Bần Hàn Tức Phụ

“Bảo ngươi đến nhận lỗi với nhà bọn họ, nói vài lời tốt đẹp, sao ngươi lại không chịu đi?”

Trong nhà Triệu Lão Thực cách nhà La Tố không xa đang truyền ra từng đợt âm thanh khuyên bảo bất đắc dĩ.

Triệu Lão Thực nhìn phụ nữ có chồng nhà mình bằng vẻ mặt cường ngạnh, vừa tức vừa giận. Chỉ vào Hoa Nhị cô đang ngồi trên ghế nói: “Ngươi cá bà nương này, hừm, đúng là không nói lý lẽ. Trước kia ngươi đối với người ta
như vậy, bọn họ còn không mang thù, đem phương pháp loại nấm mèo đều nói cho ta, về sau nhà ta cũng có thêm cái thu hoạch, sao ngươi lại không
biết điều đến cảm tạ người ta.”

Mặt Hoa Nhị cô cứng đờ, tràn đầy vẻ mất tự nhiên nói: “Hừ, ngươi đi mà đi.”

Triệu Lão Thực đá vào băng ghế bên cạnh một cước: “Triệu Thạch kia cũng đã
đi, oán khí trong lòng ngươi, cũng nên nguôi ngoai, còn ghi hận cô nhi
quả mẫu người ta làm gì?”

Tâm sự bao năm nay bị Triệu Lão Thực
nói ra, Hoa Nhị cô lập tức như xù lông gà như mẹ, đứng phắt dậy nói:“Nương Triệu Lão Thực ngươi, ngươi không biết xấu hổ ta còn muốn mặt mũi đâu, có ngươi nói tức phụ mình như vậy sao? Lời này truyền ra ngoài,
ngươi cũng không sợ mất mặt.”

”Được được được, ta không nói, ta không nói.” Sau khi Triệu Lão Thực mở miệng nói lời này, cũng thấy hơi hối hận.

Hắn đi đi vào trong bếp dạo qua một vòng, bưng một rổ trứng gà đi ra, đi về phía nhà La Tố.

Không quan tâm thế nào, nhân tình này là phải trả. Bằng không lúc đi ra ngoài, sẽ bị người ta nhổ nước bọt.

Triệu Lão Thực vừa đi, Hoa Nhị cô nhấc mông ngồi lên một chiếc ghế đẩu, một cước một bay tiểu băng ghế bên cạnh.

La Tố không nghĩ Triệu Lão Thực sẽ đến đây, người đến cửa là khách, nên không trưng ra sắc mặt xấu.

Đem người dẫn vào trong viện, gọi Triệu mẫu đi ra tiếp đón khách khứa, còn nàng đi vào bếp bận việc.

Cách cửa phòng bếp, La Tố vẫn nghe được lai ý của Triệu Lão Thực.

Hóa ra là đến bồi tội vì chuyện gây gổ lần trước.

Chỉ nghe Triệu Lão Thực bên ngoài nói: “Nhà ta cá bà nương kia, ngươi cũng
biết, nàng không có ý xấu, chỉ là nhớ mãi chuyện trước kia đâu, ngươi
ngàn vạn lần đừng để bụng. Về sau ta sẽ hảo hảo quản nàng.”

Triệu mẫu hắng giọng nói: “Lão Thực đại ca a, ta có lời khó nghe, những năm này, cũng không thấy ngươi quản được nàng.”

Triệu Lão Thực lập tức lúng túng: “Tính tình nàng như vậy, ta cũng không tiện dùng thủ đoạn, về sau khẳng định quản nàng thật chặt. Bảo đảm sẽ không
cho nàng đi gây chuyện. Hơn nữa, hiện tại còn trông cậy vào nhà các
ngươi đâu, nàng cũng không dám.”

Thấy dáng vẻ khó xử của hắn,
Triệu mẫu cũng không tiếp tục quái thanh quái khí, chỉ nói: “Như vậy
cũng tốt, chúng ta cũng không phải là người thích gây chuyện. Đều muốn
hòa khí sinh tài, về sau thanh thản ổn định sống qua ngày. Ngươi trở về
hảo hảo khuyên nhủ nàng, đừng có lại nháo mọi người đều khó chịu.”

”Chao ôi chao ôi, nhất định nhất định.”

Đợi Triệu Lão Thực đi, Triệu mẫu mới đi vào phòng bếp, thấy đại tức phụ
đang nhét củi vào bếp lò, bà cười đem trứng gà đặt trên bàn: “Đợi trưa
nay làm bánh bông lan trứng gà. Lần trước ngươi làm món này, hai hài tử
đều thích ăn đâu. hiện tại lão Nhị mỗi ngày đọc sách, cũng rất mệt
mỏi, cũng làm cho hắn một cái.”

”Biết rõ nương.” La Tố cười đem nhặt cất trứng gà vào trong tủ. Lại nói: “Nương, vừa rồi Lão Thực thúc
nói cái gì nhớ mãi chuyện trước kia a. Trước kia nhà ta có xích mích với nhà bọn họ sao?”

Triệu mẫu nghe vậy mặt liền biến sắc, lại xì
một tiếng khinh miệt: “Cái gì xích mích a, còn không phải là nhớ mãi
công công ngươi.”

La Tố vừa nghe, lập tức quẫn bách. Nàng vỗn
cho rằng Hoa Nhị cô chính là loại người thích gây chuyện khắp nơi, nhân
vật cực phẩm thích bắt nạt người khác. Không nghĩ tới bà ta cùng công
công nàng còn có một đoạn yêu hận tình thù đâu.

Dựa vào câu chuyện Triệu mẫu đứt quãng kể lại, La Tố cũng tóm tắt được tình yêu nông thôn chuyện xưa.

Năm đó Hoa Nhị cô cũng là một cành hoa mười dặm bát thôn chung quanh
đây. Trưởng thành chính là một cô nương eo nhỏ mặt trái xoan. Có biết
bao nhà tới cầu hôn, kết quả Hoa Nhị cô lại nhìn trúng Triệu Thạch lúc
ấy còn là tráng tiểu hỏa. Nói đến nói đi Triệu Thạch đối người ta cũng
là có ý, thỉnh thoảng âm thầm mắt đi mày lại, coi như là nguyện ý đối
phương. Bất quá mẫu thân Triệu Thạch hết lần này tới lần khác, kiên
quyết không đồng ý. Bà ta cảm thấy Hoa Nhị cô lớn lên quá gầy, lại rất
dễ nhìn, không phải là một tức phụ đứng đắn, về sau sinh không được nhi
tử. Triệu Thạch ngược lại cùng mẫu thân cố gắng hoà giải một phen, lúc
ấy Triệu lão thái kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn muốn tuyệt thực.
Triệu Thạch đành tỏa hiệp, cùng Triệu mẫu thành thân.

Theo Triệu mẫu nói, bà trưởng thành cũng không kém ai, lại là người biết sinh nhi
tử, hơn nữa được mẹ chồng thích, nên rất nhanh bắt được tâm Triệu Thạch. Triệu Thạch lại không phải là người si tình, thành thân xong một lòng
vì gia đình, không còn nhớ tới chuyện tình yêu trai gái trước kia. Lại
không nghĩ Hoa Nhị cô là người không cam lòng, trong cơn tức giận gả cho Triệu Lão Thực, ở gần nhà Triệu Thạch, người hai nhà có quan hệ thân
thích cũng khá gần. Cho nên dĩ vãng phát sinh không ít mâu thuẫn.

Sau khi nói xong chuyện này, Triệu mẫu hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói: “Lúc
trước vẫn là tổ mẫu ngươi tinh mắt, biết nàng là người không biết sinh
dưỡng, ta vừa gả đến Triệu gia, năm đầu tiên liền sinh một đứa bé mập
mạp. Nàng ngược lại hảo, những năm này chỉ sinh hai cái khuê nữ.”

La Tố sờ sờ đầu, châm thêm củi vào lò, thầm nói: Hiện tại dáng người Hoa
Nhị cô mập mạp như vậy, bước đi rầm rầm, hoàn toàn không nhìn ra được
trước kia là một mỹ nữ thon thả a.

Quả nhiên tình yêu khiến
người ta điên cuồng. Lại nhìn đến những năm này Hoa Nhị cô bởi vì ghi
hận lời mẫu thân công công nàng nói lúc trước, không ngừng cố gắng ăn
đến béo phì.

Bất quá qua chuyện này, có thể thấy Hoa Nhị cô
không phải là cực phẩm thích gây chuyện thị phi. Bà ta đây là vì yêu
sinh hận.

Cũng khó cho bà ta a, những năm này, còn nhớ mãi không quên mối tình đầu.

Bất quá vừa nghĩ tới người ta trả thù ở trên người nàng, chuyên môn chọc
nàng, chút đồng tình cũng mất. Trong lòng La Tố hạ quyết tâm, về sau vẫn là cách xa Hoa Nhị cô ra một chút, đỡ bị bà ta giận cá chém thớt.

******************

Trong thôn nấm mèo gieo xuống không bao lâu, La Tố đã bắt đầu cấy mạ.

Bởi vì được La Tố giúp đỡ, cho nên mọi người đều giữ trong lòng phần ân
tình này của Triệu gia, vừa nghe nói Triệu gia đang cấy mạ, đều rối rít
đến hỗ trợ. Chỉ là trước kia mọi người đều trực tiếp gieo giống, nên
không biết cấy mạ, sau khi đến điền lý, cũng không biết nên làm gì.

La Tố nghĩ bọn họ về sau cũng muốn học cấy mạ, dứt khoát ở trước mặt bọn
họ biểu diễn một lần: “Ba bốn rảnh mạ là một gốc cây. Mỗi một gốc cây
cách nhau khoảng một tấc là được.”

”Ơ, còn có nhiều điều phải
chú ý đâu. Cũng may ngươi là người tinh tế, nếu đổi lại là chúng ta, sẽ
không kiên nhẫn được như vậy, vừa làm chậm trễ thời gian lại vừa tốn
công.” Một lão tẩu tử cười trêu ghẹo nói.

Bởi vì Triệu gia do
hai người quả phụ quản gia, việc cấy mạ này cũng không biết, nên ai nấy
đều bảo nữ nhân nhà mình tới giúp đỡ.

La Tố cười nói: “Mài đao
sắc mới đốn được nhiều củi, ta bỏ ra chút tâm tư chăm sóc hoa mầu, về
sau thu hoạch tốt hơn, giúp nhà ta ăn no được một năm.”

”Thật
hay giả, tốt như vậy?” Những người này đều không tin. Nhắc tới loại nấm
mèo nàng đúng là có phương pháp tốt. Nhưng mà nói đến loại hoa mầu, thì
chưa biết thế nào. Triệu gia vẫn là tiểu tức phụ trẻ tuổi.

”Trước tiên các ngươi xem nhà ta loại lúa thế nào, về sau nếu nhà ta thành
công, các ngươi lại làm theo.” La Tố cũng không giải thích gì thêm, cho
dù có nói nhiều, cũng không thể nào thay đổi quan niệm cả đời của người
ta, cứ đợi loại ra lúa nước rồi nói sau cũng không muộn.

Nhiều
người sức lực lớn, ban đầu bọn họ còn có chút không thuần thục, về sau
dần dần quen việc, động tác trên tay càng lúc càng nhanh.

Mới có một ngày, tám mẫu đại ruộng lúa Triệu gia đã phủ một màu xanh non của mạ.

Nhìn mạ non đưng đưa trong gió, trong lòng La Tố ngứa ngáy. Chờ sau khi
chúng trưởng thành, nàng có thể biết sản lượng lúa nơi này chênh lệch
bao nhiêu so với giống lúa trong sở nghiên cứu đời sau nghiên cứu ra.

Triệu nhị nương rửa sạch bùn trên chân, đi giầy rồi qua đây xem, cười nói:“Triệu Thành tức phụ, sao điền lý này có nhiều khe nước như vậy, nếu là
đổ đất vào cấy mạ, không phải có thể thu thêm một chút lúa nữa sao?”

La Tố lắc lắc đầu: “Cái này không thể được, đây là muốn nuôi cá, nếu không có những khe rãnh sâu như này, những con cá kia sẽ không có chỗ ở.”

”Nuôi cá?” Triệu nhị nương lập tức trợn trừng hai mắt, nhìn La Tố như chế
giễu: “Triệu Thành tức phụ, ngươi không có lừa gạt ta đấy chứ. Người này có thể nuôi cá? Con cá còn không đem mạ ăn?”

”Cho nên lúc này chưa thể thả cá mầm, phải đợi lúa lớn hơn cái đã.”

Triệu nhị nương vẫn còn có chút bán tín bán nghi. Mặc dù Triệu Thành tức phụ
có chút bản lãnh, nhưng chuyện nuôi cá trong ruộng lúa, quá là kinh thế
hãi tục. Cũng không biết có phải nàng sẽ làm như vậy không.

Những người khác cũng nghe thấy La Tố nói muốn nuôi cá ở trong ruộng lúa, đều cảm thấy đây là câu chuyện cười.

Sau lưng nhỏ giọng nghị luận chuyện này cũng là cười một tiếng rồi thôi.

”Triệu Thành tức phụ còn quá trẻ tuổi, thấy dưỡng ra nấm mèo, đã muốn nuôi cá. Con cá này dưỡng thế nào a, là ở trong ruộng lúa dưỡng đâu. Ha ha ha
a.”

”Cũng may mà đại tẩu tử nuông chiều nàng, cho nàng tùy ý lăn qua lăn lại. Này vài mẫu ruộng lúa nếu là đổi thành ruộng cạn, loại
được rất nhiều lương thực a.”

”Đúng vậy, bất quá hiện tại bọn họ loại nấm mèo, chắc là cũng có chút thu hoạch, cũng đói không đến.”

”Khoan hãy nói, chờ nấm mèo lần này bán ra, ta sẽ giục nam nhân ta đem vài mẫu trong nhà đều loại chúng. Về sau không lo lắng không có bạc hoa.”

Đề tài chuyển tới nấm mèo, mọi người lại bắt đầu vui tươi hớn hở nở nụ cười.

Những năm nghèo khó này, quả nhiên có nhiều cơ hội. La Tố đứng trên bờ ruộng, nhìn đâu cũng thấy thuận mắt.

*************

Cấy mạ xong, La Tố lại điều chế một mẻ phân bón. Lúc này phân bón không
phải chứa nhiều hóa chất, nên nàng cũng không lo lắng mạ bị xót mà chết. Ngược lại nó còn bổ sung nhiều chất dinh dưỡng cho ruộng lúa hơn.

Trong nhà mới hết bận, thời tiết đã bắt đầu nóng lên.

La Tố vẫn nhớ tình huống La gia bên kia, tìm Triệu mẫu nói một tiếng, sau khi chở nhóm nấm mèo thứ hai đến chỗ Bạch phu nhân, sẽ đi tới La gia
thôn xem một chút.

Triệu mẫu nói: “Vốn là nên bảo lão Nhị bồi
ngươi cùng nhau trở về. Bất quá hắn còn muốn đi huyện học, đang bận ôn
tập, ta cũng không thể làm chậm trễ hắn.”

Triệu Từ là tú tài
theo lý phải vào huyện học, nhưng bởi vì trong nhà xảy ra nhiều chuyện,
cộng thêm thân thể không khỏe. Cho nên liên tục trì hoãn cho tới bây giờ còn chưa có đi nhập học. Vào huyện học, có tiên sinh dạy bảo một
phen, mới có thể tiếp tục đi thi. Chuyện này cũng không nên làm trễ nãi nữa.

Đương nhiên La Tố không muốn làm phiền hắn vào lúc này,
chỉ nói: “Để Triệu Lâm bồi ta đi về cũng được. La gia cũng không xa, ta
cũng biết đánh xe bò.”

Triệu mẫu có chút do dự. Nghĩ đến trong
nhà ngày càng hồng hồng hỏa hỏa, số bạc trong rương giấu dưới giường đều là lợi nhuận đại tức phụ chia cho bà đấy, cũng không nên nghịch ý nàng, nhân tiện nói: “Vậy được, để ta gọi Tiểu Lâm cùng ngươi về đi về. Nếu
thấy trời tới, thì chớ đi đường ban đêm, ở nhà mẹ đẻ nghỉ một đêm rồi
hẵng về.”

La Tố vội vàng ứng.

La Tố còn chưa khởi hành đến La gia thôn, sáng hôm sau, La Lão Căn đã dẫn nhi tử La Tiểu Hổ tới cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui