Trong ấn tượng ít ỏi của Vương Bân Bân, ngoại hình của Tô Mang không phải người phương Bắc điển hình, mảnh mai, cao, gầy, khuôn mặt hơi trắng với những đường nét quá đỗi tinh tế.
Hắn có tính cách độc đáo, lém lỉnh, xấu tính và sống buông thả, không những thế, khả năng cao hắn mắc chứng rối loạn lưỡng cực*.
Trước mặt cô giáo và các bạn cùng lớp, Tô Mang giả vờ là một học sinh ngoan, siêng năng, chăm chỉ, suốt ngày uống nước với đi nhà xí, cùng một đám mang theo kính mắt làm học sinh tốt điên cuồng học tập, luôn đạt xuất sắc cùng giấy khen, còn vĩnh viễn sẽ không bị cận thị, đạo đức giả của hắn đã được mọi tầng lớp nhân dân trong trường ca ngợi.
*rối loạn lưỡng cực: Rối loạn lưỡng cực là căn bệnh tâm lý phổ biến với tên gọi khác là bệnh rối loạn hưng – trầm cảm.
Bệnh chủ yếu liên quan đến các trạng thái thay đổi tâm lý từ mức thấp của bệnh trầm cảm cho đến mức cao của bệnh hưng cảm.
Phi! Đồ đạo đức giả!
Hắn mới không phải là một học sinh tốt như vậy! Không nói những cái khác, Tô Mang coi tôi như người ngoài, từ đầu đến chân đều viết hai chữ coi thường, không có chút quan tâm yêu thương, hơn nữa, hắn chưa bao giờ chủ động nói chuyện với tôi, thậm chí còn dùng lỗ mũi để chào hỏi tôi.
Xưa nay không thèm thu bài tập của tôi, trong mắt hoàn toàn không đem tôi ra gì, cái này TM chính là điển hình của bạo lực học đường!
Cũng trách bản thân còn quá trẻ không nghĩ tới hắn có thể giấu kín như vậy, tưởng rằng Tô Mang chỉ biết học, không chơi bóng rổ, không tham gia bất kỳ câu lạc bộ thể thao nào, là một con gà kỳ quái, yếu ớt, hắn có thể cho hắn.
Một ngón tay cũng đủ khiến hắn nằm trên mặt đất, Vương Bân Bân nghĩ mình phải giải quyết nỗi nhục nhã mấy ngày nay.
Quả nhiên Tô Mang là một kẻ cuồng bạo, ngay ngày đầu tiên đối đầu giữa hai người, Vương Bân Bân đã bị con gà yếu ớt này đánh cho tơi tả mà không tìm được đường về, suýt chút nữa không mua được vé máy bay để về nhà.
Đương nhiên, trước mặt nhiều anh em như vậy, anh không thể cứ như vậy mà bị đánh gục, vì vậy khi nhìn thấy Tô Mang đánh anh một cái rồi thản nhiên ném cho mình một cái ót hoàn mỹ, đầu óc Vương Bân Bân nóng lên, anh quơ lấy cục gạch trong tầm tay, anh liền cho các thằng này một viên gạch...!
Đầu Tô Mang cứng rắn, còn viên gạch bị cắt xén để ăn bớt nguyên vật liệu, cho nên đối với hắn cũng không có gì nghiêm trọng.
Khi máu từ trên đầu hắn chảy xuống, Vương Bân Bân vẫn còn nhớ kỹ ánh mắt khinh miệt của hắn, coi thường anh, coi thường hành động đánh lén của anh, coi thường mọi thứ về anh.
Anh còn nhớ rõ trong lòng anh cảm thấy khó chịu như thế nào, so với chịu đánh còn khó chịu hơn, nhưng anh cũng không nhớ mình đã đưa Tô Mang đến bệnh xá của trường để băng bó như thế nào, đây là chuyện xấu hổ nhất kiếp trước anh đã làm với hắn.
Anh sợ cô giáo biết chuyện, sợ mời phụ huynh, lại càng sợ tính mạng của Tô Mang gặp nguy hiểm.
Nhưng sau ngày hôm đó, Vương Bân Bân vẫn luôn nhớ rõ như ngày đầu tiên.
Có thể tưởng tượng rằng cuộc chiến lạnh giữa hai người đã bùng nổ hoàn toàn, họ không thể kiểm soát được.
Họ đánh nhau trong trường học, trong những con hẻm nhỏ, đánh nhau đến túi bụi.
Bây giờ nhìn lại, tất cả những bi kịch kéo theo chỉ là sự bồng bột của hai người, không những bản thân mình phải trả giá mà còn làm tan nát gia đình hai bên.
Nghĩ đến câu chuyện đáng buồn này, tâm tình Vương Bân Bân hồi lâu vẫn không thể bình phục lại.
Đêm còn chưa tối hẳn, Vương Bân Bân chưa khóc, Tô Mang cũng chưa nôn, hai người giằng co với nhau gay gắt, ai cũng không mở miệng nói tiếp, một người vừa mới mở miệng đã khóc thành tiếng, một người cũng không lên tiếng vì khiếp sợ cảnh tượng trước mặt.
Nếu tình ảnh này nếu các bạn học sinh thấy quả thật muốn che mắt mình lại, các bạn yếu đuối thì đi mà chơi với nhau, tính khí bạo lực chỉ có tác dụng với học sinh trung học như chúng tôi, ngay cả giáo viên cũng muốn nói chút lời công đạo, giống tính cách của hai người thì đừng ai nói người nào.
Có một câu nói rất hay, một gia đình già như có một kho báu, nhà phải có một người phụ nữ khéo hiểu lòng người.
Một cảnh tượng xấu hổ như vậy không thể nào được giải quyết bởi hai người có EQ thấp này.
Tiếng gõ cửa của Miêu Miêu đánh gãy bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
Cô có chút bất an nói nhỏ với anh trai ngoài cửa.
"Anh à, mẹ muốn anh xoay người giúp bố."
Bởi vì sự xuất hiện của bạn học của anh trai mình, Miêu Miêu nói rất ẩn ý.
Nhưng Tô Mang lập tức liền hiểu ra, có chút sửng sốt.
Việc đầu tiên hắn làm mỗi ngày khi về nhà là giúp bố dọn dẹp, hôm nay do Vương Bân Bân đến nên hắn thậm chí còn quên mất việc đó.
Vốn dĩ đã về trễ rồi, có vẻ như bố hắn gặp nhiều rắc rối, với tính cách của mẹ hắn nhất định sẽ không gọi hắn trước mặt bạn cùng lớp như vậy.
Tô Mang có phần khó xử, cha hắn cần hắn giúp, nhưng chuyện của hắn và Vương Bân Bân vẫn chưa được làm rõ, Tô Mang không muốn Vương Bân Bân biết thêm về gia đình mình.
Dù sao, người này cũng không có ý tốt!
Người này tuy rằng không có ý tốt, nhưng anh hẳn là thiếu thông minh đi! Người một nhà nhọc lòng vì hắn mà che giấu kĩ lưỡng, nhưng anh cũng không có suy nghĩ gì nhiều, nghe nói cha Tô Mang cần trở người, lập tức đứng dậy, hoàn toàn không có bộ dạng một cô vợ nhỏ vừa mới khóc.
Tô Mang thừa nhận rằng trong đời anh chưa bao giờ ăn ý như vậy với Vương Bân Bân.
Nhanh chóng bước đôi chân dài của anh sang một bên và đẩy anh trở lại giường.
Cơ hồ lúc anh vừa đứng lên đến, hắn liền biết anh muốn làm cái gì......Hắn nhanh chóng bước đôi chân dài sang một bên, đẩy anh trở lại giường.Hắn cảm thấy người đàn ông trên giường kia chỉ là đang giả ngu với mình, trước kia hắn biết anh không bình thường, nhưng hôm nay anh mới biết hắn lại không bình thường như vậy! Hắn từ trong phòng bố bước ra, những thứ nên thấy đều đã thấy, mức độ này đã có thể được tính là đủ dùng rồi.
Đã vậy anh còn muốn đứng lên làm loạn, là muốn làm cái gì? Tấm màn che cuối cùng cũng không để lại cho mình? Tô mang vừa tức vừa gấp, mặt đỏ tía tai, cổ họng nghẹn lại không nói lên lời, chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt Vương Bân Bân không cho hắn đứng dậy.
Tô Miên Miên không nghe thấy tiếng trả lời trong phòng, nhưng lại nghe thấy tiếng cọt kẹt của ván giường, có chút lo lắng hỏi lại.
Vương Bân Bân thực ra cũng không hiểu phản ứng cường điệu của Tô Mang, khi nghe cô bé hỏi lại, anh nhanh chóng đồng ý.
Cô bé nghe thấy anh trả lời, lúc này mới yên tâm đi xuống nhà, nói với mẹ.
"Tô Mang," Vương Bân Bân gọi người đang đè trên người mình, "Chúng ta xuống lầu đi."
Không ai để ý tới anh, Tô Mang vẫn như cũ đè anh như tên trộm mặc đồng phục, ánh mắt hiện lên sự hung ác.
Vương Bân Bân phiền não gãi đầu một cái.
Tô Mang cho rằng hành động này là đánh lén, vô thức từ trên người hắn tránh ra.
"Cậu có phải hay không đặc biệt không tin tưởng tôi?" Nhìn thấy dáng vẻ lảng tránh của hắn, Vương Bằng bân lại ủy khuất, "Tôi sai rồi, tôi xin lỗi cậu còn không được sao? Ngàn vạn lần đều là lỗi của tôi, tôi không nên đánh cậu, về sau tôi cũng không tiếp tục đánh nhau với cậu, tôi thề! Thật, coi như cậu đánh tôi, tôi cũng sẽ không đánh trả.
Đây là một cuộc trò chuyện không được xây dựng bằng cơ sở tín nhiệm cơ sở của hai bên.Tô Mang không có bất kỳ phản ứng gì.
Vương Bân Bân chăm chú nhìn Tô Mang với hàng mi dày đen cùng đôi mắt to tròn.
Không phải là tôi của ngày hôm qua nữa rồi! Tôi biết hiện tại tôi nói cái gì cậu cũng sẽ không tin tưởng tôi, nhưng tôi thề, hiện tại tôi đã không phải là tôi của hôm qua! Không, thậm chí tôi còn không phải là tôi của sáng nay! Bây giờ tôi là người đối xử với cậu hết lòng, Sau này tôi sẽ chỉ đối tốt với cậu và gia đình cậu, tôi sẽ che chở, bảo vệ cậu.
Gia đình của cậu, không cho bất luận kẻ nào tổn thương đến cậu! Đương nhiên cũng không thể làm tổn thương tôi.
Tôi sẽ sống tốt, dùng cái mạng của tôi để bảo vệ cậu! Tôi sẽ để cậu sống một cuộc sống hạnh phúc, và tôi sẽ...!"
"Tao giết mày!" Tô Mang không để anh nói xong, liền xông tới, tát vào mặt anh một cái.
Nghe những gì anh nói là tiếng người sao? Người ban ngày vừa cho hắn một cục gạch, bây giờ lại đến đây để thổ lộ, đây có phải là một thủ đoạn mới? Là đánh không lại muốn để hắn xấu mặt, hay là sợ hắn mời cha mẹ lên mách tội anh, không ngờ anh lại có nhiều thủ đoạn như vậy!
Vương Bân Bân, anh đúng là đồ rác rưởi!
Cái tát này không hề nhẹ, Vương Bân Bân cảm thấy trước mặt thoáng hiện ra hiệu ứng pháo hoa.
Khi anh bình tĩnh lại, Tô Mang đã nhanh như chớp mà chạy mất dạng, chỉ có cánh cửa gỗ đang đung đưa, trong phòng dường như vẫn còn vang lên một tiếng tát.
Anh nhận ra sau khi bị Tô Mang tát, lúc đó trong lòng có chút tức giận, nhưng ngay sau đó lửa giận lại rất nhanh được dập tắt.
Anh tự an ủi mình một cái, treo cổ tự vẫn, cửa mất nhà tan, một cái tát thật sự cũng không là gì, chưa nói đến việc anh đã thề với Tô Mang sẽ không đánh lại sau khi bị đánh.
Hắn cứ đánh bất kỳ lúc nào hắn muốn.
Đánh người không đánh mặt a, thật không biết thương hoa tiếc ngọc.
Vương Bân Bân bây giờ rất sợ, bất mãn chỉ dám lẩm bẩm vài tiếng, liền xoa xoa mặt đi xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, anh liếc nhìn phòng của cha Tô Mang, cửa đóng chặt, trên cửa cắm một tấm biển ghi: Chó và Vương Bân Bân không được phép vào!
Anh đang cảm thấy mình bị đuổi tới mất mặt, Tô Miêu Miêu đã đến, thân thiết mời anh vào thăm quan phòng bếp nhà mình.
Căn bếp nhỏ, mọi thứ được xếp chồng lên nhau một cách ngẫu nhiên, cơ hồ chỉ có một người vứt đại chúng vào bên trong, tường và tủ dính đầy dầu mỡ, thể hiện sự coi thường của chủ nhân đối với nó.
Vương Bân Bân chỉ nhìn lướt qua tủ và bếp, chúng không được coi là cũ.
Tủ lạnh cũng có nhãn hiệu, nhưng gần đây chúng đã không được sử dụng.
Tham quan được gì ở đây, màn trình diễn thua lỗ của mẹ và em gái khiến những người đến thăm càng thêm xấu hổ.
Biết ý họ, Vương Bân Bân cầm trên tay một củ tỏi, cười hì hì giới thiệu anh là người phương bắc, có thể bóc hai tép tỏi ăn sống được không.
Kỳ thực anh không có sở thích như vậy, chỉ là muốn để dành mặt mũi cho mọi người.
"Ừ, đương nhiên là có thể." Tô Mỹ Lệ vui vẻ đáp ứng, dì sợ món ăn ở nhà không hợp khẩu vị của anh nên vội vàng quay đầu lại thêm gia vị.
Vương Bân Bân đang ngồi bóc tỏi trong phòng khách, Tô Miêu Miêu chạy giữa phòng khách và nhà bếp, phục vụ trà cho anh, giúp mẹ cô một lúc, như thể cô là một nửa người lớn trong gia đình.
Cô luôn vội vàng, bước trên sàn gỗ kêu lạch cạch, sợ anh lơ là, sợ mẹ cô đợi không được.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Mang từ trong phòng của bố đi ra, trên tay cầm một cái túi ni lông to, đi thẳng vào phòng tắm không ngẩng đầu.
Tuy nhiên, chỉ mới đi được vài bước, hắn đã cảm thấy rất khó chịu, không biết có phải là ảo ảnh hay không, hắn cảm thấy ánh mắt của Vương Bân Bân chiếu vào mình như tia laser, nó thiêu đốt hắn một cách khó chịu, dường như bị đặt dưới kính hiển vi.
Mang bịch đồ, tim của hắn đập, đều bị Vương Bằng bân nhìn rõ ràng, nghe được rõ ràng.
Hắn lại một lần nữa tự trách mình vì cái gì mà đi trêu chọc người này.
Vương Bân Bân quả nhiên đang cẩn thận quan sát Tô Mang.
Tay chân cứng ngắc, gương mặt ửng hồng đều cho thấy hắn đang luống cuống.
Thấy hắn bước vào phòng tắm, Vương Bân Bân cúi đầu tiếp tục bẻ củ tỏi trên tay anh, mặc dù đó đã là củ tỏi thứ ba.
Vương Bân Bân cảm thấy bản thân mình quá ngây thơ.
Kiếp trước anh biết gia đình Tô Mang rất khó khăn, cha hắn gây ra tai nạn xe cộ rồi chạy trốn nên không có tiền bồi thường, ông cũng bị tàn tật nằm liệt trên giường, cần phải được chăm sóc riêng.
Tô Mang phải sớm gánh vác gánh nặng gia đình, không lãng phí một phút giây nào để học ở trường, vì sau khi tan học, hắn phải dành toàn bộ thời gian để đi làm kiếm tiền, đưa báo, đưa sữa bò, ban đêm chuyển hàng dời gạch.
Nếu như đến cuối kỳ, hắn sẽ giúp những người khác bán báo trong sạp báo, không được bao nhiêu tiền, chỉ vì để có thêm chút thời gian đọc sách.
Đều là anh nghe từ người khác, những lời này từ miệng người khác dễ dàng, mang theo chế giễu cùng trêu chọc, ai bảo Tô Mang thành tích tốt, người cũng được khoan nghênh, chỉ có gia đình hắn là khuyết điểm bị một người công kích.
Đương nhiên, Vương Bân Bân cũng là một trong những người chế giễu đó, bởi vì anh biết Tô Mang có một cuộc sống khó khăn, cho nên sau khi tái sinh, anh sẽ nghĩ dùng nhà hắn làm bước đột phá.
Nếu Tô Mang như con nhím gai, thì gia đình chính là cái bụng mềm của hắn.
Sau đó anh sẽ bước vào gia đình hắn một cách thông minh, miệng lưỡi trơn tru đùa giỡn dì, lừa gạt em gái đơn thuần lương thiện của hắn, cố gắng lấy lòng cha hắn! Anh cho rằng nếu anh thể hiện sự quan tâm và yêu thương thì Tô Mang sẽ nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ, anh cho rằng đây là sự cho đi chân thành, nhưng anh lại không có chút thật lòng.
Anh vào phòng của bố Su Mang hai lần mà không cho ông uống nước, lật ông lại, cũng không dọn dẹp cho ông.
Anh chỉ đang giở trò để người khác vui, căn bản không biết gia đình này cần gì, không biết Tô Mang tiếp nhận gì...!Hai mắt nhắm nghiền, Vương Bân Bân lục tung tất cả ký ức của hai người.
Trong trí nhớ của anh, mặc dù Tô Mang có khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng anh cũng chưa từng thấy hắn cười bao giờ, nhất là với anh mà cười....