Vụ việc đêm qua quá đỗi kinh hồn, may mà có Tô Gia Ngôn cả đêm luôn nằm bên cạnh ôm cô, Thời Dĩ An mới miễn cưỡng ngủ được một đêm an ổn. Cô ngủ đến khi cơ thể tự tỉnh táo, mở mắt ra nhìn ánh sáng lọt qua khe rèm cửa, rồi dịch chuyển tầm mắt lên khuôn mặt đang gần kề mình trong gang tấc.
Tô Gia Ngôn được ông trời quá ưu ái, khuôn mặt của cậu đến cô cũng phải ghen tị. Thời Dĩ An vô thức giơ tay lên vuốt sống mũi cao thẳng, thon gọn của Tô Gia Ngôn, không ngờ lại bị cậu bắt được.
Mắt Tô Gia Ngôn vẫn nhắm, nhưng khóe miệng thì cười nhếch lên: “Tỉnh rồi à?”
Thời Dĩ An gật đầu, khẽ: “Ừm.”
“Tỉnh rồi cũng không gọi em mà lại sờ soạng mặt em, nó đẹp đến thế sao?”
Thời Dĩ An bật cười vì câu nói tự luyến này, cô nhéo mũi Tô Gia Ngôn: “Chẳng trách có một lớp da khôi ngô tuấn tú thế này, hóa ra mẹ em là Hà Thanh Thanh, phu nhân hào môn nổi danh lẫy lừng khắp Đàm Thành lẫn Thiều Thành với vẻ đẹp kiêu sa.”
Thời Dĩ An đã từng phỏng đoán gia thế của Tô Gia Ngôn không tầm thường, nhưng không ngờ giữa cô và cậu lại chênh lệch lớn đến vậy. Nhà họ Tô là gia tộc kinh doanh đứng đầu Đàm Thành, Tô Gia Ngôn nghiễm nhiên là người thừa kế tập đoàn đá quý JQ số một cả nước.
Thế là cô giơ hai tay lên ôm lấy mặt Tô Gia Ngôn, chu môi: “Không ngờ bạn trai của chị lại có thân phận thâm tàng bất lộ như vậy, thiếu gia của tập đoàn đá quý JQ, thế này có tính là chị đũa mốc chòi mâm son không đây?”
Tô Gia Ngôn hôn lên hàng lông mày của Thời Dĩ An: “An An, không phải đũa mốc, đừng xem nhẹ bản thân như thế! Trong lòng em, chị là báu vật vô giá!”
Thời Dĩ An cảm động không thốt lên lời, chỉ biết chui đầu vào lòng Tô Gia Ngôn, hít hà hương bạc hà thơm mát trên người cậu. Bỗng dưng, cô nghe thấy Tô Gia Ngôn hỏi mình:
“Tô Thời Nghi, con bé tiếp cận chị từ khi nào?”
Thời Dĩ An ngẫm nghĩ: “Khoảng một tháng trước, công ty tuyển trợ lý cho chị, trùng hợp chính là Tô Thời Nghi.” Cô thở dài rồi lại thở dài, nghĩ đến chuyện Úc Noãn Khê, rồi lại chuyện tối qua: “Cả Úc Noãn Khê và Tô Thời Nghi đều nói em chỉ coi chị như món đồ chơi, chỉ gặp dịp thì chơi thôi. Gia Ngôn, đúng là gặp dịp thì chơi ư?”
Câu nói ngớ ngẩn của Thời Dĩ An chọc giận Tô Gia Ngôn, cậu lập tức nhoài người, đè cô xuống dưới, sau đó lập tức hạ thấp người, môi lưỡi triền miên dây dưa. Một lúc sau, Thời Dĩ An sắp hết hơi cậu mới nâng người lên, vành mắt đã hơi đỏ vì tức giận, cậu nói: “Chị nói xem, em có giống gặp dịp thì chơi không?”
Thời Dĩ An có thể chất vấn Tô Gia Ngôn vì mọi chuyện, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ trái tim một lòng yêu cô của cậu.
“An An!” Tô Gia Ngôn vuốt tóc Thời Dĩ An, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh yêu em!”
Âm thanh rúng động lòng người trầm lắng như tiếng đàn, khơi gợi trái tim cô run rẩy.
Không gọi chị, cũng không xưng em, cậu trực tiếp hoán đổi vai vế, gọi thẳng tên của cô một cách thân mật. Lời nói ra cũng không phải là thích, mà là yêu.
Một giọt nước mắt lăn từ khóe mi của Thời Dĩ An xuống. Cô chủ động kéo cổ Tô Gia Ngôn xuống thấp, dâng hiến đôi môi đỏ mọng của mình.
Chàng trai của cô, cậu yêu cô đến vậy, cô nhất định sẽ trân trọng tình cảm này. Dù sau này phải đối mặt với chuyện gì đi nữa, cô cũng sẽ kiên cường đồng hành cùng cậu, không chất vấn, không nghi ngờ, không lùi bước.
Nụ hôn lần này nồng cháy mà lâu dài, cả hai dường như muốn nuốt trọn đối phương…
Lần nữa khi Thời Dĩ An tỉnh lại đã là một giờ chiều, bên cạnh đã trống vắng bóng người từ lâu. Cô lật chăn, thò chân xuống giường tìm dép lê, sau đó đến cạnh bàn trang điểm, cầm chiếc kẹp tóc gắn charm lên, miệng mỉm cười.
Đây là món quà Tô Gia Ngôn tặng cô cách đây không lâu, kẹp màu trắng sữa hình bán nguyệt, bên trên loang lổ vân đá, điều đặc biệt là trên kẹp có gắn tên của cô và cậu: An Ngôn, kèm theo một hình trái tim hết sức dễ thương.
Thời Dĩ An rất thích chiếc kẹp này, cô gần như kẹp mọi lúc, thật may là hôm qua lỡ để quên ở nhà, nếu không nó đã bị Tô Thời Nghi phá hỏng rồi cũng nên.
Cặp tóc tai ngọn gàng xong, Thời Dĩ An ra ngoài phòng khách, cô thấy Tô Gia Ngôn đang cắm cúi trong bếp nấu ăn, bèn khẽ khàng đi tới, vòng tay ôm chặt bạn trai mình từ phía sau.
“An An, tỉnh rồi à? Ra ghế sofa ngồi trước đi, đồ ăn sắp xong rồi.”
Thời Dĩ An lắc đầu.
Cả người Tô Gia Ngôn cứng đờ, chân tay bắt đầu luống cuống, cậu xuống giọng: “An An, chị ôm như này em không tiện nấu ăn. Buông tay ra, ra sofa ngồi đã, được không?”
Thời Dĩ An vẫn lắc đầu: “Không, chị cứ muốn ôm thế này đấy.” Giọng rõ ràng mang theo ý làm nũng, Tô Gia Ngôn hết cách. Cậu đành để mặc cô ôm, cố gắng tập trung nấu nốt món ăn.
Thời Dĩ An im lặng ôm chặt Tô Gia Ngôn một lúc, sau đó cô bỗng đưa ra một đề nghị:
“Gia Ngôn, chúng mình đi du lịch đi!”
…****************…
Kẹp giống như này nè mí bà ơi, đến tui còn mê 🤣