Bần Gia Nữ

Tiểu Lão Hổ đã luyện được một thân nhanh nhẹn, hắn bị Uông lão gia đánh thượng một gậy cũng là vì hắn muốn cứu Cẩu Tử. Hiện tại lão bà nương này vung một gậy lên làm sao đánh được hắn.

Hắn nhanh chóng lùi lại một bước là đã tránh được một gậy kia. Cẩu Tử cũng không đợi hắn quát đã lập tức cắn đến chỗ Uông Hàn thị.

Trong phút chốc một tiếng hét thống khổ của bà ta vang lên. Cẩu Tử cắn chặt lấy chân Uông Hàn thị, mà Tiểu Lão Hổ ở một bên thì vui đến điên rồi. Hắn vừa vỗ tay vừa kêu to, “Cắn chết bà ta! Cắn chết bà ta đi Cẩu Tử, mau cắn chết bà ta cho ta, cắn cắn, ha ha ha ha ha!!”

Hắn nhảy cao vui sướng mà vỗ tay nhỏ kêu to. Hắn mừng đến nỗi muốn nhảy lên cao ba thước, bộ dáng Hỗn thế ma vương kia khiến đám nam đinh chạy đến nhìn đều sợ đến ngây người.

Lúc này Trương Tiểu Oản cũng chạy tới đúng lúc nhìn thấy cảnh này, lại nghe được tiếng hò hét vui sướng của hắn thì tim nàng lập tức vọt lên cổ. Nàng lạnh giọng rống lên, “Cẩu Tử, buông ra, buông ra ngay!”

Uy nghiêm của nữ chủ nhân lúc này bộ lộ hết, Cẩu Tử nghe lệnh thì đành phải dừng cắn. Đôi mắt Trương Tiểu Oản như dao nhỏ mà hung hăng liếc nó một cái. Lúc này nàng chạy tới bên người Tiểu Lão Hổ, ở một giây này nàng cắn răng hạ xuống nhẫn tâm lớn nhất đời này, cũng chịu đựng đau đớn trào lên trong lòng mà giơ cao tay hung hăng quất lên mặt người nàng yêu thương nhất trên đời này.

“Bang” một tiếng, trong một khắc này bầu trời của Tiểu Lão Hổ giống như sụp xuống. Hắn ngơ ngác nhìn mẹ hắn đánh hắn, người mẹ trước giờ đều cẩn thận yêu thương hắn. Tiểu Lão Hổ nhìn mẹ hắn một lúc lâu, sau đó lúc Uông Hàn thị đang tức giận ngút trời muốn cắn răng muốn mở miệng bảo người hung hăng đánh đứa cháu kia của mình thì hắn đột nhiên “Oa” một tiếng khóc rống lên……

Hắn vừa khóc lóc vừa không màng tất vả mà nhào lên đánh vào mặt Trương Tiểu Oản. Hắn hung hăng quất vào mặt nàng, ngực và mọi chỗ trên người nàng mà hắn có thể đánh tới. Hắn liều mạng đánh nữ nhân này, hắn càng ngày càng dùng sức, mang theo tuyệt vọng mà đánh nàng giống như muốn đánh chết nàng, “Vì sao ngươi lại đánh ta? Mẫu thân, vì sao ngươi lại đánh ta?”

Tiểu Lão Hổ rất khó hiểu, hắn không hiểu tại sao người mẹ vẫn luôn nâng hắn trong lòng bàn tay, hộ hắn trong lòng lại đánh hắn. Hắn càng thương tâm thì càng xuống tay mạnh hơn, mãi đến khi mặt Trương Tiểu Oản bị đánh đầy máu hắn còn vươn tay nhỏ mà bóp cổ nàng.

Hắn hung hăng mà bóp cổ nàng, Cẩu Tử ở một bên cũng sủa loạn lên giống như trợ uy cho hắn, cũng như bi thống mà kêu to. Nó càng lúc càng sủa điên cuồng khiến mọi người xung quanh đều không dám đến gần.

Lúc này Uông Quan Kỳ còn chưa ra cửa cũng chạy tới. Ông ta nhìn Tiểu Lão Hổ lên cơn điên muốn đánh chết mẹ ruột mình thì lạnh giọng quát đám võ phu bên cạnh, “Mau kéo người ra, mau kéo ra, mau, mau, mau……”

Khi nói chuyện ông ta cũng run tay mà chỉ vào hai mẹ con trên đất kia. Đứa nhỏ kia vậy mà cứ thế sống sờ sờ muốn đánh chết mẹ hắn.

Trong một giây kia Uông Quan Kỳ sợ, ông ta giống như nhìn thấy một con tiểu ác quỷ không đánh chết người không buông, một con dã thú khát máu!

“Ngươi……” Ông ta nhìn Uông Hoài Thiện, muốn giận mắng hắn nhưng lại bị tức giận công tâm đến mức một lời cũng không nói nổi.

Uông Hoài Thiện nghe thấy tiếng vang thì lập tức quay mặt nhìn đến kẻ đang chỉ trích hắn nhưng lúc này hắn lại nở nụ cười, đồng thời hung ác cắn răng nói, “Ngươi là cái đồ lừa đảo, ngươi là cái đồ xấu xa. Ngươi gạt ta, ngươi gạt mẫu thân của ta, ngươi không cho nàng ăn cơm. Ta hận ngươi chết đi được, ta muốn đánh chết ngươi. Ngươi cứ chờ xem, đợi ta tìm thấy cung tiễn của mình ta nhất định sẽ đánh chết ngươi……”

*******

Trương Tiểu Oản bị người ta lôi ra khỏi tay con trai, trên mặt nàng đều là máu, mũi chảy máu ròng ròng xuyền qua cổ áo thấm vào xiêm y của nàng.

Uông Hàn thị cũng kinh ngạc, bà ta cũng chẳng để ý tới vết thương bị chó cắn trên chân mình. Bà ta trợn tròn mắt nhìn tiểu ác quỷ bị người ta bắt được kia, hoàn toàn không tin nổi đây là trưởng tôn của Uông gia bọn họ!

Đứa nhỏ hung ác đến không giống trẻ con này…… Không, không được! Uông gia không có đứa cháu như thế này!

Uông Hàn thị lấy lại tinh thần quay mặt đi nói với Uông Quan Kỳ từng chữ một rõ ràng, “Lão gia, ngài thấy một đứa nhỏ thế này tốt nhất vẫn không có thì hơn!”

Uông Quan Kỳ đã kinh hoảng đến không được. Ông ta nhìn đứa nhỏ bị hai hán tử kéo ra mà vẫn còn thét to lên với mẹ mình “Vì sao ngươi lại đánh ta? Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?”, lại nhìn khuôn mặt hung ác nhưng giống hết Đại Lang của hắn rồi xoay người. Ông ta lắc lắc đầu, ướt hốc mắt mà lẩm bẩm nói với người trên mặt đất, “Tiễn đi đi, tiễn đi đi.”

Nói xong ông ta đi xa dần, tấm lưng kia có vài phần hiu quạnh nói không nên lời. Nhìn bóng dáng ông ta Uông Hàn thị tâm cũng nát. Bà ta nằm liệt trên đất nhìn ông ta đi xa, sau đó bà ta ướt hốc mắt cắn chặt răng dùng giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà nói với tấm lưng kia, “Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không để Uông gia tuyệt hậu!”

Nói xong bà ta được bà tử nha hoàn xung quanh đỡ dậy. Từ trên cao bà ta nhìn nông phụ đang nằm trong vũng máu kia nói, “Mang theo con của ngươi đi đi, Uông gia này không chứa nổi độc phụ ác tử nhường này!”

*******

Cả người Trương Tiểu Oản đầy thương tích mang theo đứa con bị trói của mình lên xe ngựa. Một người làm nhanh chóng đưa bọn họ ra khỏi căn nhà bọn họ mới ở được chưa đến ba ngày này.

Thế gian này rộng lớn như thế nhưng chỉ còn hai mẹ con họ nương tựa vào nhau.

Chờ xe ngựa ra khỏi thành Trương Tiểu Oản mới cởi dây thừng trói trên người con trai nàng ra. Hắn vẫn mở to mắt căm túc nhìn nàng. Khoảnh khắc Tiểu Lão Hổ dùng hết sức đánh về phía nàng thì nàng nhanh tay chặn hắn lại sau đó cắn răng nói từng chữ với hắn, “Con phải biết rằng trên thế gian này tuyệt đối không có ai quan trọng hơn con ở trong lòng mẫu thân. Con phải nhớ kỹ những lời này, đến chết cũng phải nhớ kỹ cho ta!”

Có lẽ biểu tình và lực đạo của Trương Tiểu Oản khi nói lời này đã khiến Tiểu Lão Hổ bừng tỉnh. Ngọn lửa giận trong ánh mắt hung bạo của hắn chậm rãi tắt đi. Sau đó lửa giận biến thành tủi thân che trời lấp đất. Hắn a a a a một tiếng mà khóc oa oa, vừa khóc rống lên hắn vừa gào thét vì sao Trương Tiểu Oản lại muốn đánh hắn.

Hắn yêu quý nàng như thế, hắn vì nàng ra mặt, bảo hộ nàng mà nàng lại đánh hắn, vì sao nàng lại đánh hắn!

Nghe được tiếng khóc tru tuyệt vọng mang theo kể lể này, Trương Tiểu Oản rốt cuộc không nhịn được mà nước mắt lã chã ôm con nàng vào trong lòng. Tâm nàng giống như bị lăn qua núi đảo biển lửa, nàng thậm chí còn không thở nổi, “Con của ta, Tiểu Lão Hổ của ta, mẫu thân không đánh con thì người ta đánh chết con mất. Con có nhìn thấy một khắc kia bà ta muốn xét nát con ra không? Có thấy đám võ phu cầm gậy gộc đang muốn đánh con kia không? Bà ta muốn con chết, bọn họ không chứa nổi con. Tiểu Lão Hổ của ta, một khắc kia mẫu thân chỉ có thể làm thế, con có hiểu không, có hiểu không……”

Một khắc kia nàng không thể nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn cứu con nàng cho dù vì thế mà hắn sẽ căm giận nàng.

*******

Tên gia phó kia ném bọn họ đến một chỗ nhà gói chỉ có hai gian sau đó lập tức đi luôn.

Tiểu Lão Hổ lúc này bị bệnh sốt cao. Nàng cầu xin tên gia phó kia đưa hai mẹ con nàng một đoạn đường, tìm đại phu nhưng hắn không thèm để ý, chỉ đuổi bọn họ xuống rồi đánh xe đi luôn.

Trương Tiểu Oản không kịp sửa sang lại tay nải của mình, cũng không rảnh lo cửa nhà kia dùng được hay hỏng. Nàng cầm bạc cõng Tiểu Lão Hổ đi mười mấy dặm đường mới hỏi được nhà của một đại phu vân du bốn phương sau đó lập tức cõng con nàng đến đó.

Đại phu chỉ sờ Tiểu Lão Hổ một cái đã kinh ngạc thất thanh hỏi, “Sao nóng đến thế này?”

Trương Tiểu Oản mếu máo, dùng đôi môi lạnh lẽo của mình thăm dò lên cái trán của con nàng, sau đó nàng cố gắng trấn định, nén nước mắt mà nhìn ông ta nói, “Hắn bị kinh hãi, đại phu ngài mau nhìn xem có thuốc nào cho hắn uống để hạ sốt không.”

Nói xong nàng đem tất cả bạc móc ra để trước mặt ông ta, sau đó ôm bảo bối của nàng mà run rẩy cả người. Nàng không thể suy sụp, nàng không thẻ ngã được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui