“Cô vẫn còn trinh chứ?”
Tô Thời Nghi lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Thời Dĩ An không đoán được cô nàng nghĩ gì với tâm lý vặn vẹo như vậy, chỉ gật đầu như gà mổ thóc.
“Còn… còn… Tô Gia Ngôn chưa từng chạm vào… tôi.”
Chạm vào… lớp phòng bị cuối cùng của tôi.
Thời Dĩ An nghĩ thầm.
Tô Thời Nghi sẽ làm gì tiếp đây?
“Vậy thì vừa hay, tôi sẽ giúp cô xé rách cái màng ấy nhé? Như vậy thì đồ chơi bẩn rồi, anh trai sẽ không thích nữa.”
Thời Dĩ An mở to hai mắt, không tin vào tai mình. Xé… xé rách ư? Cô ta định làm gì cô?
Tô Thời Nghi bắt được sự hoảng hốt trong đôi mắt mở to của Thời Dĩ An, cô ta cười nhếch mép, quay mặt ra ngoài cửa: “Vào đây đi.”
Hai gã đô con luôn canh gác bên ngoài đi vào, trông tên nào tên nấy đều có biểu cảm phấn chấn lạ thường. Tô Thời Nghi nhìn dáng vẻ nôn nóng của cả hai, mỉm cười quay sang vuốt má Thời Dĩ An: “Trông họ lạ lắm phải không?”
Nói xong, cô ta đứng lên, lôi từ góc phòng ra một chân máy ảnh, vừa gắn điện thoại lên, vừa giải thích: “Để cho cô được một bước lên mây, tôi đã cho họ uống chút thuốc trợ hứng.”
“Tô Thời Nghi, cô điên rồi! Gia Ngôn sẽ không tha cho cô đâu!”
Tô Thời Nghi ý cười càng đậm, ra hiệu cho hai tên tay sai: “Bắt đầu đi, đừng chắn camera đấy.”
“Không… đừng… đừng lại đây!” Thời Dĩ An nhìn thấy hai tên đàn ông bẩn thỉu đã đánh mất lý trí, cô hoảng sợ gào thét.
Tô Gia Ngôn sau khi nhận được tin nhắn chia tay của Thời Dĩ An, cậu đơ người mất mấy chục giây, sau đó vội vàng gọi lại, thế nhưng đầu giây bên kia đã bị ngắt, chứng tỏ cô đã tắt máy. Tô Gia Ngôn càng nghĩ càng cảm giác có gì đó không đúng. Bạn gái của cậu không phải người nắng mưa thất thường, giận dỗi vô cớ như thế, hơn nữa còn là cái cớ cực kỳ vô lý.
Thế là Tô Gia Ngôn về tòa chung cư, sau khi xác nhận Thời Dĩ An chưa về nhà, cậu lại chạy đến công ty. Bảo vệ báo người trong tòa nhà đã ra về từ lâu. Tô Gia Ngôn chỉ còn cách quay lại khu chung cư, bộc lộ thân phận thật của mình, yêu cầu kiểm tra camera ở phòng Giám sát. Không ngờ, camera ở hành lang tầng nhà cậu và cô ở lại trùng hợp bị hỏng vào đúng hôm nay.
Càng nghĩ Tô Gia Ngôn càng cảm thấy bất thường.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới. Tô Gia Ngôn vốn chẳng còn tâm trí phí lời với ai, chỉ cảm thấy mình sắp phát điên, nhưng khi cậu ép mình phải bình tĩnh lại để phân tích ngọn ngành, cậu nhớ đến mấy chữ trên màn hình điện thoại lúc nãy. Trong đầu Tô Gia Ngôn bỗng nảy ra một suy nghĩ. Một đoạn ký ức xưa cũ như băng đĩa tua lại trong đầu. Cậu lao tới quầy lễ tân.
“Thiếu gi… anh Tô.”
“Hôm nay, có người nhà họ Tô đến đây không?”
Nhân viên lễ tân bối rối: “Xin lỗ, tôi vừa mới thay ca, chuyện này tôi cũng không rõ.”
Cậu gấp gáp: “Vậy người trực ca trước đâu? Cô lập tức gọi hỏi cho tôi.”
“Dạ vâng, xin cậu đợi một lát.”
Nhân viên lễ tân lập tức gọi điện cho người trực ca trước, một lát sau cúp máy, cung kính đáp lại: “Thưa cậu, lúc sáng tiểu thư có đến đây tìm cậu.”
Tô Gia Ngôn nắm chặt tay.
Quả nhiên!
Cậu lập tức rút điện thoại, xoay người đi ra cửa.
“A lô, thiếu gia.”
“Lập tức, trong vòng 5 phút phải tìm ra hành tung của Tô Thời Nghi cho tôi!”
Thời Dĩ An nghe thấy tiếng bấm ghi hình, lại nghe thấy tiếng lột đồ, cởi thắt lưng của hai gã đàn ông, cô đã bật khóc nức nở lúc nào không hay. Hai tay vì giãy giụa cọ với dây thừng, lúc này máu thịt đã nhầy nhùa.
Một trong hai gã đàn ông chen người vào giữa chân cô, dùng hai tay kéo mông cô dịch lại gần mình, tên còn lại đã đưa tay lên xé toạc áo ngoài của cô.
Thời Dĩ An nức nở: “Xin… xin các anh, tha cho tôi, cần bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa…”
Tô Thời Nghi đứng quan sát ở một góc, chẹp miệng: “Chị An, vô ích thôi, họ không còn lý trí nữa đâu.”
Thời Dĩ An rơi vào vực sâu tuyệt vọng, cô phẫn nộ hét lên:
“Tô Thời Nghi, tôi sẽ không tha cho cô!”
“Vậy thì…”
Tô Thời Nghi còn chưa nói hết, cả nhóm người đã nghe thấy tiếng cửa lớn bên ngoài bị đập, sau đó là tiếng khóa cửa tít tít vang lên rồi tắt ngúm. Chỉ trong một cái chớp mắt, Tô Gia Ngôn đã dẫn theo một tốp người, xuất hiện giữa phòng ngủ u tối.
Trên người cậu lúc này khoác một chiếc áo khoác đen, biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm, nguy hiểm như một con sói đang ở trạng thái săn mồi, khiến người khác không dám lại gần. Cả người Tô Gia Ngôn tản ra hơi thở của bậc vương giả, khác biệt một trời một vực với hình tượng cún con vừa ngoan vừa dễ thương thường ngày.
Phía sau lưng Tô Gia Ngôn là mấy tên mặt sẹo, vừa vào phòng đã xông lên cưỡng chế hai gã đàn ông trong phòng.
Tô Thời Nghi nhìn thấy Tô Gia Ngôn xuất hiện trong phòng, ban đầu vẻ mặt cứng đờ, nhưng chẳng có lấy chút hoảng hốt nào, trái lại còn vô cùng hân hoan: “Anh, anh đến thăm em à?”
Tô Gia Ngôn chẳng thèm liếc nhìn Tô Thời Nghi lấy một lần, ánh mắt cậu chỉ tập trung vào cô gái bị trói trên ghế. Cậu thấy cô bị trói, thấy tay cổ tay tứa máu, thấy áo khoác ngoài đã bị xé rách, thấy cả khuôn mặt lấm lem nước mắt hòa với lớp trang điểm lem nhem.
Cả người Tô Gia Ngôn phẫn nộ đến mức muốn nổ tung, hai tay nắm chặt. Mà phút giây Thời Dĩ An nhìn thấy Tô Gia Ngôn, nước mắt cô lăn dài, trái tim hoảng sợ dần lấy lại chút yên tâm.
Tô Gia Ngôn khựng lại, nhìn thấy giọt nước mắt trên gò má người yêu, cõi lòng đau như dao cắt, vội vàng tiến lên. Nhưng Tô Gia Ngôn vừa mới tiến lên, Tô Thời Nghi đã nhanh hơn một bước, kề dao dọc giấy trong tay vào má Thời Dĩ An:
“Anh, đừng lại đây, nếu không em sẽ rạch nát mặt cô ta.”
“Tô Thời Nghi, cô dám!”
Ánh mắt Tô Gia Ngôn nhìn Tô Thời Nghi có bao nhiêu ghê tởm, cô rất rõ. Hệt như ánh mắt năm xưa lúc anh phát hiện ra những chuyện cô làm.
“Có gì mà em không dám? Dù sao anh cũng không cần em nữa, em có gì không dám?” Tô Thời Nghi bật cười mà chẳng hay nước mắt đã rơi lúc nào: “Anh không còn cưng chiều em, không còn gọi em là bé ngoan, kể từ ngày ấy anh đã ghê tởm em rồi. Em có thể nhẫn nhịn chịu đựng anh xa cách, anh ghê tởm, nhưng em quyết không cho phép anh thay lòng đổi dạ!”