Nước từ vòi không ngừng chảy ra, Tô Mang đứng trước gương nhìn chính mình trong gương một lúc, sau đó lấy nước lau mặt, lặp đi lặp lại ba bốn lần một cách vô nghĩa.
Trong phòng tắm tràn ngập một cỗ hương vị khác thường.
Hắn khó chịu, không biết tại sao lại không có dũng khí mở cửa bước ra ngoài.
Đương nhiên hắn không cảm thấy việc mình làm là đáng xấu hổ, nhưng hôm nay cánh cửa bỗng trở nên nặng nề bất thường, như thể hắn đang đứng bên trong không có lấy một bộ quần áo, lúc ra ngoài sẽ bị người khác nhìn sạch sành sanh.
Nghĩ đến những thứ này, hắn bắt đầu xem thường chính mình, không ngờ chính mình là một kẻ sĩ diện như vậy, cái này quá không giống hắn.
"Từ nơi này đi ra ngoài, liền đuổi nó đi, mày biết rồi chứ!" Tô Mang ra lệnh trước gương.
Ngay khi vòi nước được tắt, trong phòng khách vang lên một tràng cười sảng khoái, khiến Tô Mang rất sững sờ.
Hôm nay hắn nghe thấy quá nhiều tiếng cười, thật ra trước đây trong nhà vẫn luôn im lặng.
Bởi vì bệnh của bố hắn, tài chính túng quẫn, nhìn thấy điều kiện nhà mình như vậy, ai mà có thể cười nổi chứ.
Chỉ trong sáu tháng ngắn ngủi mà đã phát sinh ra rất nhiều chuyện, xảy ra nhiều thay đổi trong gia đình bốn người họ.
Cha hắn bị thương, nằm liệt trên giường, mẹ hắn ngày càng gầy gò, tiều tụy đi, còn em gái hắn thì trong kỳ thi phát huy thất thường từ đó trở nên tự trách, tự ti.
Bản thân hắn cũng không phải là một người giỏi ăn nói gì.
Tất cả những gì hắn có thể làm là không khiến gia đình lo lắng về việc học của mình, cố gắng hết sức để bù đắp cho gia đình.
Hắn không thay đổi nhiều so với trước đây, cùng lắm tăng thêm chút gánh nặng cho bản thân, cũng xem như là một loại luyện tập.
Tô Mang nghĩ, nếu không phải sáu tháng trước gặp phải những thay đổi đột ngột này trong cuộc sống, thì mối quan hệ của hắn và Vương Bân Bân có lẽ đã không căng thẳng, kịch liệt như vậy.
Trách anh chuyển trường không thuận lợi, đúng lúc gia đình hắn đang bị đảo lộn cả lên.
Trong tình huống đột ngột, hắn vừa giúp cha giải oan, vừa chăm sóc mẹ cùng em gái, vừa phải gánh vác gánh nặng gia đình, một ngày có 24 giờ, đều cảm thấy không nỡ ngủ, luôn trong trạng thái căng thẳng bất an, mỗi lúc mỗi giây đều phải giấu giếm người trong nhà đi làm công, không dám bỏ học, đi sớm về muộn, toàn thân mệt mỏi, cuộc sống nặng nề.
Trong thời gian sa vào vũng bùn như vậy, Vương Bân Bân đột nhiên chuyển trường đến.
Nhìn thoáng qua liền biết đây là một thằng nhóc ngốc nghếch, nhưng điều này lại không ảnh hưởng gì đến vầng hào quang mà anh mang trong người - phú nhị đại Đế Đô, khiến tất cả bạn học trong thành phố nhỏ đều phải trầm trồ.
Mỗi ngày một thương hiệu nhiều đến mức không thể đếm xuể, điện thoại là loại xịn xò nhất trên thị trường, mà lại không chỉ có một cái, tiền sinh hoạt đủ để mua đồ mà không cần giá.
Quan trọng nhất là tất cả mọi hành vi đều coi như đương nhiên, không cần bận tâm đến cuộc sống, cũng không cần phải học hành hay làm công gì, giống như vị thiếu gia trong truyền thuyết không biết nỗi khổ của thường dân.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong thời gian đi học, Tô Mang đã đem hết cảm xúc của mình trút lên người này.
Đúng như cảm giác của Vương Bân Bân, hắn đối xử anh một cách vô lương tâm, châm biếm, phớt lờ và coi thường anh.
Người khác càng đối với hắn chúng tinh phủng nguyệt*, thì hắn lại càng khinh thường anh gấp bội lần, dường như điều này có thể khiến hắn giải tỏa đi những mệt mỏi trong cuộc sống, phảng phất như anh là một món đồ chơi giải trí của hắn.
Vương Bân Bân là một thằng đàn ông cao lớn, tư tưởng ngông cạn, tính tình cục cằn, kiêu ngạo, ít nói, đầu óc không thông minh, ăn nói lung tung, mỗi khi thấy bộ dạng phiền muộn của anh đều khiến tâm tình hắn tốt hơn không ít.
(*chúng tinh phủng nguyệt:có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)
Nhưng từ ngày tên nhóc kia phát giác ra được, hai người đều ngứa mắt nhau, điều này cũng thể hiện anh cũng không ngốc nghếch cho lắm.
Đối với những cậu thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đều không mang trong mình nhiều thủ đoạn, ngứa mắt ai thì sẽ dùng bạo lực để xử lý, rốt cuộc hôm nay xung đột cũng nổ ra.
Đáng tiếc, anh đã quá khinh thường hắn.
Nói đến đánh đấm, thì bọn nhóc trong thành phố ai cũng đều không phải là đối thủ của hắn.
Nghĩ đến viễn cảnh Vương Bân bị mình đấm cho một quyền trợn mắt há mồm, bị lừa vào tròng trong tình trạng ủy khuất, đáng thương, giờ phút này Tô Mang lại càng có dũng khí mở cửa ra.
Hắn nhắm mắt, bình tĩnh trở lại, mang theo mùi hương khó chịu kia, mở cửa phòng tắm.
Trong phòng khách hắn nhìn thấy hình ảnh như vậy, em gái cẩn thận từng li từng tí bưng dĩa, hai chiếc kẹp tóc hình con bướm bạc trên đầu lắc qua lắc lại theo bước đi của cô bé.
Mẹ hắn đứng ở cửa, cười đưa bát canh đầy cho Vương Bân Bân, bộ dạng của anh quá hoảng sợ, hai tay cầm không vững, chân giậm mạnh một cái.
Mẹ hắn không nhịn được cười vui vẻ một tiếng.
Thật là một cảnh tượng cảm động.
Tô Mang thực sự sợ rằng mình, một người ngoài, khi bước vào sẽ phá hỏng bầu không khí.
Bước đi loạng choạng, cẩn thận từng li từng tí, thật vất vả mới đem chén canh đặt lên trên bàn, Vương Bằng bân thở dài một hơi, bát canh lớn thật sự rất nóng, bưng đến phỏng luôn rồi a.
Anh có chút lười biếng, chột dạ nhìn phòng bếp, lại nhìn thấy Tô Mang đang đứng ở phòng khách, so với anh lại càng lười nhác hơn, lập tức trong lòng muốn chửi thề, một lát sau liền cố gắng nhịn xuống.
Anh trừng mắt nhìn hắn, lẩm bẩm nói:"Đừng chỉ đứng nhìn, mau tới giúp đi."
Tô Mang gần như cảm thấy tức cười với bộ dạng ủy khuất của anh, hắn lấy tay che miệng nén ý cười xuống.
Khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm như bình thường, nói với Vương Bân Bân: "Mấy giờ rồi, còn chưa về nhà?"
Cái gì? Để anh về nhà lúc này á?
Vương Bân Bân ngạc nhiên chỉ vào mũi mình, tựa hồ không ngờ Tô Mang lại nói ra những lời vô tình như vậy, sau đó dùng giọng nói đứt quãng đưa ra một lý do khó có thể phản bác lại: "Quy củ nhà cậu thật đặc biệt, đồ ăn dọn sẵn lên cả rồi, lại muốn đuổi khách đi sao?"
Tô Mang suýt nữa bật cười, thật là không biết xấu hổ, không mời mà đến, anh được tính là khách sao? Không đợi hắn nói chuyện, em gái và mẹ trong bếp liền đi ra ngăn cản, giọng điệu sắc bén như muốn xuyên thủng cái nhà, không biết còn nghĩ hắn mắc phải tội ác đày trời nào đó! Vương Bân Bân khi thấy mọi người đều đứng về phe mình, lập tức không còn sợ hãi Tô Mang nữa, liền hất cằm lên làm bộ khiêu khích giống hắn.
Tô Mang không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Cái gì gọi là bộ dạng tiểu nhân, hiện tại hắn đã có thể học được từ gương mặt Vương Bân Bân.
Mẹ Tô Mang nấu đậu hũ cùng canh rau xanh, xào cà chua với trứng, và một nồi súp lơ lớn, với một dĩa dưa chuột, còn đặc biệt rán cho Vương Bân Bân một dĩa thịt lợn xào ớt, rồi mua cho anh vịt quay cùng gà nướng đã được cắt sẵn, một bàn đồ ăn tràn đầy thành ý, món trứng cà chua đều là trứng gà, thịt lợn xào ớt đều là thịt..