uông Vĩnh Chiêu còn nói ra những lời này mà mặt không đổi sắc.

“Gọi Dương Miễn tới đây.” Tĩnh Hoàng ho khan vài tiếng, cầm chén thuốc trên bàn uống một ngụm rồi nhắm mắt hạ lệnh.

Thái giám lĩnh mệnh đi ra, ông ta lại vẫn không cho Uông Vĩnh Chiêu đứng lên, vì thế hắn cũng chỉ có thể quỳ không nhúc nhích. Tĩnh Hoàng nhìn người quỳ trước mặt hồi lâu rồi đột nhiên hỏi, “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Vi thần năm nay vừa mới 43, so với đại đệ lớn năm tuổi, so với nhị đệ……”

“Ta chỉ hỏi ngươi.” Tĩnh Hoàng đánh gãy lời hắn nói.

“Thần lắm lời, biết sai rồi.”

“Biết sai rồi hả?” Tĩnh Hoàng nhìn Uông Vĩnh Chiêu 43 tuổi còn oai hùng bất phàm trong lòng nghĩ: Nếu hắn thật sự sai rồi thì tốt, vậy nhiều năm trước ông ta có thể giết hắn, cần gì đợi tới giờ, vừa đề phòng vừa phải dùng người. Ông ta không cho là đúng mà cười lạnh một tiếng, sau đó lười nhác nói, “Ngươi thoạt nhìn không khác mười năm trước là bao.”

“Thần có tóc bạc rồi, già rồi.” Uông Vĩnh Chiêu lấy tay chống mặt đất, rũ đầu nhàn nhạt nói.

“Không bằng một nửa của trẫm, mắt trẫm buổi tối đã nhìn không rõ rồi, ngươi hẳn không bị thế đúng không?” Giọng Tĩnh Hoàng có chút châm chọc nói không nên lời.


Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu không nói.

“Trương thị thì sao? Thân thể vẫn tốt chứ?”

“Không,” Uông Vĩnh Chiêu lập tức đáp lời rồi cười khổ nói, “Sinh xong đứa con thứ ba thì thân thể nàng đã không được bằng trước đây. Lúc trước nàng chỉ cần 1,2 ngày là có thể khỏi phong hàn, nhưng hiện tại sắp một tháng mà hàn khí vẫn chưa hết. Ngài biết nàng là người cao ngạo, ở trước mặt thần và ba đứa con nàng chịu đựng không ho nhưng đến khi không ai để ý nàng lại ho giống như……”

Nói đến đây hắn không nói tiếp nữa, chỉ nằm sấp xuống sàn nhà dập đầu cho Tĩnh Hoàng.

“Thật sự không được thì tìm thái y xem, để Toàn thái y tới xem sao. Hắn có kinh nghiệm trị phong hàn, trẫm cũng là do hắn xem mạch, dù ho lợi hại thế nào hắn cũng có bản lĩnh chữa được.” Tĩnh Hoàng nhàn nhạt nói.

“Thần tuân chỉ.”

“Thừa tướng đại nhân đến.” Bên ngoài có thái giám thông báo.

Tĩnh Hoàng vừa mới hòa hoãn một chút thì gương mặt lúc này lại hoàn toàn lạnh xuống. Dương Miễn tiến lên, Tĩnh Hoàng âm trầm mà nhìn chằm chằm ông ta hỏi, “Thừa tướng đại nhân, ta nghe nói vị đường chất nữ kia của ngươi là từ thanh lâu phố hoa ra hả?”

Dương Miễn vừa nghe thế đã trừng mắt, đôi tay vái lạy hoàng đế cũng quên không thu lại.

“Có phải không?!” Tĩnh Hoàng nhìn thẳng ông ta, không cho phép ông ta lừa dối mình lần nữa.

Trong lòng Dương Miễn than khổ một tiếng, sau đó cúi thấp đầu nói, “Đứa nhỏ kia cũng là mệnh khổ, tuổi nhỏ đi lạc người nhà, lại bị người ta bắt đến phố hoa. Sau này nàng ta được Tuyên Võ tướng quân cứu khỏi khổ ải, đưa hề hậu trạch. Lúc này chúng ta mới phát hiện nàng là ấu nữ thất lạc của Dương gia. Bệ hạ, mẫu thân nàng vì tìm nàng mà khóc mù cả hai mắt, tổ mẫu cũng vì nàng mà ngày ngày ăn chay niệm phật, chỉ cầu có thể sớm tìm thấy nàng. Hiện tại nàng đã trở về, mẫu không chê tử xấu, có ai nhẫn tâm nói ra việc thương tâm kia. Việc này cứ thế bị che giấu, là thần khi quân, không báo việc này với bệ hạ.”

Hoàng đế nghe xong thì chống tay trên bàn, một hồi lâu sau mới nặng nề thở dài nói, “Đều lui ra đi.”


“Vâng.”

“Vâng.”

Cả Uông Vĩnh Chiêu cùng Dương Miễn đều đáp lời rồi đứng lên lui ra cửa. Đi được vài bước, người ngồi trên long ỷ lại gọi, “Vĩnh Chiêu.”

“Có thần.” Uông Vĩnh Chiêu xoay người khom lưng chắp tay.

“Đưa Toàn thái y về cùng, đừng để bệnh kéo nặng. Ngày Hoàng Hậu đi ta còn nghĩ nàng chỉ ngủ một hồi, ngươi vẫn nên cẩn thận chút.” Tĩnh Hoàng nói đến đây thì tay mạnh mẽ xoa xoa trán nói, “Đi đi.”

“Thần đã biết, tạ bệ hạ long ân.” Uông Vĩnh Chiêu lại hành lễ. Đi ra ngoài rồi hắn nhìn sân điện trống rỗng, ánh sáng chiếu lên đá lát khiến mọi thứ giống như sắp bốc khói. Nhưng kể cả thế thì cũng không khiến âm u lạnh lẽo trong Chính Đức điện giảm đi mấy phần.

“Công công, Hoàng Thượng mấy ngày nay ăn uống có tốt không?” Uông Vĩnh Chiêu quay đầu hỏi đại thái giám.

Đại thái giám dẫn hắn đi Thái Y Viện, chờ cách xa Chính Đức điện ông ta mới nhẹ nhàng nói, “Vẫn như dĩ vãng, ăn không quá nhiều.”

“Ngài khuyên bệ hạ ăn nhiều hơn mới tốt.” Uông Vĩnh Chiêu đi được vài bước thì quay đầu lại đạm mạc nói với ông ta, “Thê tử của ta biết được Hoàng Thượng ăn uống không quá tốt nên nhớ tới trước kia Hoàng Hậu có viết vài thực đơn dưỡng thân thể, cực kỳ thích hợp dùng trong ngày hè nóng nực.” Nói xong hắn lấy từ trong tay áo ra tờ giấy đưa cho đại thái giám nói, “Đây là nàng nhớ kỹ ghi lại, thực đơn gốc đã trả lại cho bệ hạ, ngài xem có thể dùng thì dùng. Thê tử ta nói đây là phương thuốc rất tốt cho dưỡng thần bổ khí.”

Đại thái giám vội đón lấy phương thuốc, nhìn vài lần thì khóe mắt cũng nóng lên, “Phương thuốc này ta nhìn cũng quen mắt, Uông phu nhân dụng tâm rồi.”

Uông Vĩnh Chiêu gật đầu không nói gì nữa mà để mặc đại thái giám dẫn mình đi Thái Y Viện. Sau khi kể bệnh tình với Toàn đại phu, ông ta mang theo hòm thuốc cùng hắn trở về Vương phủ.

Ở ngự thư phòng bên này đại thái giám đem tờ thực đơn dưỡng thần bổ khí kia cho hoàng đế. Ông ta xem qua thì mặt mày âm trầm suy nghĩ hồi lâu.

“Có gì không ổn ạ?” Đại thái giám thấy ông ta trầm tư thì có chút thấp thỏm bất an, không thể nào, phương thuốc này ông ta đã nhờ thái y xem qua sau khi Uông đại nhân đi về. Hơn nữa sao Uông Đại nhân có thể phạm sai lầm được?

“Không, dùng phương thuốc này đi, ngày xưa Vương Phi, không, ngày xưa Hoàng Hậu chính là dùng phương thuốc này giúp ta giải nhiệt dưỡng thần.” Nói đến đây hoàng đế nhìn đại thái giám đã già, khóe miệng hơi cười nói, “Ta còn nhớ rõ Vĩnh Duyên năm ấy ngươi tới truyền tin cho ta, nàng còn thưởng cho ngươi một chén cháo dưỡng thần. Lúc ấy ngươi dập đầu tạ ơn, nàng còn cười nói với ta trong cung không có mấy thái dám không sợ Tĩnh thế tử phi như ngươi.”


Lão thái giám nghe ông ta nói thế thì nước mắt rơi xuống, ông ta vội nâng tay áo lên lau nói, “Đã là chuyện nhiều năm trước, bệ hạ đừng nghĩ nữa. Hoàng Hậu dưới suối vàng có biết thì sợ là sẽ đau lòng ngài không thôi.”

Tĩnh Hoàng lắc đầu, phất tay nói với ông ta, “Đi xuống đi, khóc đến trẫm đau đầu.”

Còn không đợi người lui ra ông ta đã cầm lấy tấu chương ho nhẹ hai tiếng, sau đó cực kỳ chăm chú xem tấu chương.

Từ phủ của Uông Vĩnh An đến phủ của Uông Hoài Thiện chỉ có một khoảng ngắn, bên ngoài nháo đến cực kỳ ồn ào huyên náo mà bên trong Thiện Vương phủ cũng cực kỳ náo nhiệt, có lão giả cao giọng hô Uông gia trưởng tôn Thiện Vương cung nghênh linh vị của tổ phụ và tổ mẫu đến Thiện Vương phủ.

Trương Tiểu Oản an trí tốt linh đường rồi đi ra, đến sân dành cho bọn họ mới phát hiện nơi này là đại viện có năm sân nhỏ. Phòng ngủ chính cách nhà chính tiền viện rất xa, chỗ đó lại rộng mở, núi giả, hoa viên có vài chỗ. Viện này nàng nhìn không giống chỗ ở của Hoài Thiện. Lúc nhìn kỹ thì thấy có người hợp hai cái sân lớn thành một.

Thấy nàng không ngừng đánh giá, Mộc Như Châu có chút bất an mà nhìn nàng, mãi đến khi bà bà quay lại dở khóc dở cười cùng nàng ta nói chuyện thì cục đá trong lòng mới buông xuống.

“Các con ghép Thanh Chính viện và Quang Tế viện vào với nhau à?”

Mộc Như Châu cười gật gật đầu, tiến lên kéo tay nàng nói, “Hoài thiện nói, phụ thân và ngài cùng với hai vị đệ đệ đều phải có chỗ ở riêng miễn cho có người nói chàng keo kiệt không cho người nhà chỗ ở thoải mái. Chàng nói ngài luyến tiếc ở cách xa bọn nhỏ nên hai đệ đệ đều sẽ có phòng ở trong viện của ngài. Kể cả chúng ta cũng chỉ ở nay bên cạnh, nếu ngài có việc chỉ cần ngẩng đầu sai bảo một tiếng là chàng tới ngay.”

“Nói gì chứ.” Trương Tiểu Oản lắc đầu, lúc này bọn họ đi vào nội viện nghe thấy tiếng cười đùa của đám Hoài Mộ thì lập tức bước nhanh hơn.

“Mẫu thân, mẫu thân……” Vừa thấy nàng đi vào Hoài Mộ và Hoài Nhân đều chạy tới. Hoài Nhân chạy quá nhanh nên ngã sõng soài trên mặt đất. Hoài Mộ vội dừng chân, quay đầu lại kéo hắn lên, nửa ôm hắn tới bên người Trương Tiểu Oản.

“Mẫu thân đi đâu thế? Con tìm ngài mãi không thấy đâu.” Hoài Nhân vừa được anh hắn buông xuống thì lập tức ôm lấy chân Trương Tiểu Oản, ngẩng đầu nhỏ tò mò hỏi.

Hắn mới vừa hỏi xong, thì lúc này đã có nha hoàn bước nhanh tới. Vừa thấy bọn họ nàng kia đã quỳ xuống, vội gấp giọng nói, “Phu nhân, Vương Phi, không xong rồi, đại công tử trong phủ nhị lão gia tới báo mẫu thân của ngài ấy không biết vì sao mà bị đập vỡ đầu, máu chảy đầy đất, đến giờ cũng chưa tỉnh lại. Đại công tử mong phu nhân cùng Vương Phi mau mau qua đi cứu mẫu thân ngài ấy.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì lập tức nhíu mày. Mộc Như Châu thấy trên mặt nàng là tức giận thì không khỏi kéo chặt tay nàng. Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay nàng ta nói, “Con đi gọi Hoài Thiện tới đây.”

Nói xong một tay nàng bế Hoài Nhân, một tay dắt Hoài Mộ lúc này đang cực kỳ sốt ruột mà bước nhanh đến nhà chính. Hoài Nhân được nàng bế thì nghiêng đầu nhìn mẹ, không biết trong đầu nhỏ hắn nghĩ cái gì mà lúc này lại vung nắm đấm nhỏ, lạnh lùng nói, “Đánh bọn họ, ai bắt nạt mẫu thân thì đánh bọn họ. Hoài Nhân cứu mẫu thân, không được bắt nạt mẫu thân của Hoài Nhân.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận