Hoàng đồng học về đến nhà, nghênh tiếp cậu vẫn là thanh âm chơi mạt chược.
Không ai hỏi cậu ăn ăn cơm chưa, có muốn ăn cơm hay không, không ai hỏi cậu ngày đầu tiên khai giảng cấp ba cảm giác như thế nào, không ai hỏi cậu tại sao không có tự học buổi tối mà về muộn như vậy.
Cũng đúng, không ai biết bây giờ chưa có tự học buổi tối.
Có điều Hoàng đồng học không để tâm, cậu ngoan ngoãn chào hỏi hết các cô chú, sau đó đi vào gian phòng của mình.
Gian phòng Hoàng đồng học rất nhỏ, một tủ sách, một cái giường đơn.
Cậu không có giá sách, tất cả sách đều chồng trên đất, cậu cũng không có tủ quần áo, tất cả quần áo đều đặt ở trong rương giản dị dưới đáy giường.
Cậu sau khi vào phòng đem cặp sách đặt lên giường, cầm lấy quạt dùng sức quạt.
Lúc này mùa hạ , thật ra đã không còn nóng, nhưng bởi vì vừa “Đánh” tên đáng ghét Hồ Thuật, làm Hoàng đồng học có chút hưng phấn.
Cậu bình tĩnh tâm tình một hồi, lôi sách giáo khoa ra, chuẩn bị tùy tiện giở vài trang, sau đó đi ngủ sớm.
Lúc lật sách giáo khoa, cậu thấy có dấu vết bút xóa trên sách, che đi mấy thứ vẽ bậy bạ trên đó.
Bây giờ chỗ đó trắng xóa một mảng, như mảnh sơn tường bị rụng ra.
Cậu muốn viết gì đó lên, chứ để cả một khoảng trắng như vậy nhìn không quen.
Lấy túi bút ra, cậu liền quên phải viết chữ lên đó, vì cậu đang mải nhìn vỏ với que kem trong túi bút đến thất thần.
Hoàng đồng học sáng ra tự nấu cho mình một bát mì tôm.
Hồi trước mẹ của cậu mua hai thùng trở về, gần tới quá thời hạn, siêu thị liền chuẩn bị ném đi.
Cậu cảm thấy rất tốt, bất cứ lúc nào đói bụng cũng có thể có ăn rồi.
Hoàng đồng học muốn ăn mì ăn liền thêm một quả trứng chần, nhưng là trong tủ lạnh ngoại trừ nửa bình sữa đậu cùng một bao rau cải bẹ sắp thối hết ra, cái gì cũng không có.
Hoàng đồng học kỳ thực có chút không hiểu được, năm đó ba mẹ cậu ly hôn, sau đó mỗi tháng cha cậu đều sẽ cho bọn họ sinh hoạt phí, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không tới mức phải trải qua thảm cảnh như vậy chứ.
Tiền đều đi đâu hết rồi?
Cậu nhớ tới những âm thanh chơi mạt chược cả đêm.
Hoàng đồng học đi tới trường học, ở nơi cách cổng trường trăm mét, cậu thấy bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn đang đứng ở ven đường mua bánh kẹp trứng.
Năm đồng một cái, nếu như thêm trứng gà hoặc là jambon, tính tiền khác.
Hoàng đồng học trước đây mua qua một lần, sau đó cảm thấy một bữa sáng đắt như vậy, quá xa xỉ, từ đó chưa từng ăn lại.
Cậu cũng không ước giống những người có tiền muốn gì mua đó, cậu hiểu mỗi người có một số mệnh.
Mỗi người một mệnh, mỗi người cũng đều có tương lai của chính mình.
Hoàng đồng học có cảm giác sau này có thể trải qua những tháng ngày thật tốt, muốn ăn cái gì có thể kiếm tiền mua, không cần đi tính toán một cái bánh kẹp trứng gà đủ mua mấy túi mì bị ném đi.
Lúc đến gần quầy bánh, cậu cố ý đi thật chậm, chính là vì để bạn cùng bàn chú ý tới mình.
Có điều, đối phương đang cùng ông chủ sạp nói chuyện, muốn cái này không muốn cái kia, nhiều rau xà lách rau diếp hơn, không bỏ ớt.
Bạn cùng bàn không thấy Hoàng đồng học.
Bạn cùng bàn là không thấy Hoàng đồng học, nhưng có người khác thấy được.
Đàm Tử Dực cưỡi xe đạp vốn là đã đi qua, lại đột nhiên phanh xe, dừng lại quay đầu lại cười nói: “Tiểu học đệ, sao trùng hợp thế? Chào buổi sáng nha!”.