Lúc ngồi xuống, ánh mắt hai người chạm nhau. Đã đến mức độ mắt nhìn mắt rồi, Thời Dĩ An đành phải chấp nhận hiện thực, cô ngập ngừng: “Sếp Trình, anh thực sự là đối tượng xem mắt mẹ tôi sắp xếp sao?”
Trình Nhất đẩy gọng kính mạ vàng lên cao, hạ tờ báo trong tay xuống, nở nụ cười lịch sự kiểu thương mại:
“Trong tình huống này, cũng chỉ có thể là tôi thôi nhỉ?” Xung quanh gần như không có bóng dáng người đàn ông khác.
“Ồ.” Thời Dĩ An ‘ồ’ một tiếng như vỡ lẽ, trong lòng có hàng ngàn con hươu đang chạy loạn. Cô bối rối vén tóc, cúi gằm mặt. Nếu biết đối tượng xem mắt là đại thiếu gia tài sản cá nhân lên tới hàng trăm tỷ, có đánh chết cô cũng không đi.
Tuy Trình Nhất chưa một lần đến công ty làm việc, nhưng thực chất lại là cố vấn của công ty, còn là giám đốc hạng mục trong dự án cô đang làm, hai người cũng từng nói chuyện, trao đổi qua Zoom Meeting, nhưng đó là tình huống có rất nhiều đồng nghiệp xung quanh, vấn đề trao đổi ngoài công việc cũng chỉ có công việc. Còn tình huống tìm hiểu đời tư cá nhân như này thì…
Trình Nhất đưa menu tới trước mặt Thời Dĩ An, ngón tay thon dài, rắn rỏi, từng khớp rõ ràng xuất hiện ngay dưới sống mũi cô, ép Thời Dĩ An ngẩng đầu lên.
“Em gọi món đi, luôn ưu tiên phụ nữ là tác phong của tôi.”
Thời Dĩ An xua xua tay: “Em chưa đến nhà hàng này bao giờ, không biết món nào ngon, sếp từng đi du học rồi, mấy món Tây của nhà hàng này chắc là sếp rành, sếp gọi đi ạ.”
Trình Nhật dừng vài giây rồi thu menu lại, gật đầu: “Vậy tôi đành thất lễ lựa chọn, nếu có món nào không hợp khẩu vị của em, mong em thông cảm.”
Thời Dĩ An lẩm bẩm trong lòng: “Đại thiếu gia, tôi nào dám, nào dám chứ!” nhưng ngoài mặt chỉ mỉm cười gượng gạo.
Trong lúc chờ món ăn lên, hai người trao đổi qua lại một số vấn đề về dự án đang triển khai, cũng trao đổi qua một số thông tin về sở thích cá nhân, cứ trò chuyện rồi trò chuyện, tảng đá trong lòng Thời Dĩ An cũng dần hạ xuống, dần dần cô tự nhiên đáp lại lời Trình Nhất, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Lúc đồ ăn được mang ra, nhân viên phục vụ còn ôm theo một bó hoa tu-líp hồng nhạt xinh xắn, trao cho cô. Thời Dĩ An ngỡ ngàng nhìn nhân viên phục vụ.
Trình Nhất khẽ hắng giọng: “Lần đầu tiên đi xem mắt, có chỗ nào tôi làm chưa tốt, mong em bao dung.”
Thời Dĩ An đón lấy bó hoa: “Không đâu, sếp đừng nói vậy. Thực ra em đến cũng để ứng phó cho qua mặt mẹ em thôi, em không ngờ đối tượng lại là sếp.”
Trình Nhất nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Ở ngoài không cần gọi tôi là sếp, em cứ gọi tôi là Trình Nhất được rồi.”
Thời Dĩ An mỉm cười, đáp: “Vâng”, nhưng trong lòng không tài nào tự nhiên cất lên hai từ “Trình Nhất” được.
“S… anh Trình, anh cũng bị mẹ anh ép đến xem mắt sao?”
Trình Nhất có chút ngỡ ngàng nhìn cô.
Thời Dĩ An tiếp tục nói: “Thân phận địa vị và của anh muốn có người yêu như thế nào chẳng được, em chỉ ví dụ trong công ty mình thôi, không ít nữ đồng nghiệp mếm mộ anh.”
Nghe tới đây, Trình Nhất hơi khom người, chỉnh lại tư thế ngồi, một tay đặt ly trà mãng cầu đến trước mặt Thời Dĩ An, một tay còn lại giữ cà vạt trước ngực, nhẹ nhàng đáp: “Không tính là ép. Đúng là tôi rất bài xích chuyện gán ghép, mai mối như này, tôi tin là em cũng vậy. Làm quen một người mà xung quanh toàn tầm mắt người nhà theo dõi, quả thực không thoải mái. Nhưng…”
“Nhưng sao ạ?”
“Nhưng khi biết đối tượng là em, hình như tôi không còn thấy phản cảm nữa.”
Thình thịch.
Câu trả lời vô cùng ‘nice’.
Đúng là con nhà có ăn có học, gia giáo tốt. Câu trả lời như vậy vừa không làm tổn thương lòng tự trọng của người đối diện, lại đủ ý tứ: “Tôi bị ép đến xem mắt, nhưng biết đối tượng là em, nếu không đến thì sẽ khiến em thấy tổn thương, vậy nên tôi tới là vì tôn trọng, giữ thể diện cho em.”
Ha ha, ý tứ là như vậy.
Vẻ mặt Thời Dĩ An cũng từ từ giãn ra. Trình Nhất nhìn cô, không nói gì nữa. Nếu anh biết trong đầu cô đang nghĩ gì, ắt sẽ tức đến bốc khói trên đầu mất.
Lúc Tô Gia Ngôn và Vương Tinh Húc bước vào nhà hàng, theo thói quen tia gái của mình, Vương Tinh Húc đảo mắt một vòng khắp tầng 1 lên tầng 2, phát hiện ra đối tượng vô cùng quen mắt. Thế là cậu huých vai Tô Gia Ngôn:
“Anh Ngôn, kia không phải là chị dâu sao?”
Tô Gia Ngôn hai tay đút túi quần, đang đứng trước quầy lễ tân định gọi đồ, nhưng khi ánh mắt nghe theo lời của Vương Tinh Húc, ngước lên tầng hai, nhìn thấy mái tóc tím quen thuộc trước tầm mắt, cậu bỗng thấy một luồng khí nóng bốc lên trong bụng.
“Quả đúng là chị dâu rồi, còn người đối diện là ai nhỉ? Nhìn trông đẹp trai phong độ vãi!” Tên đầu gỗ Vương Tinh Húc vẫn tiếp tục lải nhải. Bề ngoài, vẻ mặt Tô Gia Ngôn chẳng có gì biến hóa, nhưng ánh mắt đã tối sầm. Nghe câu nói của Vương Tinh Húc, Tô Gia Ngôn cười lạnh:
“Ha, đẹp trai? Đến mức nào?”. Truyện Cổ Đại