Bạn Học Đáng Ghét Tôi Yêu Cậu


*Từ chương này sẽ được kể theo cách nhìn của nam chính
Tôi là Sở Thiên Uy, một thiếu gia cao cao tại thượng, dưới một người trên vạn người.

Cuộc đời tôi vô cùng nhàm chán.

Ban ngày đến trường, đêm đến vào bar.

Tuy là kẻ ăn chơi có tiếng trong giới thượng lưu nhưng chuyện tình cảm của tôi chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Tôi từng có một mối tình đau thương với Thẩm Thanh Kỳ.

Tôi và cô ta là thanh mai trúc mã, khi ba mẹ bỏ tôi, cô ta đến bên cạnh tôi, khiến tôi yêu say đắm, cho tôi nếm thử hương vị của hạnh phúc mà tôi luôn ao ước.

Nhưng sau đó, khi tôi tỏ tình, cô ta đã trở thành bảo bối của một người đàn ông giàu có ngoài kia.

Cô ta đưa tôi đến đỉnh cao của hạnh phúc rồi tàn nhẫn đẩy tôi ngã xuống đáy địa ngục.

Tôi ban đầu còn ngây ngô, vẫn chưa tin vào những chuyện đó, còn dại khờ, ngu ngốc đâm đầu.

Bây giờ, trái tim tôi đã nguội lạnh, tưởng chừng sẽ không thể yêu thêm ai nữa.

Nhưng không, sự xuất hiện của một cô gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi.

Cô gái ấy là người yêu hiện tại của tôi - Lâm Cẩm Nghiên.

Cô ấy thực sự rất tốt! Cô ấy đem lại cho tôi cái cảm giác mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được.

Tôi cứ ngỡ mk đã hiểu lầm bản thân nhưng không, đó là sự thật.

Cô gái ấy xuất hiện, trái tim tôi xao động rồi biến thành yêu.

Cái yêu này không giống như tình yêu của tôi cho Thẩm Thanh Kỳ mà nó có chút mới lạ hơn.

Tôi bây giờ đang yêu, chính là yêu, yêu cô ấy nhiều đến mức không thể tưởng tượng được.

Cô ấy như ánh nắng sớm mai sưởi ấm trái tim đóng băng của tôi, dạy tôi biết thế nào là yêu.

Cô ấy là một nửa của tôi, thực sự rất quan trọng với tôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, khi cô ấy va vào tôi và ngã, tôi đã để ý tới cô ấy rồi.

Cô ấy ngây thơ hỏi danh tính của tôi.

Tôi lúc ấy cũng khá bất ngờ.

Hoá ra trong cái trường này vẫn còn người không biết tới tôi! Tôi chỉ lạnh lùng đáp lại rồi cũng quay đi.

Lúc đi với đàn em, tôi có ngoái đầu lại nhìn cô gái nhỏ ấy rồi cười nhẹ.

Đây là lần đầu tôi cười kể từ khi chia tay với Thẩm Thanh Kỳ.

Vào trong lớp, tôi có chút bất ngờ khi biết cô gái này học cùng lớp với tôi.

Tôi cũng mừng thầm, sau này quá trình tìm hiểu về cô gái này chắc sẽ nhanh hơn.

Ban đầu, cô ấy có vẻ không muốn dây dưa đến tôi.

Điều đó càng khiến tôi nổi hứng, cảm thấy tò mò hơn.

Tôi phải lòng cô ấy qua cái bánh ấy, cái bánh cô ấy đưa tôi lúc ra chơi.

Đây là người đầu tiên quan tâm đến tôi.


Lúc đó quả thực dạ dày tôi có chút khó chịu, nhờ có nó tôi mới qua khỏi kiếp nạn này.

Ban đầu thấy sự ngại ngùng của cô ấy, tôi lại muốn trêu chọc một chút.

Thấy mk bị bơ, cô ấy chắc cũng nổi giận quay đi.

Tôi sau đó vẫn bày trò để lấy cái bánh ấy.

Lúc đó, khoảng cách của chúng tôi rất xa.

Tôi muốn kéo nó gần lại nên chủ động đổi cách xưng hô với cô ấy.

Cô ấy hỏi tôi tại sao khiến tôi lúng túng, không thể nói rằng tôi có hứng thú với cô ấy được.

Cô ấy sẽ cho rằng tôi là kẻ biến thái mất! Vậy nên tôi đành im lặng.

Tôi yên lặng để nghĩ lý do hợp lí để nói với cô ấy.

Ai ngờ lại khiến cô ấy nghĩ rằng bản thân đắc tội với tôi.

Tôi biết cũng cười thầm.

Cô gái này có thể suy nghĩ sâu xa đến vậy chắc hẳn là người rất tốt!
Cô ấy thực sự rất đáng yêu!Tôi lỡ mê mất rồi!
Vài tháng sau đó, bạn gái cũ của tôi quay về.

Tôi thì cũng chẳng để tâm lắm vì tôi chẳng còn thương nhớ cô ta nữa.

Cô ta lại được nước lấn tới, chủ động ở trước mặt đám đông nói đến mối quan hệ khi xưa của hai đứa bọn tôi.

Đúng là mặt dày! Xung quanh ai cũng bàn tán, tôi đều để những lời đó ngoài tai nhưng tôi không thích đứng trong bầu không khí ngột ngạt thế này.

Đang chuẩn bị mở lời nói với cô ta thì từ xa có một giọng nói thiên thần lọt vào tai tôi, thành công thu hút sự chú ý của tôi.

Giọng nói đó là của cô ấy! Lúc đó tôi chỉ biết nhờ cô ấy giúp mình giải vây.

Tôi mạnh dạn nói cô ấy là bạn gái tôi trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác ngỡ ngàng của mọi người xung quanh bao gồm cả cô ấy.

Tôi phải nói mãi cô ấy mới chịu hợp tác.

Tôi cứ nghĩ thế là xong nhưng ai ngờ cô ta còn muốn chúng tôi chứng minh bằng cách hôn nhau.

Cô ấy có vẻ lúng túng, tôi cũng bất ngờ không kém.

Thôi thì đã nhờ thì nhờ đến cùng.

Đành mạo phạm cô ấy chút vậy!
Tôi bế cô ấy lên, tiến tới hôn cô ấy.

Môi cô gái nhỏ này thực sự rất ngọt.

Tôi bị mê đắm, bị sự ngọt ngào này cuốn lấy.

Lưỡi tôi thuần thục tách hàm cô ấy ra, tiến sâu vào trong khoang miệng, khám phá khắp mọi nơi trong khuôn miệng nhỏ xinh ấy.

1 phút
2 phút
....
Hơi thở của cô ấy không còn đều nữa, tôi mới luyến tiếc thả ra.


Cô ấy lúc này mặt đỏ bừng bừng, hai mắt đỏ ngầu trông rất đáng yêu! Cô ấy nãy giờ bất động chứng tỏ chưa hôn bao giờ.

Thú vị rồi đây!
Tôi nắm tay cô ấy ra khỏi căn tin.

Ra khỏi đó, cô ấy phũ phàng rút tay ra khỏi tay tôi, tôi nhìn cô ấy đầy thắc mắc.

Cô ấy không kiêng nể gì quát thẳng vào mặt tôi.

Tôi cũng một phen bất ngờ.

Cô ấy gan cũng không nhỏ nhỉ? Dám quát tôi cơ?
Tôi từ tiến tới gần cô ấy, lên giọng thách thức thành công chọc cô ấy xù lông! Đáng yêu chết đi được!
Sáng hôm sau, chuyện ở căn tin hôm qua trở thành chủ đề nóng trên diễn đàn trường.

Tôi thì cũng chẳng để tâm lắm nhưng nghe mọi người trong trường chỉ trích cô ấy, tôi lại thấy mk có lỗi vô cùng.

Vào đến lớp, tôi tận mắt chứng kiến cô ấy bị bạn cùng lớp bắt nạt, sỉ nhục tới danh phẩm.

Tôi lúc này không nhịn nổi nữa, một mạch bế cô ấy ra ngoài.

Lúc đi, tôi còn để ý thấy cô ấy khóc.

Đúng! Cô ấy có khóc! Hoá ra cô ấy không mạnh mẽ như tôi tưởng, cũng chỉ là một cô gái nhỏ cần được chở che thôi.

Tôi đưa cô ấy tới một phòng học trống ở trường, lấy khăn lau mặt cho cô ấy.

Cô ấy trầm măc hơn hẳn mọi khi, phũ phàng từ chối lòng tốt của tôi.

Tôi cũng có chút hụt hẫng.

Tôi quan tâm, hỏi han cô ấy nhưng đáp lại tôi chỉ có sự im lặng, ngột ngạt đến đáng sợ của không khí nơi đây.

Cô ấy có vẻ đã chịu đả kích khá lớn về mặt tinh thần.

Tôi cũng khó xử, không biết làm sao nữa nên chỉ biết lấy đồ rồi đưa cô ấy vào lớp.
Lúc ăn trưa, tôi đi vào căn tin nghe cô ấy tâm sự với bạn thân.

Thì ra cô ấy đang nghĩ bản thân trèo cao! Cô ấy không có xấu, điều đó tôi cũng có thể thấy.

Khi nghe cô ấy nghẹn ngào nói bản thân trèo cao, tôi lại cảm thấy xót xa.

Cô ấy đúng là rất nhạy cảm!
Vài ngày sau đó, cô ấy bắt đầu tránh mặt tôi.

Tôi lúc nào cũng ngồi tìm lý do hợp lí để được nói chuyện với cô ấy nhưng đều không được.

Cô ấy nghĩ gì vậy? Cô ấy nghĩ rằng điều này có thể giải quyết vấn đề của tôi và cô ấy? Đúng là ngốc nghếch!
Tối đến, tôi đặt lưng xuống giường nằm suy nghĩ.

Hành động nông nổi của tôi lúc trước đúng là đã làm tổn thương cô ấy.

Tôi nói cô ấy là bạn gái tôi chẳng khác nào gắn cho cô ấy cái mác ham hư vinh.

Mọi người trong trường ai chẳng biết cô ấy nghèo, sống cũng chẳng dễ dàng gì; còn tôi thì giàu có, sống an nhàn từ bé.

Vậy thì hai chúng tôi chẳng phải quá khác biệt rồi sao?!
Tôi lo không biết cô ấy có sao không nên đã nhờ Hàn Thiên theo dõi cô ấy.


Cậu ta nói rằng lúc chiều cô ấy có bị Thẩm Thanh Kỳ cùng vài người khác bắt nạt, dằn mặt ở cổng trường.

Tôi tức giận, xuống nhà lấy xe đi thẳng tới Thẩm gia.

Tôi hùng hổ xông vào không kiêng nể ai, muốn gặp Thẩm Thanh Kỳ cho bằng được.

Cô ta thấy tôi thì vui vẻ đi tới:
" Thiên Uy?! Sao anh tới đấy? "
" Tôi tới gặp cô "
" Anh tới gặp em?? Nhớ em hả?"
" Đừng có ảo tưởng.

Tôi không còn yêu cô nữa "
" Anh...!"
" Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn động vào cô ấy thì đừng trách tôi"
Tôi nói xong một mạch bước ra khỏi Thẩm Gia bỏ lại cô ta đang suy sụp tinh thần ở phía sau.

Phần của cô ta coi như tạm thời ổn thoả.

Còn cô ấy sáng mai nhất định phải gặp được.

Tôi mang theo quyết tâm ấy trở về nhà, nằm miên man suy nghĩ cách mở lời với cô ấy.
Sáng hôm sau, tôi chủ động mở lời với cô ấy, cô ấy lại tỏ ra xa cách, hờ hững từ chối tôi.

Lúc này tôi không kiềm chế được nữa, mạnh bạo kéo cô ấy đi.

Cô ấy cố gắng giựt tay ra nhưng bị tôi giữ chặt.

Tôi dẫn cô ấy ra sau trường, không khống chế được bản thân mà lớn tiếng với cô ấy, doạ cô ấy sợ tái mặt.

Nhìn thấy gương mặt non nớt kia biến sắc, mặt cắt không còn một giọt máu, tôi cũng bình tĩnh lại, ôm cô ấy vào lòng, tự an ủi bản thân.

Cô ấy cũng dịu dàng đáp lại.
Một hôm, tôi đi học về, muốn đưa cô ấy về thì tìm mãi không thấy.

Tôi hỏi mọi người xung quanh, họ nói cô ấy hình như đã ra về khá lâu rồi.

Tôi nghe thế cũng an tâm, về nhà như bình thường.

Vài tiếng sau, tôi nổi hứng muốn nói chuyện với cô ấy nên chủ động gọi điện cho cô ấy.

Chuông réo khá lâu mới có người nhấc máy.

Bên trong điện thoại là tiếng cô ấy nhưng có nhiều điểm rất bất thường.

Có vẻ như cô ấy đang gặp khó khăn trong việc nói.

Tiếng nói của cô ấy mang lại cho tôi cảm giác không lành.

Cô ấy cầu cứu tôi rồi tắt máy.

Tôi cũng vội vã đi tìm, phát hiện cô ấy một thân đầy máu nằm ở gốc cây trong bãi đất hoang cách trường không xa.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, đem cô ấy về nhà tôi.

Lúc cô ấy nói dối tôi, lòng tôi bỗng dưng đau nhói, khiến tôi nghi ngờ về bản thân.

Nhưng cô ấy cũng đã phá tan cái suy nghĩ vu vơ ấy trong đầu tôi.

Tôi không biết mk đối với cô ấy là gì nữa.

Chỉ biết tôi muốn giữ cô ấy bên cạnh tôi mãi mãi.
Thời gian về sau, tôi và cô ấy trở nên vô cùng thân thiết.

Tình cảm tôi dành cho cô ấy không còn dừng ở mức tình bạn nữa, tôi động lòng với cô ấy mất rồi! Đây không phải suy nghĩ nông nổi, tôi đã tốn rất nhiều thời gian để kiểm chứng tình cảm của bản thân.

Tôi yêu cô ấy mất rồi!
Khi tôi đang vui vẻ về nhà thì thấy Thiên Du - em trai tôi đang đứng run bần bật giữa phòng khách.

Tôi tò mò đi vào thì thấy một đôi vợ chồng đang ngồi trên ghế sofa.


Đó chính là ba mẹ tôi.

Họ về đây hồi nào? Họ tới đây làm gì? Quan trọng hơn hết là họ làm gì khiến em trai tôi sợ đến thế?
" Tiểu Du "
" Anh hai"
" Con về rồi hả?"
" Hai người tới đây làm gì? "
" Ngồi xuống, bọn ta có chuyện muốn nói với con "
" Không cần vòng vo, nói thẳng ra đi "
"Con chia tay Thẩm Thanh Kỳ chưa? "
" Đó không phải chuyện của bà "
" Tuỳ con thôi! Trước sau gì cũng phải chia tay "
" Bà có ý gì?"
" Ta đã sắp xếp cho con đi gặp con gái nhà họ Diệp rồi.

Dù gì hai đứa cũng có hôn ước.

Làm quen từ sớm sẽ tốt hơn "
" Bà đừng có mơ.

Tôi có chia tay Thẩm Thanh Kỳ cũng không đi xem mắt.

Tương lai của tôi hay cuộc đời tôi không đến lượt bà quản "
" Con không muốn cũng phải đi "
" Tôi không đi "
" Con không đi thì đừng về cái nhà này nữa.

Nhà riêng này của con vẫn đứng tên ta.

Con có đi không? "
" Tôi nói rồi.

Tôi không đi.

Mọi thứ trả lại cho hai người "
Tôi một bước rời khỏi nhà trước sự tức giận của bà ta, đi thẳng tới bar uống rượu.

Uống đến khi say mèm tôi mở cái điện thoại dự phòng ra để gọi xe tới đón vì hồi nãy tôi đập điện thoại kia mất rồi.

Tôi đang băn khoăn không biết gọi cho ai, về nơi đâu thì nhớ tới cô ấy.

Tôi mở máy gọi, cô ấy có nhấc máy.

Cô ấy chạy tới tìm tôi.

Tôi nhìn thấy cái bóng nhỏ bé thấp thỏm giữa đám người trong bar lại thấy vui hơn.

Tôi nhào tới ôm cô ấy.

Cô ấy muốn đưa tôi về nhà thì tôi lại nóng nảy đập nốt cái điện thoại kia làm cô ấy hoảng sợ.
Cô ấy chấp nhận đưa tôi về nhà mk, trên đường có hỏi tôi vài câu, tôi nằm mê man trên vai cô ấy, không biết trả lời sao nhưng cũng biết cô ấy tự ái vì dù gì hai đứa bọn tôi cũng rất thân, không nói chẳng khác gì việc nói rằng bản thân tôi không tin tưởng cô ấy.

Tôi cũng lặng lẽ an ủi cô ấy.

Tối hôm đó, tôi đã không kiêng nể gì mà hôn cô ấy, nói hết nỗi lòng trong tâm mình từ lâu, ngồi khóc nức nở trên vai cô ấy.

Đây là người duy nhất tôi dám bán đứng hình tượng của mk.

Bởi vì tôi tin tưởng cô ấy, bởi vì tôi coi cô ấy là người nhà.

Hơn nữa là vì tôi yêu cô ấy.

Trái tim tôi đã lỡ mất một nhịp vì cô ấy rồi! Đời này ngoài cô ấy ra tôi chắc sẽ chẳng động lòng được với ai như vậy nữa!
Bảo Bảo, anh lỡ yêu em rồi! Liệu em có chấp nhận anh không?
___________________________________________________________
Không khí im lặng đến lạ thường, chất chứa bao nỗi niềm của hai con người kia.

Tại sao, tại sao lại phải khổ như vậy, hạnh phúc đối với họ xa vời lắm sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận