Bạn Học Của Em Trai Là Sói

Nói dứt lời, Thời Dĩ Châu đứng lên, ngoắc tay với Tô Gia Ngôn:

“Đi, xuống bãi cỏ dưới tòa nhà.”

“Ra ngoài là được rồi, sao phải xuống dưới?” Tô Gia Ngôn sờ mũi, trong mắt còn ngập tràn ý cười.

Thời Dĩ Châu cũng đưa tay lên sờ mũi, trong mắt cũng ngập tràn ý cười: “Trên này không gian hơi hẹp, không dễ thi triển, vả lại ảnh hưởng đến hàng xóm cũng không tốt.”

Đũa trên tay Thời Dĩ An khựng lại.

“Được thôi.” Tô Gia Ngôn tôn trọng suy nghĩ của Thời Dĩ Châu: “Tôi vào thay bộ đồ đã.”

Nói xong, Tô Gia Ngôn vào phòng, đến lúc bước ra cậu đã thay một bộ đồ thể thao thoải mái.

Cả hai người xuống dưới bãi cỏ trong khuôn viên khu chung cư, buổi tối nên chẳng có mấy người, chỉ có ánh đèn bên đường chiếu xuống, phủ lên bóng hai chàng trai không chênh lệch chiều cao là mấy.


Thời Dĩ Châu vặn khớp cổ tay, xoay cổ chân, sau đó xoay người vung một cú đấm vào mặt Tô Gia Ngôn, nhưng Tô Gia Ngôn cũng phản ứng rất nhanh, cậu lùi chân lại, vì thế cú đấm chỉ sượt qua mặt.

“Tô Gia Ngôn, nể tình chúng ta là anh em vào sinh ra tử từ lớp 5 đến tận giờ, nếu cậu làm theo lời tôi nói, tôi sẽ tha thứ cho hành vi sai trái của cậu, chúng ta vẫn là anh em.”

“Được, cậu nói xem, cậu muốn tôi làm theo chuyện gì?”

“Chia tay với chị tôi. Hai người không phù hợp.” Thời Dĩ Châu gằn giọng, mặc dù cậu không nghĩ ra được lý do hai người không phù hợp ở chỗ nào, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận bản thân phải mở miệng gọi chiến hữu bao năm là anh rể. Chi bằng nhân lúc lửa mới nhen nhóm, cả hai còn chưa bịn rịn khó dứt, nhất quyết chia rẽ uyên ương!

“Nếu tôi bảo không thì sao?” Tô Gia Ngôn bật cười.

“Vậy thì chúng ta… chúng ta… chúng ta đoạn tuyệt quan hệ! Tôi không có người anh em như cậu!”

Cả người Tô Gia Ngôn vô cùng ung dung, động tác nhún vai cũng vô cùng trêu ngươi: “Được thôi, đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, như vậy cũng tốt!”

“Tốt chỗ nào?” Thời Dĩ Châu không ngờ đối phương lại đáp lời sảng khoái như vậy, cậu bỗng thấy khó hiểu, cũng thấy chút hụt hẫng.

“Tốt ở chỗ… sau này cậu sửa miệng, gọi tôi hai tiếng ‘anh rể’, tôi cũng bớt thấy gánh nặng.”

Thời Dĩ Châu nghe xong chỉ muốn chửi thề một tiếng, trực tiếp vung thêm một cú đấm. Cú đấm này Tô Gia Ngôn không kịp phản ứng, bị đánh trúng một bên má. Cậu loạng choạng lùi lại, lấy đầu lưỡi đẩu vào chỗ má đang đau, cũng không để bản thân chịu thiệt, vung một nắm đấm đáp trả.

“Bao nhiêu em gái xinh đẹp thích thầm cậu thì cậu không chọn, lại đi tán tỉnh chị gái tôi!” Thời Dĩ Châu vung thêm một nắm đấm, nhưng đã bị Tô Gia Ngôn dùng tay bao trọn. Hai người áp sát nhau, mắt đối mắt, Thời Dĩ Châu bỗng nhiên nhớ ra chuyện cũ, cậu bật cười.

“Chẳng trách, thời đi học cậu không ít lần nghe ngóng tin tức về chị tôi, lần trước tôi say nghe nói vốn dĩ có thể nghỉ tạm ở phòng nghỉ của hộp đêm, cậu lại khăng khăng đòi đưa tôi về nhà. Nói đi, cậu có ý đồ với chị tôi từ khi nào?”

Tô Gia Ngôn: “Cậu cũng không hề ngốc nhỉ?”


Thời Dĩ Châu: “Lần say rượu đó? Hay lớp 11? Lớp 10? Lớp 9? Rốt cuộc là khi nào?”

Tô Gia Ngôn đẩy Thời Dĩ Châu ra xa, giơ bàn tay lên: “Lớp 5.”

Thời Dĩ Châu nhìn 5 ngón tay xòe ra trước mặt mình, chửi tục: “Mẹ kiếp, cậu biến thái à?”

“Cậu còn nhớ không? Hồi lớp 5, có một lần tôi trốn học cùng cậu, bắt gặp chị cậu được người ta tỏ tình.”

“Từ lúc đó? Mẹ kiếp, cậu có nhân tính không vậy? Từ khi đó cậu đã bắt đầu nhòm ngó chị tôi? Vậy mà tôi không hay biết!”

Tô Gia Ngôn đút tay vào túi quần, nhìn Thời Dĩ Châu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Thời Dĩ Châu, dù cậu có tin hay không, tôi cũng phải nói, tôi hoàn toàn nghiêm túc với chị cậu.”

Thời Dĩ Châu còn định nói gì đó, bỗng nghe thấy tiếng gọi của Thời Dĩ An vang lên phía sau: “Hai người làm gì thế?” Nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Tô Gia Ngôn, cô tập tễnh bước đến, đi vô cùng gấp gáp, kết quả suýt ngã. Tô Gia Ngôn lao đến đỡ lấy Thời Dĩ An, sau đó cậu xoa xoa khóe miệng: “Chị, em trai chị hung dữ quá.”

“Đau không?” Thời Dĩ An đến gần mới thấy gò má hơi sưng đỏ của Tô Gia Ngôn, cô xót xa, khẽ đưa tay áp lên.

“Đau.”


Thời Dĩ An tặng cho Thời Dĩ Châu một ánh mắt lạnh lùng.

Thời Dĩ Châu tủi thân kêu lên: “Chị, em cũng bị cậu ta đánh! Chị nhìn này!” Cậu chỉ vào khóe miệng cũng rỉ máu của mình.

Thời Dĩ An: “Có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế sao? Em cứ phải đánh người ta?”

Thời Dĩ Châu tức muốn hộc máu mồm, cậu gào lên: “Chị! Em cũng bị tên súc sinh này đấm mà, sao chị không hỏi em có đau hay không? Rốt cuộc em có phải em trai ruột của chị không vậy?!”

Thời Dĩ An vừa dìu vừa tựa vào Tô Gia Ngôn, giọng cô có phần mất kiên nhẫn: “Em chú ý lời nói của mình. Ai là súc sinh? Gia Ngôn là người yêu của chị, em có thể không chấp nhận, nhưng không được sỉ nhục người ta.”

Thời Dĩ Châu nhìn cảnh tượng ân ái trước mắt, từ tức giận chuyển thành tủi thân, giọng cậu đã như sắp khóc: “Chị, hai người có cần đối xử tàn nhẫn với em như vậy không?”

Tô Gia Ngôn vỗ vai Thời Dĩ An an ủi, sau đó mỉm cười nhìn Thời Dĩ Châu: “Đi, lên nhà thôi, chờ cậu bình tĩnh lại rồi nói tiếp.”

Thời Dĩ Châu ngẫm nghĩ một lúc, thấy ba người cứ đứng đây cãi nhau cũng không phải sáng kiến, cậu xoay người đi lên nhà trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận