Bạn Học Của Em Trai Là Sói

Đàm Thành, một giờ sáng.

Thời Dĩ An kiểm tra lại lần cuối thông tin về bài luận văn tốt nghiệp trên màn hình máy tính rồi bấm nút 'Xác nhận'.

"Phù! Tự do muôn năm!" Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cuối cùng, sau bao ngày tháng vất vả, thức thâu đêm suốt sáng chuẩn bị, sáng nay cô đã bảo vệ thành công luận văn, vừa rồi đã gửi bản scan luận văn có đầy đủ chữ ký của hội đồng vấn đáp lên hệ thống, chính thức khép lại quãng thời gian 4 năm đại học.

Thời Dĩ An nhìn lên đồng hồ, thấy đã 1 giờ sáng mà thằng em trai của cô vẫn chưa về, lòng bắt đầu dấy lên cảm giác bồn chồn.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, màn hình hiện lên ba chữ Thời Dĩ Châu.

"Alo, quẩy hăng quá nhỉ?"

"Chị ơi!"

Thật bất ngờ, đầu dây bên kia vang lên một thanh âm dịu dàng ngoài mong đợi, hệt như gảy một sợi dây đàn, dư âm còn mãi vấn vít bên tai.


Nhưng...

Đây chắc chắn không phải giọng của Thời Dĩ Châu. Thằng em trai bất trị đó của Thời Dĩ An hoặc gọi cô là 'bà chị già', hoặc gọi cô là 'An An'.

Thời Dĩ An đờ đẫn mất vài giây, sau đó hắng giọng:

"Thời Dĩ Châu?"

Người bên kia đầu dây đáp lại:

"Chào chị, em là bạn cùng lớp của Thời Dĩ Châu, Tô Gia Ngôn. Hôm nay liên hoan cậu ấy uống hơi quá chén, hỏi địa chỉ nhà mà toàn nói linh tinh. Thế nên em chỉ đành gọi cho chị hỏi xin."

"À..." Thời Dĩ An vỡ lẽ.

Hôm nay, ngày 23 tháng 5, là ngày liên hoan chia tay thời học sinh của đám học sinh lớp 12, cũng là ngày sinh nhật của Thời Dĩ An và Thời Dĩ Châu. Vốn dĩ mọi năm cả gia đình sẽ cùng đi du lịch 2 ngày 1 đêm, nhưng năm nay lại trùng dịp kỉ niệm 25 năm ngày cưới của bố mẹ nên hai vị phụ huynh đã đặt vé đi châu Âu riêng với nhau. Thời Dĩ An lại bận rộn luận văn tốt nghiệp, bỏ mặc Thời Dĩ Châu lẻ loi.

"Chị ơi, chị có thể gửi địa chỉ cho em được không? Điện thoại của Thời Dĩ Châu sắp hết pin, lát nữa em sẽ gọi xe đưa cậu ấy về."

"Ừ, được! Nhà chị ở số 149 đường Diên Trường, đoạn đường Đại Ninh, quận Tĩnh An."

Thời Dĩ An đọc xong địa chỉ thì cúp máy, gửi định vị sang. Sau đó cô cũng chẳng thấy buồn ngủ, ngồi dưới phòng khách bật tivi giết thời gian, đợi Tô Gia Ngôn đưa Thời Dĩ Châu về.

Khoảng 20 phút sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Thời Dĩ An khoác một chiếc áo choàng lụa che đi bộ váy ngủ bên trong, đi đến kiểm tra mắt mèo rồi mở cửa.

Cánh cửa nhà cô cách âm quá tốt, lúc mở ra mới nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài. Trước cửa, Thời Dĩ Châu say khướt đang đứng dặt dẹo sắp đổ, Thời Dĩ An đi đến, khoác một bên vai, cả hai người cùng dìu thằng em trai của cô vào phòng ngủ.

Trong khi đối phương hạ Thời Dĩ Châu xuống giường, tháo giày và cởi áo khoác thì Thời Dĩ An ra phòng bếp pha hai ly nước mật ong gừng giải rượu.


Lúc bước vào phòng, nhìn thấy Thời Dĩ Châu vừa nôn một bãi vào thùng rác kế bên giường, tự dưng Thời Dĩ An thấy đầu đau như búa bổ. Cô đi tới đầu giường, đặt một ly mật ong gừng lên mặt tủ, ly còn lại đưa cho bạn học của em trai.

Ban nãy tình hình quá loạn, Thời Dĩ An chẳng kịp để ý đối phương, bây giờ cô mới có thời gian chăm chú đánh giá. Cậu thanh niên dáng người cao tầm tầm Thời Dĩ Châu, khoảng 1m85, làn da rất trắng, hàng lông mi dày, đậm và cong cong, đuôi mắt hơi kéo xuống làm khuôn mặt trông vừa ngây thơ vừa vô tội, khiến người đối diện cảm giác muốn bắt nạt.

Thời Dĩ An ngắm xong, chẹp miệng nghĩ thầm. Chậc, đúng là đẹp như bước ra từ truyện tranh.

"Cảm ơn chị ạ."

Chậc chậc, lại còn lễ phép nữa, một câu 'chị ơi', hai câu 'chị ạ'. Đúng là em trai nhà người ta!

Tô Gia Ngôn uống hết nước mật ong gừng, đưa lại ly cho Thời Dĩ An, hắng giọng:

"Vậy không còn sớm nữa, em xin phép về đây ạ!"

Thời Dĩ An nhớ bên ngoài đang mưa, trời cũng đã khuya, người ta lại vất vả đưa em trai cô về, xét về tình về lý đều nên giữ khách ở lại. Hơn nữa ban nãy cô còn thấy lưng áo cậu nhóc bị dính mưa, ướt một mảng.

"Bên ngoài đang mưa, hơn nữa đã 2 giờ sáng rồi, khó gọi taxi lắm. Hay là tối nay em ở đây ngủ với A Châu đi."

Cậu nhóc nhìn Thời Dĩ An. Chị gái của bạn cùng lớp dáng người nhỏ nhắn, tóc nhuộm tím khói, xoăn bồng bềnh dài đến gần eo. Làn da của chị rất trắng, nhưng hơi thiếu sắc hồng. Khuôn mặt khi để mộc cũng đủ ướt át diễm lệ.

Tô Gia Ngôn không dám nhìn chằm chằm quá lâu, vội hạ tầm mắt xuống, lại thấy xương quai xanh như ẩn như hiện sau lớp áo. Cậu cảm thấy nơi nào đó trong người khang khác, quay mặt đi, giọng khẽ vang:


"Vâng ạ."

Thời Dĩ An đặt cái ly không lên tủ đầu giường rồi tới mở tủ quần áo, lục lọi tìm đồ đưa cho Tô Gia Ngôn: "Đây là khăn tắm mới và đồ ngủ mới A Châu chưa dùng đến. Vóc dáng em với nó không lệch nhau là bao, thay ra nhé, mặc đồ ướt sẽ bị cảm. Phòng tắm ở bên cạnh."

”Vâng ạ. Đã muộn rồi, chị đi nghỉ ngơi đi, Dĩ Châu cứ để em lo."

Thời Dĩ An gật đầu: "Vậy làm phiền em nhé."

Dẫu sao mấy việc như lột đồ, thay quần áo cho thằng nhóc cô cũng không làm được. Nói xong Thời Dĩ An quay về phòng, ngả lưng xuống giường là ngủ luôn.

Cô đã quá quá quá buồn ngủ rồi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận