Thời Dĩ An xấu hổ cúi đầu vì cảm thấy bản thân mình làm quá, cô hà tất phải căng thẳng, chột dạ trước Trình Nhất. Họ cùng lắm mới chỉ là đối tượng xem mắt, chưa tiến triển thêm bước nào, mà cô và Tô Gia Ngôn cũng không phải mối quan hệ bạn trai - bạn gái.
Thế nên khi Trình Nhất hỏi cô: “Em vội đi gặp bạn trai à?”, Thời Dĩ An thản nhiên lắc đầu: “Em không có bạn trai.”
“Ồ, vậy tôi có thể mời em xuống quán cà phê dưới tòa nhà một lát không?”
“Em không có bạn trai, nhưng hiện tại em đang vội đến một nơi, chậm chút nữa có khả năng không chen được tàu điện mất.”
Trình Nhất thở dài: “Không tốn quá nhiều thời gian đâu, chỉ 5 – 10 phút thôi, ngày mai tôi bay ra nước ngoài rồi, có thể 1 – 2 tháng nữa mới về.”
Đối phương đã nói đến nước này, Thời Dĩ An không còn gì để từ chối. Thế là cô gật đầu, cùng bước vào thang máy với Trình Nhất, hai người xuống Starbucks dưới tầng trệt tòa nhà.
Trình Nhất hỏi cô: “Buổi xem mắt hôm qua em cảm thấy thế nào?”
Thời Dĩ An nghĩ thầm: Thế nào là thế nào? Cô có thể trả lời là áp lực không?
“Cũng… cũng rất ổn ạ. Khi biết là sếp… khi biết là anh, em không thấy phản cảm như trước nữa.”
Trình Nhất cười dịu dàng, ánh mắt sáng rực nhìn Thời Dĩ An chằm chằm: “Nếu em đã không thấy phản cảm, vậy chi bằng chúng ta tiến thêm một bước, tiếp xúc nhiều hơn nhé?”
Mố?! (Gì cơ?!)
Nà ní?! (Thật sao?!)
“Sếp, tuy em không thấy phản cảm nhưng dù sao anh cũng là sếp tổng…”
Trình Nhất xoa dịu cô: “Em không cần trả lời ngay, cũng đừng quá căng thẳng, chúng ta chỉ tiếp xúc thêm một bước, nếu em cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ dừng lại.”
Thời Dĩ An: “…”
“Xin lỗi vì tôi hơi thẳng thắn, nhưng công việc bận rộn quá, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội, thế nên, An An… chúng ta… thử yêu đi!”
Lộp bộp!
Trái tim Thời Dĩ An như rụng một phát xuống đáy lòng. Cô bối rối nhìn Trình Nhất.
“Tôi đã nói rồi, em cứ suy nghĩ, chỉ cần em cho phép tôi chủ động quan tâm em là được.” Nói xong, anh nhìn đồng hồ: “Đi thôi, tôi bảo tài xế đưa em đến chỗ hẹn, tôi còn cuộc họp phải quay về công ty.”
“Vâng.” Thời Dĩ An đành gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Không nên từ chối sếp luôn, tránh làm tổn thương lòng tự tôn của đàn ông, sau này trong công việc cũng khó tránh đụng chạm, hay là… cứ để sếp thử vậy, chờ sếp nản rồi… Ôi!!!
Lúc Thời Dĩ An được tài xế đưa tới trường Đại học, khu hội trường đã vang lên tiếng nhạc, chương trình đã bắt đầu. Thời Dĩ An chạy hộc tốc đến nơi, khi vừa đến cửa, vừa khéo tới lượt Tô Gia Ngôn và câu lạc bộ của cậu lên biểu diễn.
Ánh mắt cậu thanh niên quét quanh khán đài một lượt, vì quá đông người nên không chắc Thời Dĩ An đã đến hay chưa.
“Sau đây câu lạc bộ Văn nghệ của năm nhất sẽ gửi đến toàn thể hội trường một ca khúc kết hợp nhạc cụ và hát có tựa đề Vượt Giới*.”
(Truyện đăng tải độc quyền tại NovelToon, xuất hiện ở mọi trang web khác đều là sao chép chưa có sự đồng ý của tác giả, gọi chung là “ăn cắp”. Các bạn có thể lên Youtube gõ bài Thật Muốn Ôm Lấy Anh - Trình Giai Giai, lời bài hát mình đã biến tấu vì phần sau không hợp cốt truyện)
Thời Dĩ An thấy Tô Gia Ngôn đứng ở vị trí hát chính.
Giai điệu du dương bắt đầu vang lên, chất giọng ấm áp của Tô Gia Ngôn cũng theo đó cất lên…
Thật muốn ôm lấy em, nghe thấy giọng của em,
Tim ngày một đập hối hả hơn, anh ngừng cả nhịp thở,
Pha lê trong veo, trời đổ mưa tí tách,
Thời tiết se lạnh khiến anh càng ôm chặt lấy em,
Cho anh được sánh bên em, sống qua những ngày bình dị,
Ngắm hai vầng nhật - nguyệt luân phiên chiếu rọi,
Anh mang theo nhật ký của mình, còn em thì xách máy ảnh,
Hy vọng biết bao người bước tiếp cùng em không phải là anh,
Cứ như vậy chuyện đôi mình chưa có kết quả rõ ràng,
Mặt trời chưa ló rạng, anh vẫn đợi câu trả lời từ em,
Anh gom hết tình cảm trao em, dũng cảm một lần tỏ tình,
Thử yêu anh đi,
Thử yêu đi…
Nhất định là cảm giác sai lệch.
Sao cô lại cảm thấy bài hát này dành cho mình.
Haizz…
Chắc chắn là nụ hôn tối qua khiến cô có những ảo tưởng không nên có.
Rõ ràng đây là tình yêu thầm lặng Tô Gia Ngôn dành cho cô bạn yêu thầm từ thời tiểu học kia. Còn cô chỉ là đối tượng của một trò đùa dai, là thế thân giải toả cảm xúc méo mó mà Tô Gia Ngôn không thể bộc lộ với cô bạn kia thôi.
Thời Dĩ An gạt bỏ suy nghĩ, cô vẫn nên làm tròn vai của một người chị, là người đầu tiên cổ vũ Tô Gia Ngôn khi cậu nhóc xuống sân khấu thôi.
Bốn năm thanh xuân ở nơi này, Thời Dĩ An đã quá quen thuộc với sân khấu trong hội trường, cô trực tiếp di chuyển ra sau cánh gà, trên đường đi còn có không ít đàn em nhận ra cô.
Lúc bước vào trong cánh gà, Thời Dĩ An vô tình đụng phải một bạn nữ.
“Đi đứng kiểu gì thế?” Cô nàng gắt lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Thời Dĩ An, cô nàng cũng không kiềm chế được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.
“Xin lỗi.” Thời Dĩ An lịch sự xin lỗi, rồi hai người đi lướt qua nhau. Đối phương cũng không nhìn nữa, tiếp tục rảo bước.
Đằng sau lưng cô nàng, Vương Tinh Húc đã nhận ra Thời Dĩ An, chào một tiếng vang dội:
“Chị dâu, chị đến rồi à!”