Học trưởng hỏi Hoàng đồng học: “Em nghe nói qua ‘Xấu tốt lẫn lộn’ chưa?”
Hoàng đồng học: “Gì cơ ạ?”
Học trưởng nở nụ cười, ngồi ở chỗ đó, tay chống cằm nhìn cậu uống sữa.
“Anh là người hay đánh nhau.
” Học trưởng nói, “Trong trường ngoài trường, không ai đánh thắng được anh.
”
Hoàng đồng học sốt sắng mà cắn cắn ống hút.
“Nhưng anh không phải là ai cũng đánh.
” Học trưởng nói, “Chỉ đánh người trêu chọc anh.
”
Hoàng đồng học liếc trộm anh: “Vậy, vậy! ! vậy, tại sao lại muốn trêu chọc anh ạ?”
Học trưởng ngẩng đầu xoa tóc Hoàng đồng học nói: “Có một người bạn nhỏ không cho anh xoa đầu, thế là trêu chọc anh rồi.
”
Hoàng đồng học sợ đến mau mau cúi đầu, còn theo bản năng hướng về bên cạnh đụng vào học trưởng, ý là, cậu hiện tại cho anh sờ này.
Học trưởng bị cậu chọc phát cười: “Đùa thôi, không nỡ bắt nạt em.
”
Không nỡ bắt nạt em.
Hoàng đồng học đột nhiên bị câu nói này làm cho mũi cay cay.
“Học trưởng, em có thể hỏi anh một câu không?”
Học trưởng gật gật đầu.
“Anh tại sao đối với em tốt như vậy ạ?” Hoàng đồng học vẫn luôn không hiểu nổi.
Cậu tự nhận là không có chỗ nào đáng được người khác để ý đến, còn có rất nhiều chuyện còn không bằng người khác, thậm chí ngay cả học tập cũng thế, bởi vì không thông minh, vì thế chỉ có thể cố gắng hơn so với người khác, có vẻ rất ngốc.
Chính mình như vậy, tại sao học trưởng phải tốt với cậu? Hoàng đồng học vẫn bị vấn đề này quấy nhiễu.
“Bởi vì em đáng yêu nha, “Học trưởng nhìn cậu cười, “Hơn nữa! ! ”
Hoàng đồng học nhìn về phía anh: “Hơn nữa cái gì ạ?”
Hoàng đồng học ít khi được người ta khích lệ, chờ mong nhìn học trưởng, cậu rất muốn biết mình ở trong mắt học trưởng là người như thế nào.
“Sức sống rất là mãnh liệt.
”
“Ể?” Hoàng đồng học xưa nay chưa từng nghe có người khen ngợi như thế.
Học trưởng nằm nhoài trên bàn nhìn cậu cười: “Em biết em như cái gì không? Chính là cây cỏ sinh trưởng ở trong rừng rậm, xung quanh toàn là cây lớn, che kín bầu trời, em nỗ lực ở trong khe hở tìm kiếm ánh mặt trời, tuy rằng lớn lên thành dạng mặc người ức hiếp, thế nhưng đều kiên cường hơn so với ai khác.
”
Hoàng đồng học không hiểu, cậu xưa nay không cảm giác mình là người như vậy.
“Có thật không ạ?”
Học trưởng cười cậu: “Em không hiểu cả chính mình, còn có thể nhìn rõ cái gì? Đứa nhóc này sao lại đần như vậy?”
Hoàng đồng học mặt đỏ lên, gật gù: “Vầng, em rất ngốc.
”
“Không sao cả.
” Học trưởng nói, “Làm người ngốc cũng không phải là chuyện xấu.
”
Hoàng đồng học nhìn chằm chằm trang bìa học trưởng vẽ mình, đột nhiên cầm bút lên, lại vẽ một người que đang cười lên.
Người diêm kia cao hơn cậu một chút, một cái tay xoa trên đầu cậu.
“Đây là người nào?” Học trưởng hỏi.
Hoàng đồng học xấu hổ mà nhìn học trưởng cười cười: “Là anh đấy học trưởng.
”.