Trong nhà, Thời Dĩ Châu ngồi trên sofa như bậc phụ huynh. Thời Dĩ An nắm chặt tay Tô Gia Ngôn, đứng trước mặt cậu em trai mình.
Thời Dĩ An bày tỏ rõ quan điểm của mình với ‘phụ huynh’: “A Châu, chị biết nhất thời em không thể chấp nhận được chuyện từ bạn thân trở thành anh… trở thành bạn trai chị gái.” Thời Dĩ An suýt buột miệng nói ra hai từ ‘anh rể’, vẫn may là cô kịp sửa miệng. Cô ngẩng đầu nhìn Tô Gia Ngôn, sau đó hít một hơi: “Tình cảm là thứ không ai có thể kiểm soát được, chị tin là em cũng rõ điều này. Chị không nghĩ xa xôi, chỉ cần biết hiện tại, giờ phút này chị hạnh phúc với lựa chọn của mình, là đủ. Nếu em cũng như chị, bị chị phản đối bắt chia tay, em có chịu không?”
Thời Dĩ Châu vẫn không thể chấp nhận được việc anh em tốt ‘thượng vị’ thành công lên làm ‘anh rể’, cậu bèn phản bác: “Sao giống nhau được! Em và bạn gái tuổi tác bằng nhau, dù có kém cũng chỉ kém mấy tháng. Chị nhìn chị với cậu ta xem, cách nhau sắp được một giáp rồi, chị không sợ cậu ta cả thèm chóng chán rồi thay lòng sao?! Vả lại tên này còn thích chị từ hồi lớp 5 lớp 6, y như tên biến thái vậy. ”
Tô Gia Ngôn rất không đồng tình với việc bị gọi là ‘tên biến thái’ nhiều lần. Cậu hắng giọng:
“Thời Dĩ Châu, nhân phẩm của tôi ra sao cậu là người rõ nhất. Chuyện tương lai không thể nào lường trước, những việc khác tôi không dám đảm bảo, nhưng có một chuyện chắc chắn, tôi cam đoan với cậu, đó là – tình cảm tôi dành cho An An là thật, cả đời này tôi sẽ không bao giờ phản bội cô ấy!”
Cả đời?
Tuy Thời Dĩ An là người sống lý trí, cô không bao giờ tin vào cái tuyệt đối gọi là ‘cả đời’, ‘không bao giờ’ hay ‘vĩnh viễn’, nhưng câu khẳng định này của Tô Gia Ngôn lại khiến cô thấy vô cùng ấm lòng.
Thời Dĩ Châu trầm mặc một lúc không nói gì, cuối cùng đứng lên, hai tay phủi mông: “Được, tôi không nói nữa, cũng không can thiệp nữa. Dù sao tôi cũng không can thiệp nổi!” Nói xong cậu đi ra gần cửa, lôi tay cầm va-li.
Thời Dĩ An tưởng em trai mình vẫn còn giận dỗi, cô lo lắng: “Em đi đâu?”
Thời Dĩ Châu cau mày: “Đương nhiên là đi tìm chỗ ngủ, không lẽ chị còn muốn em làm con kỳ đà to xác cản trở hai người sao?”
Tô Gia Ngôn cười cười, anh em tốt của cậu nghĩ thông rồi.
“Họ Tô kia, còn căn nào khác trống cho tôi mượn tạm mấy hôm.” Thời Dĩ Châu đã trong tư thế sẵn sàng dứt áo ra đi, chỉ đứng chờ Tô Gia Ngôn mở lời.
“Có, cậu xuống tầng dưới đi, phòng cuối hành lang, mật khẩu là số điện thoại của tôi.”
“OK.” Thời Dĩ Châu gật đầu, vặn tay nắm cửa định đi.
Thời Dĩ An thấy có điều bất thường.
Tô Gia Ngôn còn có căn hộ khác ở đây?
Thời Dĩ Châu biết Tô Gia Ngôn sở hữu căn hộ khác?
“Khoan đã…” Cô gọi với theo.
Thời Dĩ Châu ngoảnh lại nhìn, Tô Gia Ngôn cũng nhìn Thời Dĩ An.
“Sao em biết… Gia Ngôn còn nhà trống?”
Thời Dĩ Châu khó hiểu nhìn cô: “Có gì rất lạ sao? Cả tòa nhà này là của cậu ta, bảo cậu ta tìm một căn hộ trống đâu có khó.”
Lúc đầu quả thực cậu không để ý đến tên tòa nhà, nhưng cả ngày hôm nay ngồi suy nghĩ, xâu chuỗi các sự kiện đáng ngờ lại, bất giác nhớ đến một chuyện thời đi học. Có một lần cậu cãi nhau với bố, lựa chọn bỏ nhà đi. Lúc đó Tô Gia Ngôn đã dẫn cậu tới tòa nhà này ở tạm một đêm, nhưng khi đó tâm trạng rầu rĩ buồn bực nên chẳng thèm để ý đến tên. Nay nhìn khung cảnh, cách bài trí trong phòng mới nhớ ra.
“Của… của ai cơ?” Thời Dĩ An như nghe được một tin không thể nào động trời hơn, cô ngẩn người.
Tô Gia Ngôn biết cái mồm loe của Thời Dĩ Châu đã làm lộ tẩy mọi chuyện, cậu bối rối gãi tai:
“An An… xin lỗi đã giấu chị, tòa nhà này quả thực đứng tên em.”
Thời Dĩ An: “…”
“Là quà sinh nhật của mẹ em tặng em, nhưng em không có ý giấu chị đâu. Chỉ là thấy Thời Dĩ Châu đăng tin tìm nhà, vừa hay chỗ này còn thừa phòng trống chưa cho thuê, nên em mới…”
“Vậy cái người chị hay nhắn tin gọi chủ nhà, Mr…” – “Là em!” Tô Gia Ngôn thành thật thú nhận.
Thời Dĩ An tuy rất sốc, nhưng không đến nỗi tức giận, cô cũng hiểu bạn trai mình xuất phát từ ý tốt, vả lại khi đó cậu đã có tình cảm với cô, còn cô không hề hay biết, chắc… không tính là lợi dụng nhỉ?
Trên đời này Thời Dĩ An ghét nhất là lợi dụng tình cảm của người khác, chỉ cần không vướng vào điều đại kị này thì cô vẫn sẽ thấy mọi chuyện đơn giản.
“Lần sau đừng làm vậy nữa, chị có thể trả tiền thuê bình đẳng như người khác.” Thời Dĩ An đưa tay gạt mấy lọn tóc trên trán Tô Gia Ngôn.
“Em chỉ đảm bảo sẽ không giấu diếm chị nữa, còn việc tiêu tiền cho bạn gái… em tự nguyện, em mong muốn.”
Thời Dĩ An thở dài, cô tôn trọng mong muốn của bạn trai.
“Đau không?” Giơ tay chạm vào khóe miệng Tô Gia Ngôn, Thời Dĩ An cau mày.
“Chị hôn một cái là sẽ không đau nữa.” Tô Gia Ngôn kéo tay cô lên hôn, mắt cười gian.
Thời Dĩ Châu chứng kiến một màn này, trực tiếp trợn ngược mắt, mắng một câu: “Má nó, hai người chú ý chút có được không? Suốt ngày phát cơm chó, có thấy ngấy không hả?”
“Cậu vẫn chưa đi?” Trong khi Thời Dĩ An xấu hổ không dám nhìn em trai thì Tô Gia Ngôn lại cực kỳ hả hê.
“Đi đây, đi giờ đây.”
Thời Dĩ Châu đi rồi, Tô Gia Ngôn nhìn đồng hồ, lại để ý thấy Thời Dĩ An che miệng ngáp, cậu bèn bế cô về nhà, cẩn thận dìu cô vào phòng tắm thay đồ, rồi lại chờ cô ra, bế về phòng ngủ.
Chăm sóc cho người yêu xong xuôi, lúc Thời Dĩ An nằm trên giường, Tô Gia Ngôn hỏi cô:
“Chị, chị còn thấy sợ không?”
Đã vài tiếng trôi qua, cảnh sát cũng đã tới, Thời Dĩ An không còn thấy sợ nữa, cô lắc đầu.
“Không sao, đừng sợ.”
Thời Dĩ An: “???”
“Tối nay em sẽ ngủ ở đây, em sẽ bảo vệ chị.”
Nói xong, Tô Gia Ngôn lột áo khoác vứt xuống đất, leo lên giường.
“Tô Gia Ngôn, sáng mai chị còn phải đi làm!”
“Chân đau thế này, không xin nghỉ được sao?”
“Không! Chị phải đi làm nên phải ngủ!”
“Được, chị ngủ đi.”
Thời Dĩ An bất lực, đôi môi đang di chuyển từ cổ xuống vai thế này, bảo cô ngủ thế nào đây?