Ngày hôm sau Khương Diên thức dậy rất sớm, vì hôm nay cô phải tới công ty quay quảng cáo.
Quảng cáo này không phải quay trong studio mà là quay ở bên ngoài, cô đến công ty gặp gỡ đoàn phim trước rồi sẽ cùng đoàn di chuyển tới địa điểm quay bên ngoài.
Ăn xong hai lát bánh mì nướng, uống hết một ly sữa bò, cô vội vã ra khỏi cửa.
Hôm nay cô không dùng d để buộc tóc vì sợ sẽ để lại vết hằn nhưng bất tiện một nỗi là tóc rất dễ rối tung lên, vậy nên sau đó cô đội thêm một chiếc mũ bằng nhung như mọi ngày.
Cô mặc một chiếc áo lông màu nâu nhạt , phía dưới là quần bò, dưới chân đi một đôi giày tuyết bình thường.
Cô ngồi một chuyến xe buýt di chuyển đến công ty.
Để tránh gặp phải Trì Nghiêm, cô không đi con đường đến phòng ban của mình mà thay vào đó là đến thẳng tổ quay chụp.
Phó đạo diễn phụ trách việc tập trung nhân viên họ Nhâm, cô quen anh ta, trước kia cả hai người từng hợp tác chung một dự án, cô còn giúp đỡ anh ta lúc anh ta quá bận nữa.
Vừa đến, phó đạo diễn đã chào hỏi cô: “Úi, Khương Diên, em đến rồi à? Ăn sáng chưa?”
Khương Diên cười đáp: “Ăn rồi ạ, anh Nhâm.”
“Anh nghe nói em từ chức hả?”
“Vâng.”
Vẻ mặt anh Nhâm tiếc nuối: “Sao đang yên đang lành lại đột nhiên từ chức vậy? Mấy ngày trước anh có nhiều chuyện hỏi đồng nghiệp của em, chậc, người ta cũng không biết tại sao em từ chức , muốn đi là đi.”
Khương Diên khẽ cắn môi dưới, “Em… em muốn thay đổi môi trường một chút.” Chuyện của cô và Trì Nghiêm không hay ho gì, nói ra càng không tốt thêm.
Anh Nhâm thấy cô ấp úng, biết cô không muốn nói nên cũng không hỏi tiếp: “Được rồi, người trẻ tuổi nhìn ngắm nhiều thứ ở thế giới bên ngoài sẽ tốt hơn.” Nói xong lại chuyển sang buổi quay chụp hôm nay: “Chậc, em đến sớm thế có khi phải đợi lâu lắm đấy.
Diễn viên chính hôm nay có tiếng là đam mê đi muộn! Minh tinh thời nay nổi một chút là đã cao ngạo đằng trời rồi, anh dỗ bọn họ đến phát rầu luôn, còn khó chiều hơn mẹ anh nữa!”
Khương Diên khẽ cười, vừa cảm thán vừa an ủi: “Làm gì cũng không dễ dàng, muốn giao tiếp với họ cần phải kiên nhẫn thêm.”
Anh Nhâm nhìn cô nói: “Khương Diên à, anh rất thích tính cách của em, biết dịu dàng quan tâm, ngoại hình cũng tốt, mẫu người như em rất hợp để lấy về nhà đấy.
Anh có một thằng cháu trai, điều kiện của nó không tồi, em có muốn xem xét chút không?”
Khương Diên nghe thế thì giật bắn mình, cô vừa cãi nhau một trận tóe lửa với Trì Nghiêm, bây giờ còn chưa muốn xem mắt hẹn hò với ai.
Với cả, cô cũng không tốt lành như thế, việc mỗi tối đều lén lút với một người đàn ông dường như có chút ɖâʍ đãng.
Cô lảng tránh: “Anh Nhâm, em còn chưa tìm được việc làm đây.
Một người thất nghiệp lấy đâu tự tin mà để đi xem mắt chứ, ít nhất cũng phải mất một khoảng thời gian nữa.”
“Vậy được rồi, lúc đó chúng ta liên lạc sau.”
“Vâng.”
Nữ diễn viên chính Doãn Tịch quả thật lại là đến muộn.
Khương Diên, phó đạo diễn, những người khác trong tổ quay chụp, cả cô gái giống cô diễn cảnh quần chúng kia nữa, tất cả đều ngồi đợi diễn viên chính đến.
Trong lòng Khương Diên thật ra rất lo lắng, không phải vì cô chờ đợi đến sốt ruột mà là cô sợ nếu còn chưa đi thì nguy cơ đụng phải Trì Nghiêm càng cao hơn.
Đúng là sợ cái gì thì nó đến, ngay khi cả nhóm người đang đợi chờ và phàn nàn ở đó thì Trì Nghiêm bước đến.
Anh ấy chào hỏi với phó đạo diễn rồi ánh mắt lại chuyển sang trêи người Khương Diên: “Đi quay quảng cáo à?”
Khương Diên đáp một tiếng “Vâng.”
Trì Nghiêm cầm trong tay một phần văn kiện: “Có thời gian không, anh có vài lời muốn nói với em.”
Khương Diên ngạc nhiên, cô hơi ngại nói lời từ chối trước mặt anh Nhâm, dù sao đây cũng là sếp cũ của cô, nếu từ chối có khi cũng sẽ gây sự chú ý.
Lát mà giải tán thì sẽ lan ra tin cô bị quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ hoặc là cô xen vào chuyện tình cảm người khác mất.
“Được.” Cô đồng ý.
Cô đi theo Trì Nghiêm đến một góc vắng người ở bên ngoài công ty.
Trì Nghiêm nhìn cô, ngừng chút mới nói: “Anh chia tay Hà Mịch rồi.”
Khương Diên nhìn anh một lát rồi thản nhiên nói: “Trưởng phòng Trì, đây là việc của anh.”
Nghĩa là không liên quan gì tới cô cả.
Thấy thái độ của cô vẫn cứng rắn như vậy, Trì Nghiêm hơi lo lắng, định kéo cô lại thì bị cô tránh đi.
Anh ấy quay đầu nhìn xung quanh sợ bị đồng nghiệp bắt gặp nên cũng không kéo cô nữa, anh nhẹ nhàng nói: “Anh vì em thôi, Khương Diên, anh thật sự rất thích em.”
Khương Diên nhớ lại những lời hôm đó anh ấy nói, ấn tượng nhất là từ “đĩ” đó, sao nào, bây giờ cô không phải thế nữa à?
Cô cũng chả đủ can đảm kể anh ấy nghe chuyện về người đàn ông đó.
Hơn nữa, tình cảm của cô dành cho anh ấy đã ít đến mức dường như bằng không.
Nên là, cô và anh ấy, kết thúc rồi.
“Anh Trì, có lẽ chúng ta không có duyên với nhau.
Cám ơn anh đã chiếu cố tôi hơn nửa năm qua.
Anh là một người sếp tốt, là một người mà tôi vô cùng ngưỡng mộ.
Nói thật lòng thì, cho tới bây giờ tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, khiến cả hai khó xử như vậy.
Anh Trì, anh buông tôi đi.”
Trì Nghiêm nhắm mắt lại, anh biết cô là người như thế nào.
Tuy cô còn trẻ nhưng vẫn luôn có chính kiến của mình, cô nói một là một, sẽ không dễ mà biến thành hai, nhưng anh vẫn…
Khương Diên không muốn ở lại dây dưa với anh nữa, đúng lúc này, phó đạo diễn kêu người đến gọi cô, nói là Doãn Tịch đã đi thẳng đến nơi quay ngoại cảnh rồi.
Khương Diên vội vàng nói: “Anh Trì, tôi đi đây, tạm biệt.” Sau đó bước nhanh đi theo người vừa thông báo với cô.
Trì Nghiêm nhìn bóng lưng vội vàng của cô, vẻ mặt anh ấy vừa tiếc nuối vừa không cam lòng..